Chuyện mà Lâm Nhã nói với Triêu Kiều Oanh tối hôm qua đã được Lâm Túc Sơn đồng ý, với điều kiện là sẽ có một bảo mẫu chăm sóc cho cậu.
Cũng đúng thôi, dù gì cậu cũng chỉ mới là một đứa trẻ 8 tuổi, muốn sống tự lập còn quá sớm.
Vẫn như mọi ngày, Lâm Nhã ăn sáng, đi học ở trường, chiều lại tới học lớp năng khiếu về violong.
Lâm Nhã say sưa đánh những âm thanh chói tai, khi nhìn đồng hồ thì đồng hồ đã điểm 9 giờ.
"Hôm nay lớp học kết thúc, các con về nhà nghỉ ngơi nhé." giáo viên dạy violong mỉm cười thân thiện.
"Dạ."
Lâm Nhã vươn vai, hôm nay cậu đã hiểu được nhưng cách đánh nốt cơ bản của violong, tiến độ tốt hơn cả sự mong đợi của cậu.
"Lâm Nhã, con tiến bộ rất nhanh! Sau này có tốt nghiệp học viện Âm nhạc Arren đừng quên giáo viên trẻ trung xinh đẹp như cô nhé!" cô giáo nháy mắt cười đùa với Lâm Nhã.
"Haha, đương nhiên rồi ạ." Lâm Nhã nở nụ cười rạng rỡ hiếm hoi trên môi.
Cô giáo trẻ nhìn bóng người nhỏ nhắn nhưng bước đi lại tràn ngập tự tin và khí thế, trong lòng không khỏi tấm tắc. Cậu bé này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một đại soái ca thu hút ong bướm cho xem!
Có lẽ cô giáo trẻ đã đoán đúng, Lâm Nhã rất có sự thu hút, đặc biệt là những con bướm hay ăn xác chết và bùn lầy.
Bề ngoài non nớt trắng nõm, lại toát ra khí chất lạnh lùng vô cảm khiến cho cậu bé tựa như một búp bê bằng sứ tinh xảo. Da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như gỗ khung cửa, thoạt nhìn trông cậu như một nàng bạch tuyết tý hon bước ra từ cổ tích.
"Ực... Chua quá!" Lâm Nhã nhăn mày khi uống thử chai nước đỏ lòm vừa được phát miễn phí.
Hãng nước ngọt Sting rất nổi tiếng nhưng cậu chưa từng uống thử trước đây, hồi cấp 2 đám nữ sinh rất ưa chuộng loại nước uống này. Lâm Nhã vì ngại bị xem làm 'nữ tính' nên mới không mua, bây giờ uống thử... quả thật không thích chút nào.
Lâm Nhã nhanh chóng quăng chai nước còn sót cho vào thùng rác, hiện tại không phải là Mạt thế nên cậu cũng không cần phải tiết kiệm làm gì.
Hiện tại đã quá giờ xe buýt hoạt động, Lâm Nhã quyết định bắt một chiếc taxi trở về nhà.
Chiếc taxi màu xám phổ biến tấp vào vỉa hè, Lâm Nhã ôm violong bước vào rồi nói với tài xế "Đưa tôi tới chung cư cao cấp Vịnh Thanh."
Tài xế gật đầu, tay lái rẽ bánh bắt đầu khởi hành.
Khi Lâm Nhã vô tình thấy được nụ cười đáng sợ của tài xế phản chiếu qua chiếc gương, cậu chợt nhận ra một nguy hiểm bất thường đang ập tới.
"Cho tôi xuống..." chưa nói hết câu, Lâm Nhã đã ngã gục trên ghế do thuốc mê.
Chết tiệt! Tại sao cậu lại vướng phải rắc rối thế này?
Tài xế đang đội nón che khuất đi gương mặt bất lương, đáng sợ, trên gò má là một vết sẹo dài vô cùng dữ tợn. Gã nhếch môi mỉm cười khùng khục "Bắt được rồi nhé! Con mồi bé bỏng~"
Đúng vậy! Gã chính là một tên tội phạm biến thái chuyên bắt cóc trẻ em, gã đã để ý cậu bé xinh đẹp như thiên thần này từ lâu. Cậu bé này không giống với bất kỳ con mồi nào mà gã từng bắt cóc. Cậu ta xinh đẹp, thanh lãnh, thuần khiết như một tinh linh, khiến cho những con ác quỷ đều thèm khát được vấy bẩn sinh linh tuyệt đẹp đó, chôn vùi nó xuống địa ngục.
