Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 3: Tiểu Chí



Hôm nay trung tâm thương mại không đông lắm, Hạ Hoa khoác tay Dương Chí đi lòng vòng ngắm nghía. Theo kế hoạch bọn họ sẽ xem phim, ăn tối, rồi có thể chơi vài trò chơi như gắp thú linh tinh gì đấy.

Suốt cả buổi Hạ Hoa cố gắng đóng giả mình hồi trước, tuy nhiên khi xem phim, cứ có ai trong rạp đi lại cô đều không kiềm chế được ngó nghiêng, lúc ăn cơm, mấy món vốn không thích ăn nay cô đều ăn bằng hết.

Những thứ nhỏ nhặt như vậy nếu là bình thường Dương Chí sẽ để ý, chỉ có điều lúc này tâm trí cậu đang mải suy nghĩ chuyện khác.

Bởi vì mỗi khi nhìn Hạ Hoa, Dương Chí đều thắc mắc không biết sau khi cậu chết cô sẽ thế nào. Quen biết đã lâu, còn ở chung với nhau một thời gian, Dương Chí biết Hạ Hoa sẽ không dễ dàng bỏ mặc cậu chạy thoát.

Vậy cô xử lý zombie biến dị cùng đám zombie trong nhà kho kiểu gì?

Liệu có phải cũng chết ngay sau đó không?

Càng nghĩ càng rối rắm, thành ra cậu cố gắng né tránh ánh mắt Hạ Hoa.

Cứ vậy, hai người che giấu lẫn nhau.

Ở khu trò chơi, Dương Chí dùng kỹ năng bắn súng mình luyện được thắng giải đặc biệt, Hạ Hoa đứng bên cạnh, đưa bàn tay lên ngang mũi vỗ vỗ, đôi mắt sáng lấp lánh cười khen ngợi “Tiểu Chí giỏi quá, good job!”

Vốn đang đắc ý, quay ra thấy bộ dáng này của Hạ Hoa, nụ cười của Dương Chí héo dần.

Kể từ khi thấy Hạ Hoa dùng dáng vẻ này khen ngợi đứa trẻ 3 tuổi biết hát nhạc thiếu nhi cho đến mấy con chó con mèo biết nhào lộn, Dương Chí cảm thấy Hạ Hoa cũng làm vậy với cậu thì cậu có khác gì chó mèo đâu? Từng bảo Hạ Hoa đổi cách khác khen ngợi đi, nhưng cô lại cố chấp cho rằng khen ngợi như vậy mới khích lệ mà không giả tạo.

“…” Bất lực!

Hạ Hoa dời mắt khỏi bảng điểm, chớp hàng mi được chuốt mascara cong vút nhìn cậu, mỉm cười nói: “Để chị đi mua đồ uống cho em nhé.” Dứt lời ba chân bốn cẳng chạy biến, thậm chí chẳng hỏi cậu muốn uống gì.

Nhìn theo bóng dáng áo trắng đang khuất dần, Dương Chí khó hiểu, chạy nhanh vậy làm gì?

Cho đến khi nhân viên kéo ra một con thú bông to ngang ngửa người mình, cậu mới ngớ ra.

Mải thể hiện trình độ nên không để ý tới giải đặc biệt là con gấu siêu to, Dương Chí chỉ có thể vác theo phần thưởng bước nhanh như chạy ra khỏi khu bắn súng. Dọc đường đi có người nhìn cậu, thì thầm trầm trồ, càng khiến Dương Chí xấu hổ.

Kiếm được ghế nghỉ ở trong góc, cậu ngồi xuống, để con gấu bông bên cạnh. Nhìn ngó xung quanh, không thấy Hạ Hoa đâu, những người trong khu trò chơi hoặc là cặp tình nhân nắm tay nhau, hoặc là gia đình có trẻ nhỏ nô nức qua lại, thi thoảng nhìn con gấu một cái.

Dương Chí lôi điện thoại ra, cắm đầu nghịch.

Hai ngày nay cậu cố gắng chuẩn bị cho tận thế sắp đến. Bắt đầu lên danh sách vật tư cần mua: lương thực, thuốc men bông băng, vũ khí,…

Liệt kê ra thì dễ, vấn đề nan giải chính là tiền.

Gia cảnh cậu được coi là khá giả, mỗi tháng nhận được không ít tiền tiêu vặt, tiếc rằng vào bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, vung tay hào phóng, không tiết kiệm đồng nào.

Nhiều thứ cần mua như vậy, càng nghĩ càng đau đầu, ban đầu còn tính mua mỗi thứ một ít, sau một hồi ngẫm nghĩ lại thấy, lương thực quý giá khó kiếm, những thứ khác còn dễ tìm, cậu quyết định mang hết tiền đi mua lương thực.

Giờ muốn mua cái khác thì phải xoay tiền.

