Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 43: Mèo biến dị



Chương 43: Mèo biến dị

Dù nó đ·ã c·hết rồi nhưng hình thể của nó vẫn khổng lồ như một chiếc xe bán tải vậy, cơ bắp toàn thân nó càng đem tới cảm giác bạo tạc đáng sợ hơn.

Bọn họ nhìn Ngô Soái từng rìu một bổ xác P1 ra, cuối cùng ngoài một đống máu thịt, không tìm thấy gì khác.

Hàn Phong có chút lẩm bẩm:

- Có lẽ phải tới P2 mới có, giống như con thể thôn phệ E2 kia vậy.

Tiêu Minh nhìn cảnh này, dưới chân gần như nhũn cả ra.

Hắn từ trước tới nay nào có thấy cảnh chiến đấu khủng bố cùng tràng diện máu tanh như vậy, có chăng là thấy qua phim ảnh viễn tưởng, nhưng phim ảnh không thể nào chân thực cùng đáng sợ như vậy. Đặc biệt là cảm giác rung động dưới nền đất khi quái vật to lớn t·ấn c·ông, hắn lúc đó thiếu chút tiểu ra quần.

Mà hắn càng hâm mộ cùng hướng đến Hàn Phong, Ngô Soái hơn, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Hứa Dương lại coi trọng Hàn Phong như thế.

Quá ngưu bức rồi.

Hàn Phong thấy không thu hoạch được gì, đành phải bỏ qua, đem xác P1 đốt cháy, đội ngũ tiếp tục lên đường.

Hắn đem nhẫn hồn giáp đeo lên tay, chống chịu của hắn đạt mốc 17 điểm, mà 2 điểm tiềm năng kia trực tiếp cộng vào trí lực, đem trí lực đẩy lên 36 điểm.

Ngồi trên xe, Hàn Phong hưởng thụ luồng sáng xanh lá từ Liễu Huyên ném qua, dễ chịu tới mức không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Phía sau ghế phụ, Liễu Huyên bóp bóp trán, u oán nói:

- Hai huynh đệ các người thay nhau tiến lên làm mệt tôi.

Vừa rồi nàng phải hồi tức cho Ngô Soái, hiện tại vừa hết thời gian chờ, lại phải hồi tức cho Hàn Phong, tiêu tốn tổng cộng 6 điểm trí lực.

Cách nói chuyện của Liễu Huyên tràn ngập sắc thái mờ ám. Tiêu Minh nhìn lướt qua kính lái, nhìn tới thân hình nóng bỏng của nàng ta, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Châu Lam thì đỏ mặt im lặng, cảm thấy vị tỷ tỷ này thật sự quá dâm tục rồi.

Ân, nhưng nàng ta nói câu kia cũng đúng chứ đâu có sai. Đầu óc Châu Lam có chút không đủ dùng, vội vã tự mắng bản thân mấy câu.

Hàn Phong đã sớm quen, tuỳ tiện đáp lại:

- Đợi lát nữa trở về, tôi sẽ bảo Ngô Soái hoá thành cự nhân rồi triển lãm mấy tư thế cho cô được bổ mắt, coi như đền bù một hai.

Liễu Huyên không nhịn được thử liên tưởng. Cái tên Ngô Soái, lúc hoá cự nhân thực sự cao lớn vô cùng. Ách, vậy cái kia liệu có…

Nàng vừa nghĩ tới, không khỏi khẽ rùng mình khép đùi lại, không dám tưởng tượng thêm nữa. Một lúc sau, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Thảo nào đêm nào ta cũng nghe hai vị tiểu muội kêu gào thảm thiết…

Không khí trong xe lập tức im bặt, Hàn Phong khôn ngoan không đào sâu thêm, Tiêu Minh khoé miệng nhếch lên kỳ quái, về phần Châu Lam, ánh mắt giả bộ liếc ra ngoài cửa kính, nhưng đùi nàng so với Liễu Huyên còn kẹp chặt hơn.

Ngô Soái đáng thương ngồi ở xe sau, liên tục hắt xì 3 cái, trong miệng lẩm bẩm:



- Chẳng lẽ xa ta mới có mấy chục phút, hai vị ái phi đã nhớ thương ta rồi?

Lần này đoàn xe không còn mấy khó khăn nữa, một đường thẳng tiến mà đi tới câu lạc bộ Tường Vi. Nhìn từ bên ngoài, câu lạc bộ này giống như một cái biệt thự rộng lớn của giới nhà giàu, tường bao cao 3 mét, cổng đồng hoa văn phức tạp, cũng không có khoá kín mà mở ra một đường hé hé vừa đủ người chui lọt.

Hàn Phong nhảy xuống xe, chém ra mấy nhát dọn sạch thây ma xung quanh, nhìn vào khe hở giữa hai cánh cổng.

Đằng sau cánh cổng có một biệt thự 5 tầng màu trắng sữa kiểu cổ điển, có mấy cánh cửa sổ đang mở toang, xác người vắt vẻo thò cả ra ngoài, cũng có mấy cánh cửa đóng lại, im lìm như c·hết, không biết trong mấy căn phòng đó đang chứa đựng điều gì.

