Chiếc xe nghênh ngang rời khỏi Phí Thị, Hoàng Giám Vũ một bên phàn nàn việc vừa dọn nhà chưa kịp đánh một giấc đã phải đi, một bên ghẹo Trần Lập Đông giận dỗi trẻ con.
Ồn ào tới mức Đầu Tây nhỏ và Đồng Đồng phải lấy tay bịt tai. Sau đó vinh dự được ăn một cú cốc đầu vang dội của Hoan tỷ.
_ Cậu sao thế ?
Mọi người đang bận cười đùa chỉ có đội trưởng Lưu là chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Hàn An.
Từ khi rời khỏi Phí Thị tới giờ cậu luôn có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi, bản thân vẫn luôn bị một áp lực vô hình nào đó đề nặng. Tim đập nhanh đến không thở nổi.
Lưu Tịnh Ly đưa cho cậu một cái khăn tay để lau đi mồ hôi chảy ròng trên gò má, nhưng Hàn An không cầm. Cậu chỉ thấy cả người vô lực, tay cũng không nhấc lên nổi.
Những người còn lại rất nhanh đã nhận thấy tình hình không ổn, rối rít hỏi thăm Hàn An.
Có thứ gì đó đang đến.
Từng tế bào trong cơ thể cậu liên tục kêu gào, mặt càng trắng đến lợi hại.
Dâu Tây nhỏ đặt tay lên mặt cậu, ánh sáng lam nhạt truyền vào cơ thể Hàn An nhưng vẫn không có kết quả. Bé gấp đến sắp khóc rồi. Hàn An muốn an ủi bé con, tiếc là cậu không làm được.
Thứ đó đến rồi.
Ngày giây sau, vô số dây leo dây leo màu xanh xen lẫn ánh đỏ đồng loạt phá đất trui lên. Đám dây leo nhanh chóng tiến về phía họ, bao trùm lấy chiếc xe.
Sự quen thuộc khó tả dâng lên trong lòng Hàn An, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm.
_ Huyết Đằng.
Từ xa nhìn lại, ai cũng chỉ nghĩ đây là một khối thực vật to lớn chứ chẳng ai ngờ dưới đó lại có một chiếc xe ô tô có người.
[ Tìm... Được rồi. Tốt quá, tốt quá. ]
Ai, ai đang nói ?
Cả chiếc xe bị dây leo phủ kín nghiêng nghiên ngả ngả, Hàn An dùng thân thể che chắn cho hai đứa nhỏ. Trong lúc mơ hồ nghe thấy một âm thanh cứng ngắc. Là một âm thanh máy móc chậm rì rì nhưng vẫn nghe ra được sự vui mừng trong đó.
Không hiểu sao, âm thanh đang vui vẻ lại chuyển sang tức giận.
[ Cấp 3 ? Yếu quá ! Yếu quá ! ]
Âm thanh kia liên tục lặp lại mấy chứ này, Hàn An lắng nghe một chút cơ hồ đoán được người mà âm thanh đang nói đến là ai.
Cậu hé mắt nhìn xung quanh, mọi người đều trong trạng thái ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ngay sau đó đội trưởng Lưu chỉ đạo mọi người cùng tìm cách thoát khỏi xe.
Nhưng vô ích.
Những sợi dây leo như đai khóa, khiến cho cả chiếc xe bị khóa chặt không thể mở ra được. Mọi người lại không dám dùng dị năng vì sợ làm đồng đội mình bị thương.
Âm thanh máy móc kia vẫn tiếp tục lải nhải, nhưng có vẻ trừ Hàn An, không ai nghe được âm thanh đó cả.
Chuyện này là sao chứ ?
Trước khi có ai đó chịu giải thích cho mình, Hàn An đã bị một sợi dây theo xuyên thủ thân xe mang đi.
Chiếc xe được gia cố bằng thép đặc biệt, đạn bắn cũng không nhằm nhò gì, vậy mà lại bị một sợi dây leo dễ dàng xuyên thủng.
Mọi người lập tức rời khỏi xe. Hoàng Giám Vũ và Tiểu Q bảo vệ Đồng Đồng và Dâu Tây nhỏ, ba người còn lại thì chiến đấu với sinh vật dây leo.
Tỉa sấm, cầu lửa, cột nước lớn không ngừng phóng về những dây leo. Chúng cũng rất nhanh nhẹn tránh đi. Dây leo cuốn theo Hàn An ở vị trí trong cùng, bên ngoài là các dây leo khác phụ trách tấn công.
