Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 22: Cậu sống không tốt liên quan gì tới tôi?



Đầu xe méo mó, nắp capo bật mở, khói bốc ra nghi ngút.

Cú va chạm khiến đầu óc Dương Chí quay cuồng, trong đầu cậu hai suy nghĩ chạy qua điên cuồng.

Đầu tiên, may mắn hôm nay Hạ Hoa không đi cùng, nếu không cậu sẽ phải tông bay Bạch Nhu Nhu.

Tiếp đó, làm thế nào để Bạch Nhu Nhu không đeo bám cậu, bởi nếu cô ta làm vậy cậu sẽ phải tông bay cô ta trước khi bị Hạ Hoa trông thấy.

Vì sao Bạch Nhu Nhu sẽ đeo bám cậu á? Cứ nhìn quần xộc xệch dơ bẩn, tóc tai tán loạn kia thì rõ.

Lảo đảo ra khỏi xe, cậu chỉ kịp vơ lấy túi tinh hạch trước khi cắm đầu chạy.

Âm thanh đụng xe đã thu hút số lượng lớn zombie, chúng vây lấy đoạn đường này, vừa vặn bị mấy chiếc xe nằm ngổn ngang cản lại, cậu phải len vào giữa các khe hở, chém mấy con chắn lối để lấy đường đi.

Đầu vẫn choáng váng, Dương Chí bước thấp bước cao chui vào một con ngõ gần nhất.

"Dương Chí, cậu đợi mình với. Dương Chí, là mình đây, cậu không nhận ra mình ư?"

Không nhận ra mới lạ đó, vì nhận ra cô tôi mới phải chạy đây này.

Cậu thầm nhủ.

Đằng sau Bạch Nhu Nhu vẫn oang oang cái mồm gọi.

Trời ạ, cô ta tính gọi zombie cả thành phố này tới đây xem màn theo rượt đuổi thanh xuân vườn trường xen lẫn kinh dị máu me hay sao?

Đợi cái khỉ gì cơ chứ? Cô ta là dị năng tốc độ cơ mà? Diễn cho ai xem?

Dương Chí thầm mắng xong, cậu nhảy bật lên vịn vào một đường ống nước, theo đó leo lên tầng trên.

Không ngoảnh đầu xem Bạch Nhu Nhu thế nào, cậu cứ vậy leo thẳng sang ban công bên kia, tìm kiếm đường thoát khỏi đây.

"Dương Chí, làm ơn giúp mình với."

Không giúp, lúc tôi bị zombie húc muốn gãy chân, cô đã làm cái gì? Chạy mất hút!

"Dương Chí, cứu mình đi, mình sống khổ lắm."

Nghe vậy cậu dừng lại vài giây, cúi đầu nhìn Bạch Nhu Nhu đứng trên một cái thùng rác lớn, xung quanh bị zombie bao vây, bộ dạng muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Bây giờ cô ta nào có phong thái hoa khôi học đường, nào có hào quanh dị năng tốc độ được đoàn đội cung phụng.

Môi Dương Chí nở nụ cười khắc nghiệt, từ từ nhả ra mấy chữ: "Cậu sống không tốt liên quan gì đến tôi?"

Hiển nhiên Bạch Nhu Nhu sẽ không ngờ cậu tuyệt tình đến vậy, cô ta sững sờ, gương mặt lấm lem như hoá thành đá.

Mặc kệ cô ta, Dương Chí tiếp tục leo sang ban công khác, từ cửa sổ chui vào căn nhà. Một mạch chạy khỏi nơi đấy, cậu ngoái đầu nhìn zombie vẫn theo âm thanh chen chúc chui vào con ngõ.

Đang lúc cậu nghĩ Bạch Nhu Nhu xong đời rồi thì một tia lửa bắn lên không trung, âm thanh xèo xèo len lỏi giữa đám zombie.

Không cần đến gần cũng biết nhiệt độ rất cao.

Dị năng hệ hoả.

Ai đó cứu cô ta.

"Hừ, con khốn ấy luôn tốt số như vậy."

Hạ Hoa chỉ buông một câu sau khi nghe Dương Chí kể xong.

Dương Chí bất đắc dĩ cười cười. "Thôi em đi tắm đây, chị nấu cơm tối nhé."

Hạ Hoa gật đầu.

Cô mân mê con dao trong tay, lưỡi dao đã mòn, cần mài dũa đã.

Tiếng chân trên cầu thang bỗng dừng lại, Dương Chí thở dài: "Hoa, đừng đi tìm giết cô ta."

Hạ Hoa không trả lời, động tác ngừng giữa chừng.

Vài giây nặng nề trôi qua, cô mới miễn cưỡng nói: "Rồi rồi, cơm thịt nướng nhé."

"Vâng, nghe ngon quá." Cậu mỉm cười.

Nước nóng làm dịu cơ bắp nhức mỏi sau một ngày hoạt động miệt mài. Hông hơi đau, chắc mai sẽ bầm tím.

Đứng dưới vòi sen, hứng những tia nước nóng dịu dàng chảy theo cơ thể, Dương Chí miên man suy nghĩ.

May mắn làm sao, dù cách Hạ Hoa bao năm sống, cậu vẫn luôn hiểu cô.

Kiếp trước cậu chứng kiến Hạ Hoa từ một cô gái hay cười luôn né tránh phiền phức dần trở thành kẻ thô bạo không gần ngại xông pha, tất cả vì cô phải gánh vác lo lắng cho cậu.