Phía trước biệt thự là một dãy sân vườn rộng lớn, quả thật chẳng khác mấy so với các biệt thự khác. Theo lời Tiêu Minh, bên trong biệt thự là khu ăn chơi với đủ mọi thể loại, còn phía sau là sân tenis và khu bắn súng.

- Ngô Soái, đệ mở cổng.

Hàn Phong sau khi dùng sức không được, đành phải nhờ cậy Ngô Soái.

Cổng biệt thự này là cổng điện, nếu không có điện kích hoạt, nó sẽ bị khoá cứng.

Ngô Soái nín thở, cả người gồng lên cơ bắp thử kéo cổng, nhưng vẫn không kéo nổi.

Thấy hắn ánh mắt tức giận, Hàn Phong kịp thời xua tay nói:

- Thôi đừng biến hình, tiết kiệm thể lực một chút.

Ngô Soái chỉ có thể bỏ qua. Sức mạnh của hắn là 23 điểm, nếu tiến vào cự nhân hoá, chắc chắn có thể kéo rộng cánh cổng này ra.

Hàn Phong quay qua nói với đội ngũ:

- Chúng ta chia hai tổ. Hứa Dương, Châu Lam, hai người ở bên ngoài thanh lý bớt thây ma lại gần, đồng thời sẵn sàng nổ máy xe bỏ chạy bất kỳ lúc nào. Những người còn lại theo tôi đi tìm kiếm súng đạn.

- Rõ!

Binh chia hai đường, Hàn Phong dẫn đầu lách qua khe cửa hẹp, kế đó là Tiêu Minh, Liễu Huyên, Chu Vấn, Ngô Soái đi đoạn hậu.

Vài thây ma cấp thấp trong trang phục người làm vườn nghe thấy tiếng động thì lững thững bước qua bên này. Đám thây ma này mặt mày chảy mủ, ánh mắt khát máu, con nào con nấy giơ cánh tay khô quắt chi chít vết rạn nứt cào tới phía trước. Nhưng bọn nó không tạo ra tác dụng gì, đều nhanh chóng bị Hàn Phong chém c·hết.

Hàn Phong lẩm bẩm tính toán thầm, hắn đã có 437/500 exp, đã sắp lên cấp 8 rồi.

Tiêu Minh xác định hoàn cảnh một lát rồi nói:

- Trước đây có đường hông bên cạnh, có thể đi thông ra phía sau, nhưng dường như đã bị chặn lại bởi hòn non bộ kia rồi, chúng ta chỉ có thể đi xuyên qua biệt thự.

Hàn Phong gật gật đầu, hắn bước tới trước cửa biệt thự hô lớn:

- Có ai còn sống không?

Sau khi hô tới lần thứ 2, từ trên lầu ba có một cánh cửa sổ mở ra, sau đó mấy khuôn mặt hoảng hốt xen lẫn mừng rỡ xuất hiện. Một nam tử tóc nhuộm vàng sẫm trong đó hô lên:



- Cứu chúng tôi với.

Hàn Phong lập tức hỏi:

- Ở đây có súng đạn không?

Nam tử tóc vàng sẫm lập tức trả lời:

- Có, nếu các người cứu chúng tôi, chúng tôi sẽ chỉ chỗ cho.

Hàn Phong không có đáp lại ngay mà quay người hỏi Tiêu Minh:

- Anh có biết súng được cất ở đâu không?

Tiêu Minh ngẫm nghĩ, thành thật trả lời:

- Thực sự thì tôi không biết. Khi nào muốn chơi, họ sẽ chuẩn bị sẵn.

Hàn Phong quay người lên lầu ba hét lớn:

- Chúng tôi sẽ cứu các người. Được rồi, ở trên có nguy hiểm gì?

Nam nhân tóc vàng ánh mắt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, không chắc chắn lắm mà đáp lại:

- Lầu… Lầu hai có quái vật… Một con mèo rất lớn, rất nhanh…

Hàn Phong nhướng mày, mèo sao? Chẳng lẽ động vật cũng sẽ bị biến dị? Hắn trước đó thanh lý thây ma, đúng là có gặp qua vài thú nuôi còn sót lại, nhưng chưa thấy con nào bị biến dị cả.

Nam nhân tóc vàng tiếp tục bổ xung:

- Đúng vậy, con mèo lớn như con chó vậy, chỉ cần bị nó cào trúng, ngay cả xác sống cũng chảy thành mủ nát…

Đúng lúc này, Hàn Phong nghe thấy một thanh âm chói tai vang lên:

- Méoo…

Cửa sổ lầu 2 rầm rầm mấy tiếng, sau đó chợt vỡ tung. Một cái thân ảnh lớn như con chó husky với bộ lông đen nhánh chợt xuất hiện.

Con mèo này trông giống hệt mèo nhà, chỉ có điều thân thể to lớn khác thường, ánh mắt hiện lên sự giảo hoạt khát máu, cùng với bộ móng vuốt tím đen lộ ra ngoài, vừa nhìn là biết ẩn chứa kịch độc.

