[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 82: Tái diễn.



Thời gian tận thế tới gần đang đếm ngược...


Dương Phù Hinh mang theo quyển sách yêu thích của mình đi dạo trên đường.


Hiện tại hắn không có bất kỳ hứng thú gì ngoại trừ sách vở, điều đó khiến hắn cảm thấy bản thân chẳng khác gì một tên mọt sách cả.


"Cậu cảm thấy thời tiết gần đây có chút bất thường không?" một cô gái tóc ngắn vừa uống nước vừa hỏi.


"Phải rồi, không khí vừa nóng vừa khó chịu. Làm tớ chỉ muốn nằm máy lạnh ở nhà suốt ngày." người bạn ngồi bên cạnh lắc đầu cảm thán.


"Tớ cũng vậy. Nếu không phải hôm nay có hiện tượng Nhật thực toàn phần thì tớ đã không ra khỏi nhà rồi."


"Rồi rồi, chúng ta nên tìm mấy chỗ dễ quan sát đi. Chút nữa không khóe lại chật kín người."


Phù Hinh vô tình nghe được đoạn đối thoại này thì không khỏi cười nhạt.


Quan sát hiện tượng Nhật thực sao? Thật rảnh rỗi.


Nếu như vậy Phù Hinh cũng không tính đi dạo tiếp, một con đường đông đúc thật sự rất khó chịu.


Như mọi ngày chủ nhật hàng tuần, Phù Hinh đi siêu thị để mua đồ ăn nấu hết cho một tuần.


Sau khi rời khỏi Dương gia, hắn đã bắt đầu quen với cuộc sống tự lập.


Điện thoại của Phù Hinh bỗng nhiên vang lên, hắn nhíu mày nhìn người vừa gọi tới.


Dương Khởi Niệm...


Lão già đó gọi cho mình làm gì?


Mặc dù chẳng vui vẻ gì khi Dương Khởi Niệm gọi tới, Phù Hinh vẫn miễn cưỡng nghe gọi.


Chỉ mong ông ta không nói thứ gì nhảm nhí là được, suy cho cùng Dương Khởi Niệm vẫn là ba ruột của hắn.


"Ông gọi cho tôi có chuyện gì?" Phù Hinh lạnh lùng hỏi.


"Mau trở về Dương gia, nguồn tin từ quân đội thông báo một loại bệnh dịch đang lan truyền từ nguồn nước và thức ăn. Ta phải tập hợp các thành viên Dương gia lại trước để kiểm tra và cách ly." Dương Khởi Niệm đi thẳng vào vấn đề nói.


"Hả? Loại chuyện hoang đường này cũng có thể xảy ra sao?" Phù Hinh cảm giác có chút khó tin, tuy nhiên người cha của hắn cũng không phải loại người thích nói đùa.


Chuyện huyễn hoặc chỉ có trong phim ảnh lại xuất hiện ở đời thật sao?


Lòng mang cảm xúc nặng nề đi tới Dương gia, hiện tại nơi này vô cũng hỗn loạn và tràn ngập người của chính phủ. Phù Hinh nghe được mang máng rằng họ sẽ xây dựng một khu căn cứ để chứa người tị nạn chưa bị nhiễm bệnh.


Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.


"Nhìn kìa, cơn mưa màu đỏ?"


"Tôi đang nằm mơ sao?"


Các thành viên Dương gia kinh ngạc nhìn cơn mưa bất thường đang đổ xuống bên ngoài của sổ. Sắc đỏ nhuộm màu cả một trang viên rộng lớn.


Tựa như màn dạo đầu của tận thế vậy... Phù Hinh thầm nghĩ.


Đầu tiên là Nhật thực, sau đó là Mưa đỏ, và hiện tại có rất nhiều người trong nhà đang bị sốt.


Liều thuốc mà quân đội phân phát thật sự có tác dụng sao?


Chậc, mặc kệ chuyện gì xảy ra tiếp theo, hắn cũng không cảm thấy đáng bận tâm lắm.


Vì cuộc sống từ trước tới giờ của hắn, chả có gì đáng tưởng niệm và lưu luyến cả.


Dù cho Tận thế ập tới thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi.


Nếu nó có thể lấp đầy sự trống rỗng của Phù Hinh thì tốt biết mấy.




Rầm rầm rầm...


Cơn động đất xảy ra khiến cho mọi người trong trang viên hơi hoảng hốt, nhưng từ nhỏ đã được giáo dưỡng rất tốt nên bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại. Dương gia là nơi nào chứ? Sao có thể vì một cơn động đất nhỏ mà rối loạn được.


Dương Khởi Niệm vừa tỉnh dậy sau cơn sốt, được những thành viên trong Dương gia chúc mừng lấy lòng gia chủ. Thật may mắn khi Dương Khởi Niệm giữ chức vụ quan trọng trong quân đội nên sớm biết những chuyện sẽ xảy ra, ông nhanh chóng thiết lập vòng bảo vệ và tiêu diệt bất kì mầm móng tai họa nào xuất hiện trong quận 9.


Trên cơ bản, mọi người đã biết tác động của dịch bệnh đã ảnh hưởng rất lớn tới thể chất con người. Có một số bị biến thành tang thi ăn thịt người, có một số lại sở hữu sức mạnh siêu nhiên phi thường, điều này chẳng khác gì tiểu thuyết viễn tưởng mà người ta thường hay đề cập tới.


Đắn đo suy nghĩ một hồi, Dương Uất Sinh liền tiến lên thông báo cho gia chủ biết "Gia chủ, thành viên tập hợp vẫn còn thiếu Dương Điển Ức. Con đã gọi điện cho hắn nhưng hắn không có bắt máy..."


Dương Khởi Niệm nhíu mày suy nghĩ, cái tên này không có quá nhiều ấn tượng với ông. Ngoại trừ việc hắn ta có đắc tội với Red Fox thì Dương Khởi Niệm chẳng có chút cảm tình gì với con trai nhận nuôi này.


"Mặc kệ hắn, ta không thể quản hết tất cả mọi người được. Cứ để cho hắn tự sinh tự diệt ở bên ngoài." Dương Khởi Niệm nhàn nhạt nói.


"Đã rõ." Dương Uất Sinh lòng lạnh như băng đáp lại, cậu đã biết trước câu trả lời như vậy. Mặc dù không có nhiều hảo cảm với Dương Điển Ức, nhưng tất cả Dương gia đều tụ họp lại bỏ rơi gã... thật sự hơi tàn nhẫn.


Vừa quay đầu sang thì nhìn thấy Phù Hinh đã bất tỉnh nhân sự lúc nào không hay, gương mặt Dương Uất Sinh khẽ biến sắc.


Tên Phù Hinh này cũng bị sốt sao?


Dương Khởi Niệm đồng thời nhận ra tình trạng của Phù Hinh thì chỉ để lại một câu "Uất Sinh, mang Phù Hinh vào phòng ngủ đi, sau đó tới phòng làm việc của ta kiểm tra dị năng."


Aizz... chỉ có thể trông vào tạo hóa của Phù Hinh mà thôi, mong là hắn ta không bị biến thành tang thi.


Lắc đầu ngao ngán, Dương Uất Sinh dùng toàn bộ sức lực trâu bò của mình vác Phù Hinh lên như bao tải khiêng về phòng.