Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 26: Liễu Đại Ngưu



Liễu Đại Ngưu tương đối có tiếng trong làng.

Hắn chào đời nặng 5kg, mẹ bảo sinh được hắn bà mất nửa cái mạng. Có lẽ vì thế những đứa trẻ bà sinh sau này đều ốm yếu bệnh tật, khiến nhà họ Liễu đã vốn nghèo thì càng nghèo hơn.

Năm ấy để có tiền chữa bệnh cho em gái, cha hắn liều lĩnh ăn trộm tiền nhà lão Lý, kết quả bị phát hiện. Cả làng thương họ Liễu nghèo khó, nuôi mấy miệng ăn miệng thuốc, không bắt đền, cảnh sát xa nên cũng không báo, chỉ đuổi khỏi làng.

Đương nhiên đó là cộng thêm mấy người chú thím vô lại của Liễu Đại Ngưu. Xấu tính, thích thua thiệt, trước đã gây chuyện với không ít nhà, nên họ nhân việc trộm tiền này đuổi cả họ Liễu đi.

Lòng tốt cho đi nhận lại thù hận, gần chục người họ Liễu ghét dân làng từ đó.

Vậy nên khi đường cao tốc mở, họ đòi tiền mới cho dân làng đi qua.

Liễu Đại Ngưu trưởng thành rất to con, gương mặt hung dữ, đứng thẳng trừng mắt thôi đã khiến người khác khiếp sợ, họ đành nộp tiền cho yên chuyện.

Tận thế đến, người nhà biến thành tang thi hết, chỉ để lại hai ông bà Liễu và Liễu Đại Ngưu. Thậm chí, Liễu Đại Ngưu còn tỉnh dị năng sức mạnh.

Ban đầu hắn dùng sức mạnh trời cho này để đàn áp, bắt dân làng nộp tiền mới cho mượn đường lên viện tỉnh. Nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận thấy tình thế không ổn. Nắng nóng nhiều ngày, dịch bệnh không có dấu hiệu thuyên giảm, hắn bắt đầu lo lắng đồ ăn thức uống.

Nhà họ Liễu không khá giả gì, tích cóp cộng thêm ép buộc kiếm được chút tiền, mà tiền giờ thành giấy lộn hết, ba cái miệng phải chật vật chắt bóp qua ngày.

Ăn có thể dè sẻn, nhưng uống thì sao?



Một ngày nọ, Liễu Đại Ngưu vào núi tìm xem có con thú hay dòng suối ngầm nào chưa khô cạn hay không, hắn phát hiện ra một cái cây lạ.

Nó trông giống như một cây chuối, thân cây lớn hai vòng tay, lá tím vô cùng nổi bật. Đặc biệt phải kể đến những bắp hoa to nhỏ mọc ra từ thân cây, tổng cộng có bốn cái, bé nhất bằng cái chậu rửa mặt, to nhất gần bằng một người trưởng thành.

Liễu Đại Ngưu rất tò mò, không chỉ vì nó kì lạ, và vì cái bắp hoa "chuối" kia đang nhỏ ra một dòng nước, lặng lẽ thấm vào trong đất.

Ma xui quỷ khiến hắn lấy bình nước mình mang theo, hứng chút nước lạ này, định bụng mang về kiểm tra xem có uống được không.

Về đến nhà, hắn lơ đãng để quên bình nước dưới bếp. Mẹ hắn nghĩ nước hắn hứng ở suối, vừa vặn đang khát, bà uống luôn. Nhờ đó họ biết nước cây này tạo ra uống được, vui mừng khôn xiết, có bao thùng đều mang đến hứng.

Ông bà Liễu tin thần, tôn nó làm cây thần.

Họ nhanh chóng nhận ra đây là một cái cây ăn thịt, những bắp hoa kia khi nở sẽ tách đôi, để lộ những cái xúc tu mềm mại mọng nước. Động vật bị thu hút sẽ tới liếm xúc tu, sau đó sẽ mê muội tự nguyện chui vào nằm trong hoa, cánh hoa khép chặt lại, từ đó chảy ra dòng nước.

Khi tiêu hoá hết con vật kia, bắp hoa sẽ lại tách ra mời mọc tiếp.

Đoán chừng nước này là đồ thải của quá trình ăn thịt, vừa vặn nó không có chất mê hồn như xúc tu hoa. Nhờ phát hiện này bọn họ không lo về nước uống nữa, chỉ cần tìm "thịt" về cho cây ăn.

Thời điểm đó dịch bệnh trong thôn bùng phát nghiêm trọng, những người có thể đi đã sớm rời làng bặt vô âm tín, chỉ còn sót lại những người mắc kẹt.

Liễu Đại Ngưu nhanh thủ vào thôn, nhờ vào dị năng sức mạnh hắn lấy về không ít gia súc gia cầm còn sống, nếu bắt gặp người, hắn sẽ dùng vũ lực ép họ tới chỗ cây ăn thịt để tạo nước.

Nhân tính đã sớm bị mài mòn, cộng thêm sức mạnh dị năng khiến hắn cho rằng mình có quyền làm vậy, chỉ cần gia đình mình sống sót, dân làng có chết hết cũng chẳng sao.

Vậy nên khi thấy một cô gái mặt đầy sát khí, tay cầm dao dính máu, hắn lập tức hiểu.

Không cần cô lên tiếng hỏi, hắn đã chỉ vào cái bắp hoa to nhất, vì quá nặng đang trĩu xuống khiến hắn lo lắng nó sẽ đứt khỏi cây.

