Mạn Sanh thản nhiên ngắm nhìn thiếu niên trước mắt, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày bị mất tích. Khoảng thời gian đó, Mạn Sanh đã tuyệt vọng biết chừng nào, hắn trở nên giống ba của mình, bắt cóc và giam cầm người khác, chẳng qua đối tượng đều không phân biệt tuổi tác, chỉ cần có vài nét tương đồng với Lâm Nhã thì hắn đều lập kế hoạch tóm gọn về nhà. Nhưng nó chẳng thể khỏa lấp được lỗ hổng trong trái tim của Mạn Sanh, nỗi nhớ chồng chất ngày một tăng, yêu thương thầm kín không thể giãi bày với bất kì ai, tựa như một con rối bị đứt dây lung lạc giữa chốn phù hoa tấp nập.
Lần cuối cùng Mạn Sanh nhìn thấy Lâm Nhã là đầu năm lớp 9, sau ngày sinh nhật 14 tuổi của Lâm Nhã, cậu ta liền biến mất một cách kì quái. Việc mất tích đó đã gây ảnh hưởng rất lớn tới ngôi trường và gây xôn xao cộng đồng báo chí, cũng chỉ bởi vì cậu ta là con trai nhà họ Lâm. Anh hai Lâm Nhã- Lâm Hàm đã tạo sức ép cho ngôi trường khiến nó bị đóng cửa, huy động rất nhiều lực lượng để tìm tung tích của em trai mình nhưng đều vô hiệu.
Hai năm trôi qua, Lâm Nhã thoạt nhìn hơi bạc nhược, thiếu sức sống, gương mặt tinh xảo góc cạnh tăng thêm vài phần mị hoặc và cuốn hút, mái tóc đen dài ngang vai nhưng lại không một chút nữ tính mà làm tăng thêm nét tuấn mỹ của cậu ta.
"Thật vinh hạnh khi Lâm Nhã đại ca còn nhớ tới kẻ này, không phải tầm mắt của mày cao lắm sao? Ngay cả một cái liếc nhìn cũng lười cho tao." Mạn Sanh nở một nụ cười khủng bố, bàn tay bóp chặt lấy cổ của Lâm Nhã cố ý khiến cậu bị ngạt thở.
Hắn ta đang nói gì vậy? Lâm Nhã đau đớn thở dốc cào xé lấy bàn tay Mạn Sanh tìm lại dưỡng khí.
"Lâm Nhã ca ca!! Ác ma đáng ghét kia, mau thả anh ấy ra!!!" Cố Tinh Hải không biết lấy dũng cảm từ đâu ra chạy tới dùng ống nước tấn công Mạn Sanh, nhưng lực sát thương yếu ớt đó chẳng khiến Mạn Sanh buồn nhấc tay.
Đám thuộc hạ nhanh chóng trói bắt Cố Tinh Hải lại đưa tới trước mặt Mạn Sanh, im lặng và ngoan ngoãn nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn. Mỗi người trong Thanh Thăng đều bị Phục trùng ký sinh, vì thế mạng sống của bọn họ đều nắm giữ trong tay Mạn Sanh. Nếu hắn ta chết, tất cả mọi người trong Thanh Thăng cũng phải tuẫn táng chết chung, thủ đoạn này biết bao nhiêu thâm độc.
"Hưm... Lâm Nhã ca ca sao? Xem ra thằng nhóc mặt trắng này có quan hệ rất thân thiết với mày, xem ra ngay cả Mạt thế thì dương quang của đại ca vẫn chói lóa như mọi ngày." giọng nói Mạn Sanh đầy chế giễu, tay cũng nới lỏng ra rồi sờ sờ gương mặt láng mịn của Lâm Nhã "Xúc cảm thật tốt đúng không? Thằng nhóc đó thật quan trọng với mày?"
Mọi người cùng Lâm Nhã đều không thể lí giải được lời nói lẫn hành động của Mạn Sanh, nhưng đôi mắt lóe ánh sáng màu xanh đó khiến họ nhận thức được, hắn ta sắp làm một thứ gì đó rất kinh khủng.