A... không biết con trai mình có yêu thích món đồ chơi mới này hay không.
•
•
Lâm Nhã cảm thấy đầu óc vô cùng nặng nề, cảm giác quen thuộc tới mức cậu biết rõ nguyên nhân là gì. Cậu đã bị chuốc thuốc mê, bởi một gã đàn ông xa lạ nào đó.
Cậu chẳng biết bản thân sẽ thành ra thế nào. Có thể bị buôn bán nội tạng chăng? Hay là bán cho bọn buôn người? Hay tồi tệ tới mức... giam cầm như trước kia?
Nếu thật sự như vậy... dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không buông xuôi dễ dàng đâu. Mạng sống này là do Vũ Nam ban tặng, cậu còn chưa kịp đền ơn với thiếu niên đó.
Thuốc mê dần dần mất đi tác dụng, Lâm Nhã mở mắt quan sát xung quanh. Cậu đang ở trong một căn phòng tối om, chân tay đều bị trói chặt bởi dây thừng.
Lại là... suy đoán thứ ba sao?
Rốt cuộc vận mệnh của cậu tuyệt vọng tới cỡ nào? Vì sao dù có thay đổi mọi thứ, cậu vẫn bị vướng vào tình cảnh này?
Cụp!
Ánh đèn đột ngột sáng lên, Lâm Nhã có thể thấy rất nhiều món đồ trong căn phòng.
Ba cái máy tính lỗi thời, một máy quay phim đặt trước mặt cậu, bên trái, bên phải... đều là những dụng cụ tra tấn đáng sợ. Ồ, có cả đồ chơi SM nữa.
Màn hình máy tính phát sáng lên, xuất hiện một video kéo dài 10 phút.
Một cậu bé khác đang ngồi trên ghế, gương mặt non nớt không ngừng khóc lóc mếu máo, giọng nói yếu ớt cầu xin tha thứ. Tiếng cười ghê rợn của người đàn ông, tiếp theo, gã dùng roi quật lên người cậu bé, tiếng gào thét khủng khiếp như xuyên thủng màng nhĩ của Lâm Nhã. Tiếp theo, và tiếp theo, Lâm Nhã thật sự không thể nhìn thẳng nổi nữa.
Tên này không còn là con người nữa! Một súc vật ghê tởm, tại sao một kẻ như vậy không đi chết đi?
Tại sao gã lại muốn cho cậu xem những thứ bệnh hoạn này? Gã đang tính hù dọa cậu sao?
Xin lỗi, hắn đã thất bại rồi!
Chỉ cần có cơ hội, Lâm Nhã chắc chắn sẽ cắn chết gã đàn ông này dù cho răng có bị gãy.
Đôi mắt Lâm Nhã âm u đầy sát khí, tiếng bước chân xuống cầu thang khiến cậu đoán được căn phòng này là một tầng hầm.
Lạch cạch.
Người đàn ông bước vào và mỉm cười với Lâm Nhã "Thế nào? Bộ phim thật sự rất thú vị đúng không?"
"Tao sẽ giết mày." Lâm Nhã mỉm cười đáp trả lại "Bằng tất cả thủ đoạn, tao sẽ tiễn con quỷ bệnh hoạn như mày xuống địa ngục."
"Ôi chao! Đáng sợ thế!" người đàn ông giả tỏ vẻ hoảng sợ, sau đó lại bật cười thật lớn "Không ngờ tôi lại bị thiên thần ghét bỏ tới vậy, đừng lo, sẽ có một người khác phục vụ em. Hôm nay tôi chỉ giữ chức trách là một người quay phim tận tâm mà thôi!"
"Con trai đáng yêu, mau bước vào đi!" người đàn ông lớn tiếng ra lệnh.
Một bóng người nhỏ bé dần xuất hiện trước cửa, Lâm Nhã không thể tin vào chính mắt mình.
Là cô bé mình đã vô tình đụng phải trên đường, khoan đã, ông ta vừa gọi là 'con trai bé bỏng' sao? Chẳng lẽ...
"Nào, hôm nay con nhất định không được làm hỏng việc đấy! Ba sẽ quay livestream trên Deep Web, liệu mà phục vụ cho ra hồn!" người đàn ông túm chặt lấy bả vai của 'cô bé' cảnh cáo.
"V... Vâng..., thưa ba." 'cô bé' rụt rè trả lời, tiến thêm vài bước về phía Lâm Nhã, lúc này 'cô bé' mới nhận ra người trước mắt là ai.