Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 1: Chết đi



Dương Chí biết, hôm nay cậu sẽ chết.

Lúc này cậu đang nằm trên mái nhà kho sập xệ, bên cạnh trang trại bỏ hoang, qua lỗ thủng mái nhà, cậu có thể thấy bên dưới có rất nhiều zombie đi lại vô định. Mỗi khi Dương Chí cử động, mái nhà sẽ rung lắc muốn sụp, cậu cười khổ, sớm biết thế này cậu sẽ không ngang bướng đòi đi trinh sát.

Vốn là người có dị năng hệ mộc, cậu được phân công làm hậu cần trong đội, tuy nhiên cậu không muốn, từ chối công việc được giao, khăng khăng cố chấp gia nhập đội đánh quái.

Sáng nay cũng vậy, đội trưởng tìm Dương Chí, khuyên cậu rời bỏ vị trí. Dương Chí không nghe, vừa lúc thấy có vài người đi trinh sát cậu liền đi cùng.

Ai ngờ gặp phải zombie có dị năng, đánh cho cả bọn tan tác. Dương Chí bị thương ở chân, chạy đến nhà kho cũ này, thấy bên trong nhốt đầy zombie không thể chui vào trốn, may sao có cái thang gần đó, cậu nảy ra ý tưởng leo lên mái nhà.

Zombie dị năng không tìm thấy Dương Chí, nhưng cậu cũng bị mắc kẹt, khi leo lên đã làm sụp một phần mái nhà, dường như chỉ cần nhúc nhích thêm chút nữa là cậu sẽ rơi xuống làm mồi cho đám zombie luôn.

Dương Chí nghĩ, dù cho cậu có may mắn leo xuống được, thì cậu cũng chẳng thoát khỏi đây, vết thương ở chân khiến cậu mất máu quá nhiều, không biết chừng bước được vài bước thì ngất.

Tình thế này chỉ có thể nói: cầm chắc cái chết.

Không biết qua bao lâu, Dương chí bỗng nghe có người gọi tên mình.

Bất chấp cái mái nhà kháng nghị, cậu cố gắng ngẩng đầu di chuyển ra rìa để có thể quan sát xung quanh.

Là Hạ Hoa.

“Hoa!” Cậu gọi.

Bộ dáng Hạ Hoa hơi chật vật, mái tóc rối lộn xộn, trên áo còn dính vết máu, nhìn dáng vẻ khi đi, hình như cô cũng bị thương.

“Em bị kẹt rồi, mái nhà sắp sập, trong này lại toàn zombie.”

Hạ Hoa dừng lại, cô nhíu mày, “Để chị dọn hết cho.” Nói rồi cô kéo tay áo lên, chuẩn bị đại khai sát giới.

Dương Chí thấy vậy thì lo lắng, nếu là bình thường Hạ Hoa đánh chém hai chục con zombie không thành vấn đề, nhưng bây giờ cô bị thương, cậu không an tâm. “Hay là gọi thêm người đi, em sợ con zombie dị năng vẫn còn lảng vảng quanh đây.”

“Zombie dị năng nào?” Hạ Hoa ngẩng đầu, cô đang tính xem nên phá cửa thế nào không làm sụp cái nhà kho rách nát.

“Nó…” Dương Chí nheo mắt, từ vị trí của cậu có thể nhìn thấy bóng dáng to lớn của con zombie. “…đang chạy về phía này? Chết tiệt, chạy đi Hoa, chị không đánh nổi nó đâu!!!”

Zombie cấp 3, không, là cuối cấp 2 nhưng sở hữu thêm dị năng tốc độ, hình thể to béo trăm cân nhưng lại chạy rất nhanh, chỉ trong mấy giây nó đã tiến lại gần. Hạ Hoa chỉ kịp rút dao vào tư thế, nó đã vung bàn tay to đánh một đòn, cô giơ dao gạt ra, đồng thời đạp vào bụng nó, bật ra sau vài bước lấy khoảng cách.

Hạ Hoa là dị năng sức mạnh tổng hợp, sức mạnh, sức bền, tốc độ đều được gia tăng đồng đều, đánh với zombie dị năng cũng không quá chênh lệch.

Nhưng cô cũng không thể kết liễu con zombie này ngay được, kéo dài thì càng bất lợi, dị năng mà tiêu hao hết, cô sẽ lâm vào trạng thái mệt mỏi, khi ấy đừng nói là chống đỡ, có chạy trốn cũng không nổi.

“Hoa, chạy đi, chị không đánh lại nó đâu.” Dương Chí hét.

Nghe tiếng cậu, zombie phân tâm nhìn xung quanh, nhân cơ hội đó Hạ Hoa cho nó một nhát. Nhát chém này ở trạng thái bình thường có thể là chí mạng, nhưng bây giờ cô đang bị thương, lực không đủ, vết chém tuy sâu nhưng zombie vẫn sống. Nó nổi điên, lao về phía cô. Hạ Hoa nhảy sang một bên, né được đòn tấn công.

Zombie đâm sầm vào tường, ngay lập tức căn nhà sụp đổ. Dương Chí trên mái nhà cũng theo lỗ thủng vì va chạm mà thủng to hơn, rơi vào bầy zombie.

