Tuy rằng bị ép giá nhưng Hạ Hoa không so đo. Cô biết mình cần tiền gấp, bản thân lại không có kinh nghiệm buôn bán, vậy nên vơ được đồng nào hay đồng đấy.
Phần lớn số tiền Hạ Hoa chuyển cho Dương Chí, số nhỏ cô giữ lấy để tiêu.
Suốt mấy ngày trời cả hai người đều bận rộn, hầu như chỉ liên lạc qua điện thoại. Dương Chí thì thu mua lương thực, quần áo. Cậu còn gọi người tới xới tung cái vườn hoa mẹ kế dày công chăm sóc để lấy đất sau này trồng rau.
Điều khiến cậu đau đầu nhất là vấn đề nước uống.
Kiếp trước đi theo đội lão Trần, trong đội có dị năng hệ thủy nên nước không hiếm. Chưa kể ngôi làng họ đóng trại có giếng nước sạch, dùng nước khá thoải mái.
Hiện tại chỉ có hai bọn người họ, dị năng hệ mộc và dị năng hệ sức mạnh, không có cách nào tạo nước cả.
Tận thế không đến mức tất cả nguồn nước đều bị ô nhiễm. Nhưng kiếm được nước sạch chả dễ dàng gì. Ví dụ con sông gần nhà cậu, bị dịch từ động thực vật biến dị hoà vào nước làm ảnh hưởng cả dòng sông, có cho thêm tiền cậu cũng không dám dùng.
Mua máy lọc nước cũng không khả thi, có ai đảm bảo công nghệ bây giờ tinh lọc được độc biến dị?
Suy nghĩ mãi cậu đành gọi người cọ rửa bể bơi ngoài trời, bơm đầy nước sạch rồi đậy lại. Chỉ cầu trời khi tận thế không xuất hiện chuyện gì làm hỏng cái bể nước.
Để an toàn Dương Chí còn bỏ tiền ra mua thêm một xe nước đóng chai.
Đôi lúc cậu nghĩ nhà mình như mở tiệm tạp hoá vậy, đồ ăn, đồ uống, đồ dùng chất đầy phòng.
Bên Hạ Hoa cũng chẳng nhàn hơn. Cô không chỉ bán đồ cổ, còn bán cả nhà để lấy tiền, động tĩnh như vậy đã khiến họ hàng để ý. Mấy hôm nay có người gọi điện hỏi han, ngụ ý không biết cô gặp chuyện gì mà phải bán nhà, liệu có dư ít nào chia họ không.
Hừ, nghĩ cô gặp chuyện không những không ra tay giúp đỡ còn đòi chia phần, mấy người mặt cũng dày quá đấy!
Nhà bà nội để lại cho cô, nửa đồng cũng không chia!
Bên kia sốt ruột qua nhà tìm vài lần, Hạ Hoa bôn ba cả ngày bên ngoài nên không gặp.
Xét thấy mình không thể ở lại đây nữa cô tính chuyển qua nhà Dương Chí.
Nhà tuy đã bán nhưng bên mua cho cô một tuần để thu dọn, tới lúc đó tận thế đến rồi, nhà mình vẫn là của mình.
Không thể ở là vì sau tận thế, khu chung cư nhà cô bị zombie bao vây. Có tự tin vào sức mạnh cũng không đảm bảo mình sẽ mãi an toàn, chưa kể nhiều zombie như vậy dễ phát sinh đủ thứ chuyện. Nên dù quyến tiếc căn nhà mình đã sống nhiều năm Hạ Hoa vẫn phải rời đi.
Nắng chiều dần tàn, bóng người thanh niên ôm thùng giấy kéo dài dưới nền sân.
Dương Chí tới giúp cô bê đồ. Bên chân cậu có một con mèo quanh quẩn.
Hừm, mèo.
Chung cư không cho nuôi chó mèo. Nếu có mèo thì chỉ có bọn mèo hoang được người dân cho ăn thôi.
Con mèo theo chân Dương Chí là một con mèo mun, còn khá nhỏ, tầm hai tháng tuổi. Hạ Hoa đoán ban nãy Dương Chí cho lũ mèo ăn, con mèo này đã "chấm" cậu, muốn thu nhận cậu làm con sen cho nó. Cô cũng chẳng lạ gì cảnh này, động vật rất ưa thích Dương Chí, chỉ cần cậu bỏ chút thời gian dỗ dành bọn nó sẽ hận không thể bán thân cho cậu chơi đùa.
Mỗi tội Lam Chi bị dị ứng với động vật, Dương Chí cứ nuôi con gì Lam Tiểu Kiều đều kiếm chuyện làm khó dễ. Kết quả cậu chỉ có thể sờ chó mèo dạo bên ngoài.
Khi Dương Chí xách túi đồ cuối cùng, Hạ Hoa cầm vài thứ linh tinh đi sau khoá cửa. Mắt thấy con mèo chạy mệt đang đứng yên thở, cô không cầm lòng được giơ chân chắn trước mặt nó.
