[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 39: Phát hiện.



Biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt xung quanh, Lâm Hàm sau khi xử lý công chuyện cùng khuyên nhủ ba mẹ một hồi lâu mới trở về được. Hắn hỏi vệ sĩ đứng trước cửa "Tên Phù Hinh có tới đây không?"


"Không, thưa ngài."


Mặc dù Lâm Hàm đã nhắc nhở bọn họ, nếu Phù Hinh đi tới biệt thự này thì lập tức phải thông tri cho hắn. Nhưng đối với kẻ gian trá xảo huyệt đó, Lâm Hàm vẫn có chút bất an.


"Kỳ quái..." Lâm Hàm tự lẩm bẩm với chính mình, chỉ việc đối phó với nhóm người mà Lâm Nhã đi cùng cũng đủ khiến hắn trở nên bận rộn, lại thêm Phù Hinh từ Dương gia nữa...


Tình cảm này thật sự rất trắc trở, nhưng Lâm Hàm quyết định sẽ không buông tay thêm lần nào nữa.


Bước chân của Lâm Hàm có chút dồn dập, hắn rất nóng lòng muốn nhìn thấy em trai của mình, dù đối mặt với chán ghét và phẫn nộ của Lâm Nhã, hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.


Ổ khóa bị phá hỏng, Lâm Hàm đen mặt, vội vàng lao vào bên trong.


Cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Hàm không thể nào chịu đựng nổi.


Quần áo, chăn mền rơi vung vãi dưới đất, trên giường Phù Hinh gắt gao ôm chặt Lâm Nhã trong lòng, máu khô đan xen thành từng vệt dài. Mùi hương tanh nồng của máu và tinh dịch tràn ngập trong không khí.


Tiêu cự trong đôi mắt Lâm Hàm như tan vỡ, hắn điên cuồng tách hai người kia ra, đấm một cú thật mạnh vào mặt Phù Hinh.


"Mày đã làm gì Lâm Nhã?" nhìn thân thể chồng chất vết thương của Lâm Nhã, Lâm Hàm thương xót không thôi.


"Hỏi thừa." Phù Hinh lau vệt máu từ khóe môi, nụ cười càng thêm ác liệt "Đương nhiên tao đang yêu thương em ấy rồi! Mày nghĩ chỉ bằng đám vệ sĩ vô dụng ở ngoài kia là có thể ngăn cản được tao sao?"


Lửa giận bùng cháy trong lòng Lâm Hàm không cách nào dập tắt được, dù muốn đánh chết gương mặt hả hê đó của Phù Hinh, nhưng hắn vẫn quan tâm cho tình trạng của Lâm Nhã hơn.


"Đừng hòng tao bỏ qua chuyện này!" Lâm Hàm âm trầm lên tiếng, vội vàng đem Lâm Nhã đi vào phòng tắm tẩy rửa vết thương.


Nhìn gương mặt tái nhợt đầy suy yếu của em trai, Lâm Hàm thật sự áy náy và lo lắng không thôi. Với dị năng của Lâm Nhã, chắc chắn có thể đối đầu với Phù Hinh. Nhưng Lâm Hàm vì sợ Lâm Nhã bỏ đi nên đã dùng còng tay làm từ chất liệu đặc biệt. Đó là thành quả hai năm mà viện nghiên cứu tại khu căn cứ đã đạt được, Lâm Hàm cũng là người đầu tư mạnh tay nhất vào dự án này.


Bây giờ kết quả lại làm Lâm Nhã bị hành hạ như vậy...


"Xin lỗi em, Lâm Nhã... Xin lỗi..." Lâm Hàm cảm thấy bản thân thật thảm hại, dù với tư cách anh trai hay người yêu, hắn đều không làm ra trò trống gì. Bất chấp luân lý đạo đức say mê em trai ruột, cuối cùng lại trơ mắt nhìn Lâm Nhã bị người khác cưỡng bức.


Lâm Hàm nhẹ nhàng tẩy rửa tấm lưng dính đầy máu khô của Lâm Nhã, cũng nhanh chóng phát hiện được những vết sẹo kia. Tên Phù Hinh đó... tựa hồ tức giận vì vết sẹo này?