“Không!!!” Hạ Hoa thét. Cô chạy tới nhà kho, vươn tay với Dương Chí. Đằng sau, zombie dị năng chụp lấy vai cô, ấn xuống đất.

Dương Chí biết, hôm nay cậu sẽ chết.

Lúc này cậu đang nằm trên mái nhà kho sập xệ, bên cạnh trang trại bỏ hoang, qua lỗ thủng mái nhà, cậu có thể thấy bên dưới có rất nhiều zombie đi lại vô định. Mỗi khi Dương Chí cử động, mái nhà sẽ rung lắc muốn sụp, cậu cười khổ, sớm biết thế này cậu sẽ không ngang bướng đòi đi trinh sát.

Vốn là người có dị năng hệ mộc, cậu được phân công làm hậu cần trong đội, tuy nhiên cậu không muốn, từ chối công việc được giao, khăng khăng cố chấp gia nhập đội đánh quái.

Sáng nay cũng vậy, đội trưởng tìm Dương Chí, khuyên cậu rời bỏ vị trí. Dương Chí không nghe, vừa lúc thấy có vài người đi trinh sát cậu liền đi cùng.

Dương Chí cảm thấy đau đớn, dường như tay phải đã bị xé khỏi cơ thể, cậu chống tay muốn dậy, nhưng cơn đau ở chân truyền tới, nhắc nhở cậu không thể sử dụng nó được nữa. Nhà kho bị sập một phần đè bẹp nửa số zombie, những con còn lại phát điên cấu xé cậu, khắp nơi toàn mùi máu tanh.

Hối hận, cậu thực sự hối hận. Có lẽ nếu mình không cố chấp ra ngoài đã không gặp cảnh này, đã vậy còn liên lụy Hạ Hoa đi tìm.

Nghĩ lại thì, nhờ có Hạ Hoa, đó giờ cậu mới có thể ngang bướng bao lâu nay.

Cậu sai rồi.

Nếu có cơ hội khác, cậu sẽ sửa sai, sẽ không khăng khăng đi đánh quái.

Sẽ không liên lụy Hạ Hoa.

***

Trong gara cách căn cứ S thành không xa, mấy gã đàn ông lôi một cô gái ném xuống đất.

Người đàn ông ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn cô gái vẫn đang hôn mê, mặt mũi bầm tím, khắp người toàn vết thương.

“Chúng mày không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Gã đàn ông đứng sau hắn cười như hồ ly, trong mắt lại chẳng có tia cảm xúc dao động nào. “Đánh con người ta ra nông nỗi này, các anh em còn hưởng dụng thế nào được nữa.”

Tên ném cô gái xuống đất giơ tay xin hàng “Thôi cho em xin, hưởng dụng hưởng thụ cái gì. Cái thứ điên này không thể gọi là phụ nữ được, anh đừng nhìn nó thảm hại như vậy mà lầm, không ít anh em chết dưới tay nó đâu, để đánh nó ra bã bọn em cũng bị thương bao người đấy. Nếu không phải đại ca muốn nó còn sống thì bọn em cũng không phải cực khổ như vậy…”

Người đàn ông ngồi ghế vẫy tay ra hiệu, gã hồ ly thu lại vẻ mặt tươi cười. Có người bê một xô nước hắt vào cô gái đang nằm.

Hạ Hoa chớp chớp mắt, mí mắt trái cô không mở ra nổi, có lẽ nó đã sưng húp lên rồi. Cô chậm rãi ngồi dậy, nhận thấy cả người ướt sũng, thời tận thế nước là vật có giá, mang ra tạt người cũng chẳng phải loại sạch sẽ gì, may mà trong mũi cô đầy máu, chỉ có thể há miệng thở, nên không ngửi được mùi hương gì.

“Biết tại sao cô lại lâm vào tình cảnh này không?” Người đàn ông hỏi.

“Vốn không biết.” Hạ Hoa nghiêng đầu để dùng mắt phải nhìn hắn rõ hơn. “Nhưng nhìn kĩ anh mà nói,… không biết thật.”

Cô không quen gã này. Càng đừng nói gây thù chuốc oán.

“Biết Lam Chi không?” Hắn đặt một tay lên thành ghế, ngón trỏ xoa xoa thái dương.

“À, ra thế.” Hạ Hoa nhếch khoé môi, tạo thành nụ cười méo mó. “Trả thù cho cô ta chứ gì.”

Hắn gật đầu, rút súng ra.

“Nhưng đại ca, con ả giết nhiều người của chúng ta như vậy, cứ thế giết nó có phải nhẹ nhàng quá không?” Tên mang Hạ Hoa đến lên tiếng kháng nghị.

Người ngồi ghế không trả lời, hắn giơ khẩu súng lên ngắm thẳng vào đầu cô, bóp cò.

Hạ Hoa nằm xuống thẳng tắp, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi.

Cô không hối hận, không có gì phải hối hận cả. Tận thế mà, ai mạnh người đó có quyền, cô giết Lam Chi, người nhà cô ta giết cô. Mọi chuyện vậy đấy.

Có điều, nếu có thể quay ngược thời gian, làm lại một lần nữa, cô sẽ bảo vệ Tiểu Chí tốt hơn.

Chết cũng tốt, cô có thể đoàn tụ với Tiểu Chí rồi.