"Nhóc con thành phố mà khoẻ phết." Hắn cười trầm đục, giọng địa phương đặc sệt. "Không biết nó có năng lực gì, chỉ mong nó làm được nhiều nước hơn lũ dân làng nhỏ mọn."

Hạ Hoa cảm tưởng như có một cây búa gõ thẳng vào đầu cô, tai cô ong ong, mắt như nhoè đi. Cảm giác như sâu thẳm trong cô là một cái vực, tăm tối điên cuồng gào thét.

Giết hắn, giết hắn, dùng máu xoa dịu nỗi đau này!

Liễu Đại Ngưu đánh giá Hạ Hoa từ đầu tới chân, hắn to xác nhưng không ngu. Đứa con gái này một thân một mình xuất hiện ở đây, dĩ nhiên không phải thứ hiền lành. Hắn lờ mờ cảm nhận được quanh cô có một dòng năng lượng giống tên nhóc kia, chắc chắn cô giống thằng nhóc ấy, giống hắn, là một người đặc biệt.

Vậy hắn mới phải đánh đòn tâm lý phủ đầu, khiến cô mất bình tĩnh, để có thể đánh bại cô mà không mất nhiều sức.

Quãng thời gian bị đuổi khỏi làng, hắn bắt đầu học được cách quan sát nắm bắt tâm lý người khác.

Không thể không nói, ông trời rất biết trêu ngươi, nếu Liễu Đại Ngưu được sinh ra ở một môi trường tốt hơn, với đầu óc và ngoại hình này, hắn đã có một cuộc sống khác.

Hạ Hoa cúi người, dồn sức vào chân, bật mình chạy tới vung dao. Mắt cô toé tia lửa thù hận, khi Liễu Đại Ngưu đưa tay đỡ, cô co chân thúc vào bụng hắn.

Chiều cao vóc người chênh lệch ảnh hưởng tới hiệu quả đòn đánh, vốn cô gái cao 1m7 khó đánh được người 1m9. Nhưng Hạ Hoa đã luyện tập miệt mài bao ngày, khả năng bật nhảy tốt hơn những cô gái bình thường, kết quả Liễu Đại Ngưu khó tin nhìn đầu gối kia thúc thẳng bụng mình.

Hắn tức giận vung tay cho cô một cái tát, thứ đàn bà láo toét!

Hạ Hoa linh hoạt ngửa đầu ra sau, lưng ngả theo để tránh. Chân phải giơ lên phản kích bằng cú đá thẳng mang tai.

Tai Liễu Đại Ngưu ù đi, hắn lùi nửa bước, mắt trợn trừng, không thể tin nhìn thân mình khảnh mảnh trước mắt.

Chẳng lẽ hắn gặp phải người học võ?

Hừ, dù cho cô ta có luyện võ đi chăng nữa, cũng không thể đánh lại mình.

Phải biết là chênh lệch giữa nam và nữ không hề ít. Đừng nói nam nữ, đàn ông với mà nhau chênh lệch cân thôi đã là hạng khác rồi. Nên có học võ thì chưa chắc người phụ nữ đã đánh thắng được đàn ông, còn là to khoẻ có sức mạnh như hắn đây.

Sau khi nghĩ thông, hắn thả lỏng tâm tình, chờ cô ra tay trước.

Hạ Hoa không chần chừ, cô nắm tay trái, nhằm thái dương hắn mà tung một đấm. Cô biết rõ tên này đang đề phòng, nên đây chỉ là hư chiêu thôi, nhân lúc hắn né hoặc đỡ cú này cô đâm hắn bằng dao.

Nào ngờ Liễu Đại Ngưu không mắc câu. Hắn đơn giản gạt cú đấm ra, đồng thời nắm chặt cổ họng cô. Sải tay hắn dài hơn, bị nắm lấy cô không thể đâm vào bụng hắn như đã định.

Liễu Đại Ngưu rất muốn bẻ gãy cổ con nhãi này ngay, nhưng nó nhanh nhẹn thay đổi hướng dao, muốn đâm vào cánh tay hắn. Động tác dứt khoát khiến hắn giật mình, theo phản xạ buông tay.

Chỉ chờ thế, Hạ Hoa vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn, cô lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách.

Tên này khó đối phó hơn cô tưởng.

Liễu Đại Ngưu cũng nghĩ thế. Hắn cảm thấy mình phải tấn công trước, vì giờ con nhóc này đã cảnh giác hơn, không dễ lộ sơ hở nữa.

Đấy còn chưa kể nãy giờ nó vẫn chưa dùng năng lực đặc biệt.

"Tao sẽ cho mày nếm mùi sức mạnh thần thánh này." Hắn nhổ một cái cây cao chừng hai mét, thân cây vừa nắm tay. Dùng sức quăng về phía Hạ Hoa.

Cái cây xé gió bay tới. Hiển nhiên Liễu Đại Ngưu có chút kĩ xảo, hắn ném vòng cung, nên Hạ Hoa phải chạy sang phải khá nhiều mới có thể né. Nhân lúc cô mải chạy, Liễu Đại Ngưu đã áp sát, nắm chặt tay đấm thẳng vào mặt cô.

Cú đá dị năng thân thủ không là gì khi so với cú đấm dị năng sức mạnh. Tiếng xương va vào nhau vang dội, mặt Hạ Hoa nghiêng một bên, thân mình dừng đột ngột không kịp né cái cây Liễu Đại Ngưu ném, bị nó quệt vào người.

Chịu hai đòn một lúc, cô không chịu nổi ngã xuống đất.