Con trùng màu xám gai góc một lần nữa xuất hiện trên cổ tay của Mạn Sanh, quấn quít ưỡn ẹo thể hiện tình cảm. Mạn Sanh nhíu mày đưa Phục trùng cưỡng ép Cố Tinh Hải nuốt xuống giống như Đường Ôn Uyển, những người khác cũng chịu chung số phận trở thành nô lệ của Mạn Sanh. Nhưng Mạn Sanh không tính làm như vậy với Lâm Nhã, hắn có cách khác thú vị hơn nhiều.
Ảnh minh họa: Phục trùng.
"Lễ rửa tội đã chấm dứt, chào mừng mọi người tới Thanh Thăng." Mạn Sanh mỉm cười nhiệt tình và chân thành, nhưng điều đó chỉ khiến người khác cảm thấy quỷ dị biết bao.
Mạn Sanh liếc nhìn Lâm Nhã đang thống khổ ngồi trên mặt đất, trong lòng cảm giác cực kì khoan khoái.
Đúng vậy, hãy tuyệt vọng nữa đi, hãy oán hận nữa đi, để rồi trong đôi mắt của ngươi chỉ còn phản chiếu hình bóng của ta.
Mạn Sanh xây dựng lực lượng cũng chính là để chờ đợi tới thời khắc này, tâm trí của hắn đã tràn đầy sự độc đoán cùng dục vọng khó kiềm chế được. Mạt thế giúp hắn xóa bỏ ràng buộc luật pháp và nhân tính, chỉ có sức mạnh mới là luật tối cao và hiện thực nhất.
Hắn bước tới đằng sau lưng Lâm Nhã, bờ vai ấm áp quen thuộc đó vẫn chưa từng thay đổi, nó sẽ mãi mãi là của hắn. Không, tất cả mọi thứ của Lâm Nhã đều là của hắn. Mạn Sanh chạm đến cổ Lâm Nhã, mạch máu thật mỏng manh có thể chặt đứt bất kì lúc nào. Bàn tay còn lại của Mạn Sanh bịt kín lấy đôi môi mềm mại của cậu, hắn muốn Lâm Nhã ngoan ngoãn phục tùng hắn, giống như người ba bệnh hoạn đã biến hắn thành đồ chơi.
"Lâm Nhã, ngươi chỉ có hai lựa chọn."
Lâm Nhã nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh kia, cảm giác lúc này thật áp bức và khó thở.
"Một là chết ngay tại đây, à... nói đúng hơn là tất cả mọi người xung quanh đều phải chết cùng ngươi, cả người bạn bé bỏng gọi ngươi là Lâm Nhã ca ca nữa." Mạn Sanh kéo dài âm thanh của bản thân, nhìn vẻ mặt của đám thuộc hạ tái xanh, Lâm Nhã sững sờ trước sự tuyệt tình của Mạn Sanh. Hắn ta đang muốn làm gì vậy chứ?
"Hai là... phục tùng ta, không được phép phản kháng hay chống đối mệnh lệnh của ta."
Tại sao Mạn Sanh lại không dùng Phục trùng đổi lấy sự trung thành của Lâm Nhã?
Hắn ta biết rõ, Lâm Nhã sẽ không vì tính mạng của bản thân mà chịu hạ thấp mình cúi đầu trước hắn. Lâm Nhã... là một con người sống vì người khác. Đó là khuyết điểm chí mạng của cậu.
Lâm Nhã âm trầm nhìn Mạn Sanh, há miệng muốn nói gì đó, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Cậu liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của mọi người, lại nhìn Cố Tinh Hải...
"Tôi..."
--------
Nhật kí tâm trạng của Lâm Nhã: Trích mạt thế ngày đầu tiên- chương 4: Dưỡng thành tâm ma.
Tôi đã gặp một cậu nhóc tên là Cố Tinh Hải, nó chẳng làm được tích sự gì ngoài việc khóc lóc và bám lấy tôi, nhưng tôi cũng chẳng nhẫn tâm rời bó nó. Hừm, lúc thu thập vật tư cũng coi như có tác dụng đi! Tại sao ngay cả kiến thức thường thức nhất cũng không biết, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì bảo mẫu.