Mèo: "..." Làm gì kì vậy?
Mèo ta cong mình muốn nhảy qua, Hạ Hoa giơ chân cao hơn khiến nó bối rối.
"Meo..." Ủa vậy là sao? Mèo con nẩng đầu dùng đôi mắt long lanh nhìn ác ma chặn đường.
Hừ, không cho mày qua.
Đắc ý trêu đùa con mèo, Hạ Hoa dùng chân cọ cọ vào bộ lông đen tuyền của nó, chọc nó nhảy nhót loi choi.
"Hoa." Dương Chí bất lực nhắc. Cậu đi một đoạn rồi không thấy con mèo đâu, hoá ra đang bị đại ma vương chặn đường sàm sỡ.
Khác với Dương Chí, động vật không thích Hạ Hoa. Tốn công tốn sức dỗ dành bọn nó cũng chỉ miễn cưỡng cho cô sờ vài cái lấy lệ rồi chạy mất. Đôi khi thấy Dương Chí chơi đùa với chó mèo Hạ Hoa không nhịn được bắt nạt bọn nó. Suy cho cùng cô vừa hận vừa yêu cái loại động vật nhỏ bé dễ thương này.
Nghe tiếng cậu Hạ Hoa rút chân lại, liếc con mèo nghĩ, tha cho mày đấy.
Mèo con được giải thoát vội vàng phóng về phía con sen tương lai.
Hừ, mèo với chó, chả có gì hay.
Đi xuống sân, Hạ Hoa nhìn lại khu chung cư lần cuối. Kiếp trước cô chưa từng về lại đây, kiếp này e cũng vậy.
Khoảng sân bà nội hay đứng cho chim ăn. Cây xà cừ cô từng dựa vào khóc lớn khi bà mất. Vài người hàng xóm quen thuộc.
Tất cả chỉ còn là kỉ niệm.
Lưu luyến nơi đáy mắt tồn tại vài giây rồi biến mất, làm người phải tiến về phía trước.
Hạ Hoa chui vào xe.
Đồ của cô không nhiều lắm, chỉ mang đi quần áo và mấy món đồ kỉ vật. Những thứ cô mua gần đây đều gửi đến nhà Dương Chí để, nên hôm nay dọn dẹp nửa buổi là xong.
Dương Chí đã yên vị trên ghế sau, trong ngực là một cục lông đen nằm im.
Hạ Hoa: "..." Ngứa tay muốn bắt nạt nó quá.
"Tính nuôi nó à?"
Dương Chí gật đầu: "Giờ không ai ngăn cản nữa rồi." Cậu ngẫm nghĩ một chút. "Em có nên gọi điện nhắc nhở cha không?"
Họ bên này chuẩn bị cho tận thế, bên kia Dương Thanh Phong không hay biết gì, vẫn nghỉ mát. Kiếp trước thất lạc người nhà, vì sinh tồn đi khỏi thành phố A, từ đó chẳng có tin tức gì. Giờ trùng sinh tất nhiên cậu muốn báo cho cha.
Quan hệ bất hoà thì máu mủ vẫn có, đâu thể cứ thế vứt bỏ.
Nhắc tới nhà ba người nọ, sắc mặt Hạ Hoa tối sầm: "Em không phải lo, mấy người đó sống tốt lắm, tốt hơn chúng ta rất nhiều."
Dương Chí ngạc nhiên, Hạ Hoa đã gặp gia đình cậu?
Rất muốn hỏi thêm nhưng sắc mặt Hạ Hoa thông báo miễn tiếp chuyện, cậu đành nuốt những câu hỏi xuống, sợ chọc phải chuyện không nên chọc.
Hạ Hoa sống lâu hơn cậu mấy năm, thời gian đó cô gặp chắc cô phải khó khăn lắm. Dị năng giả thì cũng chỉ là con gái, thế giới tận thế tàn khốc biết bao.
Không nghĩ tới Lam Chi, nguyên nhân đã tiễn mình xuống suối vàng nữa, Hạ Hoa nhìn con mèo nằm trên người Dương Chí. Lông mày cô nhăn lại: "Nó sẽ biến dị."
Tận thế tất cả động thực vật đều biến dị. Thú nuôi là biến dị nhanh nhất, đặc biệt là chó mèo.
"Thì cứ nuôi vài ngày, đến lúc đó thả nó đi thôi." Dương Chí vuốt ve con mèo. "Em cảm thấy bọn em có mối liên kết từ trái tim, không muốn bỏ nó tẹo nào."
Liên kết từ trái tim cơ đấy? Hạ Hoa trợn mắt. Ngày trước thằng nhóc này cũng nói vậy với cô, thế cô khác gì chó mèo đâu? Còn dám ý kiến cách cô khen ngợi làm nó cảm thấy mình như chó mèo.
Cà khịa, chắc chắn cà khịa mình!
Hạ Hoa nhào tới bóp cổ Dương Chí, hai người nô đùa ầm ỹ. Con mèo kẹt ở giữa kêu meo meo.