Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 9: Cứu người



Tinh hạch trong đầu zombie có màu trắng đục, lớn bằng đốt ngón tay, thoạt nhìn như những viên đá trang trí.

Nắm viên tinh hạch trong tay, chỉ cần nghĩ hấp thụ nó, tinh hạch sẽ lập tức trống rỗng, chỉ còn lại cái vỏ giòn dễ vỡ.

Đây gọi là phương pháp hấp thu tinh hạch, giúp hồi phục dị năng, tăng cấp dị năng.

Không chỉ zombie, động thực vật biến dị đều có tinh hạch, chúng khác nhau về màu sắc.

Bởi vậy tinh hạch trở lên rất giá trị, chúng nhanh chóng thay thế tiền tệ.

Hạ Hoa không vội hấp thu tinh hạch, cô chia làm hai nửa, một nửa giữ cho mình, phần kia đưa cho Dương Chí.

Dương Chí đã tắm rửa sạch sẽ, cậu mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, ngồi trên ghế bấm điện thoại. Tiểu Hắc nấp dưới gầm bàn, thi thoảng nhảy tới vồ lấy bàn chân cậu, tự mình chơi đùa vui vẻ.

Thấy cậu không nói gì lặng lẽ nhận tinh hạch, Hạ Hoa hơi chột dạ. Cô nhìn về phía bồn rửa bát đã được dọn rửa sạch sẽ. Không phải vì mình không rửa bát mà thằng nhóc này dỗi hờn chứ?

Cách thức sống chung của hai người chính là mọi thứ chia đều, Hạ Hoa giết zombie chia cho cậu nửa phần tinh hạch, cậu lo liệu nấu cơm rửa bát.

Vốn sống như vậy chẳng vấn đề gì, cho đến khi gia nhập đoàn đội lão Trần. Hạ Hoa trở thành ngôi sao đoàn đội, số lượng tinh hạch sở hữu luôn nhiều hơn người khác, chia cho Dương Chí một nửa khiến bao kẻ đỏ mắt.

"Dị năng hệ mộc không đánh đấm gì, ở hậu phương an toàn còn dám nhận nhiều tinh hạch như thế, đúng là kẻ ăn bám mặt dày.

"Thanh niên sức dài vai rộng, ngày ngày chỉ giỏi núp váy con gái."

"Chao ôi ai bảo người ta có chị gái trâu bò, mày giỏi đi nhận người dưng làm chị xem."

Đủ lời xì xầm khó nghe, Dương Chí mới 17 tuổi, thanh niên nóng nảy sao chịu nổi. Cậu đùng đùng đòi đi đánh zombie.



Dương Chí có lý của cậu, đoàn đội này lang thang không nơi ở cố định, dị năng giả hệ mộc không có đất dụng võ. Chẳng thà để cậu ra ngoài, dựa vào thân thể dị năng giả mạnh hơn người bình thường đánh zombie còn có ích hơn.

Đội trưởng Trần không nói lại cậu, thêm Hạ Hoa ngầm đồng ý, nên ông đành chấp nhận.

Từ đó Dương Chí tham gia đánh zombie, kiếm tinh hạch. Tuy không nhiều bằng Hạ Hoa nhưng cậu vẫn tự hào chia cho cô nửa phần. Đám người lắm mồm bị Hạ Hoa đe doạ, không dám hó hé thêm chữ nào.

Vậy nên bây giờ thấy cậu không vui, Hạ Hoa cho rằng cậu nhớ chuyện trước kia, cô chia tinh hạch cậu nấu cơm rửa bát, khác gì ăn bám, nên mới khó chịu.

"Khụ,.. nếu em muốn đánh zombie..."

"Chị nói gì kì vậy?" Dương Chí khó hiểu nhìn cô.

Hạ Hoa rối rắm.

Hay do cô ra ngoài không nói tiếng nào với cậu?

Nhiều năm sống đơn độc, Hạ Hoa đã quen cảnh đi về yên lặng, chẳng lẽ cô đã khiến Tiểu Chí lo lắng?