Nhìn thấy nó, trong đầu Hàn Phong chợt vang lên thanh âm báo động nguy hiểm.

“Đinh! Mèo biến dị level 12, có được tốc độ nhanh cùng khả năng l·ây n·hiễm bệnh dại.”

Mèo biến dị bởi vì âm thanh ồn ào mà bị thu hút, ngay khi thấy nhóm Hàn Phong, nó réo lên một tiếng hưng phấn, từ trên lầu 2 nhảy vụt xuống.



Hàn Phong lập tức trầm giọng hô:

- Ngô Soái, cuốn lấy nó, tạo gai xương đừng để nó trảo trúng. Chu Vấn, Liễu Huyên, hai người bảo vệ Tiêu Minh lùi dần về bên ngoài…

Hàn Phong còn chưa có nói xong, mèo biến dị đã nhún bốn chân bắn về phía này. Nó trực tiếp bỏ qua Ngô Soái trông như con nhím mà tát thẳng về phía hắn.

Hàn Phong cảm thấy quái thai này còn nhanh hơn cả một đầu Fast1 level 14.

Khi cái móng vuốt sắc bén của nó vồ tới, hắn gầm lên một tiếng, toàn thân bốc lên bốn luồng khói trắng, dùng nửa cái chớp mắt bao bọc toàn thân lại.

Hắn đã tự nhốt mình trong khối băng dày đặc.

Xẹt xẹt xẹt!

Chỉ trong thời gian một hai giây, mèo biến dị đã trảo mười mấy trảo lên khối băng, đem băng đá tháo xuống một mảng lớn, khối băng lập tức rách rưới tứ tán như thể vừa bị phơi nắng 10 phút. Thế nhưng nó cũng không có xuyên thủng được phòng ngự của Hàn Phong.

- Méooo!

Thấy khúc xương này quá cứng, nó lập tức bỏ qua Hàn Phong, bắn thẳng về phía ba người Liễu Huyên.

Trong mắt Tiêu Minh là hình ảnh một cái bàn chân với 4 cái móng vuốt sắc bén vả tới. Chỉ cần bị vả trúng, hắn sẽ c·hết chắc.

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Đâm xuyên tinh thần!

Chính là Hàn Phong mới giải trừ trạng thái đóng băng đang xoè tay chỉ về phía mèo biến dị.

Hắn trước đó không dám vận dụng lấy tĩnh chế động. Mặc dù chiêu này vừa vặn khắc chế loại sinh vật tốc độ cao như mèo biến dị, nhưng kể từ thời điểm nó bỏ qua “con nhím” Ngô Soái mà t·ấn c·ông người khác, hắn đã biết quái vật này có trí tuệ hơn xa thây ma.

Nếu hắn hấp tấp kích hoạt 5 giây hoá vàng, đồng nghĩa trong 5 giây đó không thể hoạt động nữa, vậy thì khi tỉnh lại có khả năng cao đám người Liễu Huyên đã bị g·iết sạch không còn một mống.

- Ngao…

Mèo biến dị tru lên như thể gặp phải trọng kích, nó lập tức vặn vẹo đau đớn giữa không trung, xệt xệt lăn lộn tới, lại bị một cước của Chu Vấn đá trúng rớt xuống.

Tiêu Minh sợ tới hồn bay phách lạc, lập tức lùi hai bước rồi ngã ngồi xuống đất. Mà Liễu Huyên có nhiều kinh nghiệm hơn, cố nén cảm giác run rẩy mà ném ba hạt giống tới phía trước. Ba hạt giống lập tức mọc lên, dây leo phủ đầy gai nhọn, vây kín mèo biến dị vào một chỗ.

Chu Vấn tóm lấy áo Tiêu Minh, quẳng hắn lăn lông lốc về phía sau.

- Ngáooo…

Mèo biến dị kêu lên như điên dại, dây leo toàn thân cuốn chặt cứa lên người nó chảy xuống vô số máu tươi, nó mạnh mẽ giãy dụa hòng thoát khốn.

Liễu Huyên sắc mặt tái nhợt, khí lực của mèo biến dị làm tâm thần nàng phải gánh chịu áp lực rất lớn, thể lực và trí lực điên cuồng tiêu hao. Nếu không có hỗ trợ, nàng sẽ mất khống chế sau vài giây.

Ngô Soái bỏ qua tiên cơ, nhưng vì thế cũng có được thời gian tích lực, lúc này dưới chân khẽ nhún, kích hoạt nhảy vọt của giày phản lực, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh mèo biến dị. Hắn thò tay đâm tới, đem hai cánh tay nhọn hoắt như hai cái gai xương đâm vào đầu mèo biến dị.

Sinh vật kia có bản năng cầu sinh vô cùng mạnh mẽ, nó dù đang bị trói nhưng cũng cố vặn vẹo cơ thể né tránh, né qua một kích tất sát của Ngô Soái, để hắn chỉ có thể đâm trúng eo.

Dù vậy, nó cũng đã bị cố định. Hàn Phong thừa cơ vẫy tay, một băng thương trống rỗng xuất hiện, chuẩn xác đâm vào đầu mèo biến dị, kết thúc sinh mạng nó.