Dương Chí lướt web, tìm những trang cho vay.

Xã hội đen cũng được, lừa đảo cũng tốt, miễn có thể đưa tiền cho cậu, dù sao tận thế đến ai còn tìm cậu đòi nợ chứ.

Đang lúc mải mê tìm kiếm những cách vay tiền thì bỗng có một lon nước mát lạnh áp vào má, Dương Chí nhảy dựng lên.

“Hì.” Hạ Hoa đã quay lại lúc nào, cô hơi khom mình cầm lon nước ngọt để ở vị trí ban nãy là má Dương Chí. Cậu ngượng ngùng nhận lấy, nói cảm ơn.

Hạ Hoa giật nắp lon, vừa uống nước vừa đảo mắt, không biết nghĩ gì. “Lão già lại cắt tiền tiêu vặt?” Giọng cô nghe rất tự nhiên, cứ như đang hỏi chuyện thường ngày.

Hiển nhiên cô đã xem điện thoại của mình, thấy chẳng giấu được, cậu đành nói: “Cũng không có gì, cần tiền mua này nọ thôi.”

“Bao nhiêu?”

“…”

“Đến độ tìm mấy app vay tiền, đừng nói em gây hoạ gì nhé?” Còn bị lừa đảo thì cô không sợ, Tiểu Chí đâu ngu đến vậy.

“Không, không, em chỉ xem linh tinh chút thôi.” Cậu vội xua tay, sợ Hạ Hoa dây dưa chuyện này, lập tức lôi con gấu bông ra khoe khoang đánh lạc hướng. “Chị xem, lát nữa mang về phòng chị để đi.”

“Chật lắm.” Hạ Hoa ghét bỏ nhìn con gấu.

“Cầm đi mà, để nhà em phiền lắm.”

Đưa đẩy một hồi, vẫn là Hạ Hoa nhận lấy, con gấu được nhét vào taxi cùng cô đi về. Trước khi xe chạy, Hạ Hoa hạ cửa kính xuống, nói với Dương Chí nếu cần tiền cứ bảo cô.

Dương Chí bật cười, cậu biết kinh tế cô như nào, cũng vào nhiều ra nhiều không đọng lại bao nhiêu, nên cậu chỉ đồng ý qua loa, tiễn cô về.

Cậu vẫy một chiếc xe khác. Ngồi vào xe, đọc địa chỉ nhà cho tài xế, Dương Chí nhắm mắt trầm tư. Tài xế cho rằng cậu mệt mỏi nên không bắt chuyện, lẳng lặng lái xe.

Nhà cậu ở trong khu biệt thự Xuân Vĩnh, toạ lạc gần sông, an ninh tốt, dân cư không quá đông đúc, đa số là tầng lớp giàu có.

Gió sông mát mẻ, Dương Chí bước từng bước vào cổng căn biệt thự số 7, khi thấy căn nhà tối đen, chỉ có ánh đèn cảm ứng ở sân tự động bật sáng, lòng cậu xuất hiện một cảm giác trống trải.

Bố mẹ ly hôn từ khi cậu còn nhỏ, tài sản chia đôi, em gái theo mẹ, cậu theo bố. Mẹ và em về quê, kẻ bắc người nam, từ đó không còn liên lạc với nhau. Bố lấy vợ mới, cho cậu một người mẹ kế lợi hại.

Lam Tiểu Kiều mang theo con riêng Lam Chi gả vào Dương gia, nhanh tóm gọn lòng Dương Thanh Phong cùng cả căn nhà.

Bà ta không phải kiểu mẹ kế ngược đãi như trên phim truyền hình, thay vào đó bà thổi gió bên tai Dương Thanh Phong, khiến mối quan hệ của cha con Dương Chí xa cách. Dương Chí lúc bấy giờ chỉ là đứa trẻ, đấu sao lại bà ta, qua vài năm, đến Lam Chi chẳng có máu mủ gì còn được Dương Thanh Phong ưu ái hơn cậu.

Dương Chí không vào nhà chính, cậu băng qua khoảng sân đi về phía căn nhà nhỏ đằng sau.

Đây vốn là nhà kho, ngày trước, mỗi khi cậu quậy phá Dương Thanh Phong sẽ phạt nhốt cậu tại đây để suy ngẫm lỗi lầm. Dương Chí chẳng biết trời đất gì, càng quậy hăng hơn, cậu như muốn dùng sự nổi loạn để nhắc nhở ai mới chủ nhân chân chính của Dương gia, Lam Tiểu Kiều chỉ là kẻ đến sau, còn Lam Chi chỉ là người ngoài ăn bám.

Điều đó khiến cho Dương Thanh Phong phiền lòng vô cùng. Ông làm việc quần quật cả ngày, về nhà chỉ muốn hưởng thụ gia đình êm ấm, vợ đẹp con khôn, vậy mà Dương Chí cứ gây chuyện, nay hỗn láo với Lam Tiểu Kiều, mai bắt nạt Lam Chi.