Mạn Sanh?


Lâm Hàm siết chặt lòng bàn tay, nếu như trước đây hắn không lựa chọn thỏa hiệp thì Lâm Nhã đã không phải chịu đựng những chuyện này.


Nhớ tới lời đồn về trạm vệ tinh và dữ liệu internet trên thế giới vẫn còn, Lâm Hàm quyết định sẽ đi tìm hiểu một phen. Nếu kẻ kia còn sống, hắn thề sẽ băm vằm tên đó thành trăm mảnh.




Nhóm người Hộ Quang được bố trí chỗ ở khá tốt trong căn cứ, những thuộc hạ của Lâm Hàm rất nhiệt tình giúp đỡ bọn họ đăng ký nhiệm vụ dị năng giả: thu thập vật tư, tiêu diệt zombie lân cận, tìm kiếm nguyên vật liệu theo yêu cầu,...


Hộ Quang đối với hoàn cảnh vô cùng thuận lợi như vậy, thật sự không thích ứng được lắm. Có lẽ hắn đã gặp quá nhiều đau khổ và khó khăn, cho nên mới cảm thấy xa lạ với sự bình yên như vậy.


Lâm Nhã hẳn là đã đoàn tụ cùng gia đình, nhưng Hộ Quang vẫn cảm thấy có điều gì đó bất thường.


Cả Lâm Nhã và Cố Tinh Hải, đều không tới tìm gặp hắn và mọi người.


Hộ Quang sống chung với hai người đó hai năm, hiển nhiên hiểu rõ Lâm Nhã và Cố Tinh Hải đều không phải loại người tuyệt tình như vậy.


"Hộ Quang, em chưa gặp Nhã và Hải sao?" Tố Nhung vẻ mặt buồn rầu bước sang phòng của Hộ Quang hỏi.


"Em đã hỏi thăm thuộc hạ của Lâm gia cùng các dị năng giả khác, bọn họ đều nói chưa từng nhìn thấy Lâm Nhã."


Cả hai nhìn nhau lại thở dài, tâm trạng trở nên nặng nề, bất an lạ thường.


"Mặc dù hơi vô lý, nhưng trực giác phụ nữ của chị mách bảo... anh trai của Lâm Nhã có ý đồ bất chính với cậu ấy." Tố Nhung do dự nói ra nghi ngờ của bản thân, cô mong rằng trực giác của mình là sai.


"Người đi cùng với chúng ta tới đây... hình như là Vũ Nam đúng không? Em đi hỏi cậu ta thử xem?" Tố Nhung lên tiếng đề nghị.


"Phải rồi! Thiếu niên đó tựa hồ rất xa cách với mọi người xung quanh, em cũng rất khó biết được hành tung của cậu ta..." Hộ Quang có chút uể oải đáp.


Bọn họ chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thì Vũ Nam đã tìm tới cửa.


"Tôi... tôi biết được Cố Tinh Hải đang ở đâu." Vũ Nam đột ngột xuất hiện từ đằng sau lưng Tố Nhung, vẻ mặt khá do dự và lo lắng "Chỉ cần... hai người giữ bí mật rằng tôi không phải là người đã nói ra..."


"Ý cậu là sao?" Hộ Quang nhíu mày.


"Vị kia đang giấu nhẹm mọi thứ." Vũ Nam hít sâu một hơi, coi như cậu đã đền đáp sự giúp đỡ của Lâm Nhã và nhóm người này đi, bọn họ có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra.


"Tôi chỉ có thể tiết lộ một số chuyện." Vũ Nam tiếp lời "Cố Tinh Hải đang bị giam trong ngục bên dưới lòng đất, là hệ thống ống cống được cải tiến ở phía tây Dương gia. Còn Lâm Nhã... đang ở biệt thự riêng của Lâm Hàm. Những thứ còn lại hai người tự hiểu."


"Không phải chứ?" Tố Nhung vẻ mặt đờ đẫn, dường như không tin nổi những gì mà bản thân vừa nghe được.


Cứ nghĩ nơi này điểm đến cuối cùng... Rốt cuộc... chẳng khác tỉnh Thăng Thanh sao?