Sau khi trùng sinh, gặp lại nhau, cậu nhận thấy Hạ Hoa còn trở lên tối tăm hơn.

Cậu thật sự nảy sinh lo lắng, cậu sợ cô biến thành một người xa lạ mình từng quen biết.

Nhưng may mắn sao, dù cô có thế nào, cậu vẫn luôn hiểu cô.

Đó là một cảm giác kì diệu, khi bạn cảm nhận được mối liên kết giữa hai người, biết họ nghĩ gì, làm gì,... sự thân thuộc đó còn kì diệu hơn cả dị năng.

Kiếp này cậu sẽ không để bản thân kéo chân Hạ Hoa, khiến cô đi gây thù chuốc oán khắp nơi nữa.

Tại sao à? Dù cô không nói, cậu vẫn cảm thấy cái chết của cô có liên quan đến cậu.

Thời gian sẽ đưa ra câu trả lời thôi.

Nước nhỏ xuống sàn nhà, chảy về cống thoát nước.

Hơi nóng nghi ngút khiến phòng tắm mịt mù như phòng xông hơi, qua vài phút gương trở lại rõ ràng, phản chiếu hình ảnh Dương Chí rút chiếc khăn khỏi giá, lau nước đọng trên người.

Cậu nhớ tới Bạch Nhu Nhu.

Nếu bảo không hận cô ta là dối trá, đến tận bây giờ cậu vẫn mơ thấy cảnh mình bị zombie cấu xé đến chết, âm thanh nhai nuốt, tiếng Hạ Hoa hét, mùi máu tươi, từng thứ từng thứ ám lấy cậu.

Nhưng cậu sẽ không giết cô ta.

Không tha thứ, không hận thù, cậu chỉ không giết cô ta, cũng không để Hạ Hoa giết cô ta.

Cậu muốn xem kiếp này không có hai người họ, Bạch Nhu Nhu sống thảm như nào.

Chỉ vậy thôi.

"Hoặc là nên nói." Dương Chí thì thầm với chính mình trong gương. "Mày sợ nếu mình làm vậy, mày không giữ được bản thân khỏi bóng tối."

Phải, cậu sợ vậy.

Cần có một người duy trì lý trí.

Để cân bằng mà sống tiếp trong cái thế giới tối tăm này.

Hạ Hoa đã không thể quay đầu.

Thì người đó phải là cậu.

Để Hoa tự do sống như chị ấy muốn, còn cậu sẽ làm giới hạn cho cô.

Tắt đèn, Dương Chí bước xuống phòng khách.

Hạ Hoa đang nấu cơm, cô ngân nga khúc nhạc thịnh hành bấy giờ, nhớ không lầm thì do một hotboy mạng nào đó cover.

Mùi thơm bay khắp căn bếp.

Dưa muối rửa cho bớt mặn, xào nóng thêm thịt thừa bữa trưa vào đảo đều, một đĩa dưa xào nóng nổi đã xong.

Thêm nước vào nồi, đập quả trứng khuấy với cà chua bổ múi cau, canh trứng cà chua phiên bản nhanh gọn ra lò.

Thịt bò đông lạnh kiếm được ở siêu thị, may sao tủ đông ở đó có máy phát điện bật dự phòng, nếu không giờ chỉ còn mớ thịt hỏng bầy nhầy.

Hạ Hoa ướp gia vị từ sáng, thịt mềm thấm đẫm, bỏ vào lò nướng, nướng chín phết thêm sốt mật ong khiến miếng thịt toả hương thơm phức.

Hoàn thành bữa tối ba món.

Dương Chí chủ động dọn bát, xới cơm, vui vẻ ngồi vào bàn.

Sau khi zombie tiến hoá thời tiết mát mẻ hơn, nắng không còn độc nữa. Bọn họ kiếm được thêm dầu chạy máy phát điện, giờ nhà có điện, hoạt động bình thường, còn có thể bật quạt thổi vù vù ăn cơm.

Từng sống qua cảnh thiếu thốn, yêu cầu của hai người trở nên rất thấp. Cơm đủ ăn, nhiệt độ đủ mát là được.

Liếc nhìn thân trên để trần của Dương Chí, Hạ Hoa nhai cơm đảo mắt.

Mấy hôm trước nóng phát điên không thấy cởi trần, nay quạt mát thì lại hở hang.

Dương Chí: "...Khụ." Cậu biết cô nghĩ gì đấy nhé!

Nhà có hai cô gái 15 tuổi, có cho thêm vàng cậu cũng không dám cởi.

Hạ Hoa bỏ miếng cà chua vào miệng, nhăn nhăn nhó nhó: "Chị đây là một cô gái nhà lành đấy nhé!"

Đừng có tuỳ tiện lộ da thịt.

"Vâng." Cậu bắt chước cô đảo mắt. "Nếu chị không giữ mấy cuốn tạp chí sexy thì em tin."

Hạ Hoa: "Hahaha." Thằng bé này!

Dương Chí: "Hahaha." Ai sợ ai!

Hai người cười đùa ăn cơm, không khí hoà hợp lan toả.

***

Tác giả có lời muốn nói: người bình thường "cô sống không tốt liên quan quái gì đến tôi?"

Hạ Hoa "mày sống không tốt liên quan đéo gì tới Tiểu Chí?"