"Aizz, em vừa nhận được điện thoại của Bạch Nhu Nhu."

Ba chữ Bạch Nhu Nhu khiến Hạ Hoa biến đổi sắc mặt. Con khốn ấy dám gọi cho Tiểu Chí?

Thật ra Bạch Nhu Nhu và Dương Chí học cùng trường. Bạch Nhu Nhu xinh đẹp, nhà giàu, khí chất tiểu thư yếu đuối, là đoá hoa trắng trong tim bao nam sinh, trong đó có Dương Chí.

Kiếp trước Bạch Nhu Nhu bị zombie vây hãm ở trường, cô ta gọi biết bao cuộc điện thoại cầu cứu nhưng không có kết quả.

Cảnh sát, không nghe.

Người nhà, mất liên lạc.

Bạn học, người đi khỏi thành phố A, người bị nhốt như cô ta, người thì hoá zombie.

May sao gọi được cho Dương Chí.

Thấy crush khóc lóc đáng thương, đương nhiên Dương Chí muốn cứu người.

Dương Chí đi Hạ Hoa cũng đi.

Khi ấy bọn họ đã thoát khỏi đám đông hỗn loạn vì động đất, về đến nhà Dương Chí lập tức ngất xỉu, vừa tỉnh dậy không lâu đã nhận được cuộc điện thoại này, vội vã liều mình đến trường học cứu người.



Ơn nghĩa lớn như thế mà con khốn Bạch Nhu Nhu dám bỏ chạy, để Dương Chí bị zombie dị năng truy đuổi.

"Bảo nó có chân thì chạy đi, chạy nhanh vào, mẹ kiếp dị năng hệ tốc độ để làm gì chứ? Không phải để bỏ chạy giữ mạng à? Tốt nhất bỏ luôn con ranh Thẩm Nhã ấy, cho nó sáng mắt ra, này thì bạn thân!" Hạ Hoa quát lên, nhớ tới chuyện cũ cô không sao bình tĩnh nổi.

Nhìn Hạ Hoa kích động như thế, Dương Chí vội trấn an: "Không cứu, không cứu. Em đã bảo cô ấy tự lo liệu rồi."

Hạ Hoa chỉ hừ một tiếng, quay về phòng. Tiếng đóng cửa trên tầng to đến nỗi Dương Chí phải giật mình.

Tâm trạng của cậu bây giờ rất khó tả.

Tuy Bạch Nhu Nhu có lỗi trong cái chết của cậu, nhưng cậu nghĩ khác Hạ Hoa, cậu cảm thấy lỗi lớn nhất là do bản thân không biết lượng sức mình, cứ muốn liều mạng xông pha. Một người mà cứ đòi gặp nguy hiểm, không sớm thì muộn sẽ gặp nguy hiểm.

Hiện tại cậu không thích Bạch Nhu Nhu nữa, không hận cô ta, tất cả cảm tình còn lại là sự áy náy vì đã từ chối cứu bạn học.

Chậc, thôi quên đi.

Dương Chí cầm viên tinh hạch, giơ giơ trước mặt Tiểu Hắc.

Con mèo đang ôm bàn chân cậu nghịch ngợm, thấy viên tinh hạch nó nhỏm dậy, mắt sáng rực.

Tinh hạch bay vèo thành đường vòng cung, đáp xuống tấm thảm.

"Meo." Mèo ta thích chí vồ lấy, viên tinh hạch lăn lộn dưới móng vuốt của nó.

"Trông mày kìa." Dương Chí phì cười.

Chơi với thú cưng là liều thuốc tinh thần tốt nhất. Tâm trạng cậu tốt hơn, ném thêm viên nữa. Tiểu Hắc có mới nới cũ, bỏ viên tinh hạch kia để chơi viên này, nó nhanh thoăn thoắt tới lui chơi giữa nhà.

Điện thoại, nhóm chat không ngừng tinh tinh, Bạch Nhu Nhu liên tục cầu cứu bạn học.