Lam Tiểu Kiều trong vai vợ hiền, luôn ở bên an ủi, nói rằng Dương Chí còn nhỏ không hiểu chuyện, cha mẹ ly hôn làm nó tổn thương, mình là người lớn phải bao dung nhẫn nhịn, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

Lời nói êm tai thổi vào tâm trí, Dương Thanh Phong cảm thấy ông cưới được người vợ này đúng là mỹ mãn. Ban đầu còn sợ vợ kế khó dễ con mình, giờ mới biết chỉ có thằng oắt kia làm khổ người khác.

Lam Tiểu Kiều phân ưu cho ông, nếu phiền lòng như vậy để Dương Chí xa tầm mắt một chút.

Xa thế nào? Chả lẽ lại đuổi con mình đi?

Tất nhiên là không rồi. Lam Tiểu Kiều bí hiểm bày kế.

Bà ta dọn dẹp nhà kho, tu sửa thành phòng có thể ở được. Mỗi khi Dương Chí làm Dương Thanh Phong chướng mắt, ông đuổi cậu ra đó, mỗi lần mang theo ít đồ, dần dần đây trở thành phòng cậu. Dương Chí ngây thơ, nghĩ rằng chỗ này cũng tốt, không phải nhìn mặt hai kẻ lạ kia nữa, nên cậu coi đây là lãnh địa riêng. Dần dà thời gian ở nhà kho nhiều hơn nhà chính, đi học về chui tót vào nhà kho chơi game, ngày nghỉ mời bạn đến chơi. Mà Dương Thanh Phong bên này thấy Dương Chí không còn đụng mặt gây chuyện với hai mẹ con họ Lam nữa, không khí trong nhà êm đềm, ông liền mặc kệ.

Mẹ con họ Lam kia thì khỏi nói, mỗi ngày lắc lư trong nhà chính, vui sướng thoải mái.

Cứ vậy Dương Chí đường đường là con ruột mà phải ra ngoài ở, bên kia một nhà ba người chẳng máu mủ gì lại sớm tối bên nhau. Mối quan hệ cha con ngày càng xa cách, không cãi nhau nhưng cũng chẳng thân thiết.

Dương Chí lạc lõng trong chính nhà mình, cậu chỉ có thể vùi đầu vào game online, chơi đùa cùng đám bạn quen trên mạng để quên đi nỗi đau thực tại.

Mà Hạ Hoa lại chính là một người bạn trên mạng của cậu. Cô cũng giống Dương Chí, cuộc sống cô đơn nên lên mạng kiếm niềm vui.

Bọn họ chơi thân với nhau, sau biết được hai người sống chung thành phố, quyết định gặp mặt, kết quả mối quan hệ kéo dài tới tận bây giờ.

Một người mất cha mất mẹ, tự thu mình lại.

Một người có cha có mẹ, lại bị bỏ rơi.

Ví dụ như thời điểm này, cả nhà đi Long đảo nghỉ mát nhưng không dẫn cậu theo, Lam Tiểu Kiều lấy lý do hai người lớn đi hưởng thụ không gian riêng, cậu đi cùng không tiện. Mà Lam Chi muốn viết bài review khu nghỉ mát mới mở, đi theo làm việc chứ không chơi.

Nghe mà buồn nôn. Lý do kém coi như vậy có ngu mới tin.

Dương Chí không thèm, làm như cậu muốn đi cùng họ lắm ấy. Chỉ có điều cảm giác bị ném lại một mình khiến cậu khó chịu, cậu giữ kín không để lộ ra, nếu Lam Tiểu Kiều biết, bà ta sẽ trước mặt ba Dương tỏ vẻ quan tâm, sau lưng đắc ý khiêu khích, chọc cậu nổi giận. Chung đụng nhiều năm Dương Chí đã thuộc lòng trò mèo của bà mẹ kế này, cậu càng thể hiện mình bất mãn bà ta sẽ càng đáng thương, trình độ diễn trò không kém phim cung đấu trên tivi.

Mang tâm sự kể với Hạ Hoa, cô khuyên cậu phải nghĩ thoáng hơn, đám người kia không đưa cậu đi chơi, cậu đi chơi với cô là được rồi, hai người sẽ tự do làm mọi thứ.

Vậy mới có cuộc hẹn hôm nay.

Nghĩ đến Hạ Hoa, tâm trạng Dương Chí tốt lên đôi chút. Cậu mở cửa vào lãnh địa của riêng mình, làm vệ sinh cá nhân, vừa leo lên giường vừa kiểm tra tin nhắn.

Hồi lâu mắt hơi mỏi, cậu tắt điện thoại đi ngủ.

Ngày mai mình sẽ làm việc chăm chỉ hơn – Dương Chí tự nhủ