Dây leo có vẻ đang cố hết sức bảo vệ cậu. Hàn An lạ lùng suy nghĩ.
Lưu Tịnh Ly một bên dùng tia sấm một bên dùng trụ đất tấn công dây leo, dây leo cũng không kiêng nể mà dùng toàn lực đập thẳng vào người hắn.
Đội trưởng Lưu dù có mạnh nhưng vẫn chưa thể sánh với khối thực vật dây leo kia được. Hắn bị nó đập cho phun một ngụm máu thế mà tia sét phóng ra chưa từng ngừng lại.
_ Lão đại !!
_ Đội trưởng Lưu !
Mấy người Phạm Hoan Hoan lo lắng nhìn Lưu Tịnh Ly, muốn chạy đến xem hắn thế nào thì bị hắn cản lại.
Âm thanh máy móc liên tục than thở. Hàn An có thể chắc chắn, âm thanh này chính là âm thanh của khối thực vật đang đối chọi với họ này - Huyết Đằng.
Bị dây leo của nó cuốn lấy mấy phút, vậy mà Hàn An không còn khó chịu mất sức như vừa rồi nữa. Ép suy nghĩ như đang chạy loạn nhảy disco trong đầu xuống, Hàn An đánh bạo nói.
_ Đừng... Làm hại họ.
Dây leo hơi ngừng một chút nhưng vẫn tiếp tục tấn công.
_ Họ là đồng đội của tôi, xin đừng làm hại họ.
Hàn An như thấy được hy vọng liền nói tiếp câu thứ hai.
Ban đầu cậu đi cùng với đội ngũ của Lưu Tịnh Ly là vì cậu nhỏ nhưng gần hai tháng ở chung, cậu đã sớm đem những người ấy đặt ở vị trí đồng đội của mình rồi.
Hàn An nhìn họ vì cứu mình mà bị thương, nhìn Dâu Tây nhỏ và Đồng Đồng muốn khóc mà không dám. Nhìn Tiểu Q lo đến đi vòng tròn. Cậu không muốn thấy mọi người như thế chút nào.
_ Tôi sẽ đi cùng bạn. Nên hãy bỏ qua cho họ.
Cuối cùng, như đã quyết định Hàn An nói.
Dây leo coi như hài lòng với đáp án của cậu, rốt cuộc không còn tấn công ba người kia nữa.
Trận chiến dừng lại, nhưng không ai trong số họ thả lỏng sắc mặt. Vì sinh vật dây leo kia vẫn chưa chịu thả Hàn An ra.
Cậu lấy từ trong không gian ra một chiếc hộp gỗ cùng vài tập tài liệu ném cho Lưu Tịnh Ly.
_ Đưa nó đến cho cậu nhỏ của tôi ! - Hàn An nhìn những ánh mắt phức tạp ngổn ngang cảm xúc, lần đầu tiên nở một nụ cười nhẹ nhàng. - Đừng lo, nó sẽ không làm hại tôi đâu.
Sau đó để mặc cho dây leo đem mình đi.
.
_ Lão đại đuổi theo không ?
Hoàng Giám Vũ rối rắm nhìn Lưu Tịnh Ly.
_ Đội trưởng Ly, đi tìm An An.
Dâu Tây nhỏ nghe đến tên Hàn An liền mếu máo đi tới nắm ống quần Lưu Tịnh Ly nói. Hắn ngồi xuống xoa đầu bé, yết hầu lăn lăn, ánh mắt tối sầm không nói câu nào. Bé con không nhận được câu trả lời bắt đầu khóc thút thít ai dỗ cũng không được.
Ngày cả khi Lưu Tịnh Ly bế bé lên, ôn nhu hôn vào trán bé dỗ dành. - Dâu Tây Ngoan nào, An An sẽ về sớm thôi mà. Bé cưng cứ khóc thế này An An sẽ buồn lắm đó.
Bé con khóc thút thít, cả khuôn mặt tròn tròn đỏ bừng thấy mà thương. Nếu là ngày thường Hàn An đã ôm bé lên, dịu dàng vuốt lưng cho bé rồi. Nghĩ thế Dâu Tây nhỏ khóc càng lợi hại hơn.
Mãi đến khi Đồng Đông vừa ngây ngô vừa kiên định bảo rằng An An sẽ về thôi Dây Tây nhỏ mới dần ngừng khóc.