Tiểu Bạch: "Thật sự không có ai ở ký túc xá ư? Mình sợ quá, bọn chúng tụ tập dưới sân đông lắm [khóc] ai đó đi cùng mình đi."

Đêm này, Bạch Nhu Nhu khóc hết nước mắt. Cô ta không biết bố mẹ sống chết thế nào, thế giới ngoài kia ra sao. Chỉ có thể không ngừng năn nỉ bạn học tới giúp. Cô ta đã gọi điện cho Dương Chí, cậu nói cậu đang ở nhà, giờ bên ngoài toàn zombie nên ở yên một chỗ tốt hơn.

Cô cũng muốn ở nhà chứ, nếu không phải hôm qua đi chơi về muộn sợ bố mẹ mắng nên cô qua ký túc bạn học ngủ lại, cô đã chẳng mắc kẹt.

Bạch Nhu Nhi không ngờ chỉ sau một đêm, mọi thứ biến đổi toàn bộ. Gì mà động đất, zombie, quái vật ăn thịt.

Thẩm Nhã bên cạnh, thấy bộ dáng khóc lóc của bạn mình thì bực bội. Khóc khóc khóc, bộ cô ta khóc với cô có ích gì, sao không cố gắng khóc với lũ con trai để chúng tới cứu đi?



Bọn họ đã bị nhốt trong ký túc cả buổi. Từ cửa sổ nhìn xuống sân chỉ thấy lố nhố những bạn học đang đi tập tễnh, đầu nghẹo sang bên, không phương hướng đi lại.

Khoan, góc tường kia có bóng ai đó chạy qua.

"Nhu Nhu, Nhu Nhu!" Thấy Bạch Nhu Nhu đẫm lệ gõ tin nhắn, Thẩm Nhã sốt ruột kéo tay cô chỉ ra cửa sổ. "Kia có phải người mới rủ cậu đi xem ca nhạc hôm qua đúng không?"

Bạch Nhu Nhu lau nước mắt, cố gắng nhìn theo hướng tay bạn mình. "Ừ đúng rồi, tên cậu ấy..."

"Không quan trọng." Thẩm Nhã cắt ngang. "Cậu mau gọi điện bảo cậu ta tới cứu chúng ta."

"Nhưng..." Bạch Nhu Nhu chần chừ, mới từ chối người ta, giờ kêu người ta cứu, có kì lắm không?

"Nhưng cái gì? Chả lẽ chúng ta cứ phải chờ người cứu? Ừ chờ cũng được thôi, cậu xem, phòng mình làm gì còn đồ ăn." Vừa nói cô ta vừa chỉ vào cái hộc tủ vốn là nơi để đồ ăn vặt, hiện không có gì. "Không biết bao giờ cảnh sát hay quân đội tới, chỉ biết họ chưa tới ta đã chết đói rồi."

Thẩm Nhã là con nhà nghèo, cô ta sống tại một thôn hẻo lánh cách đây rất xa, nên mới học nội trú. Trời sinh khôn khéo, sau khi nhận được học bổng đến trường này học, cô ta đã xoay sở kết bạn với đám nhà giàu như Bạch Nhu Nhu, làm quân sư để kiếm chác tiền tiêu.

Tuy Bạch Nhu Nhu không thông minh lắm nhưng cô ta vẫn hiểu, Thẩm Nhã nói đúng. Có điều bạn học kia không giống Dương Chí, nếu nhờ cứu mạng...

"Thôi tùy cậu." Trông bộ dáng lưỡng lự của bạn mình, Thẩm Nhã ra đòn quyết định. "Không biết chừng ba mẹ cậu sẽ tới cứu chúng ta trước cả quân đội."

Nhắc đến ba mẹ, Bạch Nhu Nhu ứa nước mắt, cô ta hoảng hốt nghĩ tới ba mẹ mãi không liên lạc được, làm sao đến cứu mình cơ chứ?

Phải ra khỏi đây, ra khỏi đây còn tìm ba mẹ.

Bạch Nhu Nhu luống cuống mở danh bạ, tìm số bạn học.

Cô ta run rẩy chờ đầu dây bên kia bắt máy.