Chương truyện này có mang yếu tố “Lời nói thô tục”. Hy vọng các độc giả sẽ cân nhắc trước khi xem.
——————————
Hải An vứt bỏ khẩu trang, cậu bắt đầu nhăn mặt. Cậu trai trẻ đang cố gắng phớt lờ những lời nói nhảm nhí của cục lông. “Lẽ ra mình nên để nó chìm chung với cái cặp.” Đó là suy nghĩ hiện lên trong đầu Hải An nhiều nhất.
Hải An cảm thấy thật khó để hít thở. Âm thanh nước chảy thật ồn ào. Cơ thể cậu ngâm trong nước trở nên ngứa ngáy, tệ hơn là thân nhiệt đang giảm dần. Cả cơ thể đang dần kiệt sức, nó khiến Hải An không thể tập trung vào hoàn cảnh trước mặt.
Đôi tai nghe chống ồn của cậu có vẻ như sẽ hỏng hoàn toàn sau chuyến đi này. Đây là đôi tai nghe mẹ đã phải để tiền tận nửa năm mới mua nổi. Đôi tai nghe mà cậu đã nâng niu từ rất lâu.
Hải An suy nghĩ lan man rồi bỗng lại nhớ về mẹ.
Gần đây cậu không còn đưa cơm đến cho mẹ nữa. Không biết mẹ có ăn quen đồ ăn ở đó không?
‘Buổi trưa trời rất nóng, hy vọng mẹ sẽ bật điều hoà.’
Trước khi có cậu và anh trai, cuộc sống của mẹ rất tốt. Tuy không phải lúc nào cũng rủng rỉnh tiền nhưng mẹ cũng không mang trên lưng một xấp giấy nợ như hiện tại.
Hải An nhớ về cuộc sống của mẹ trong những lời kể của anh trai. Mẹ cậu là một Nhà thực vật học đầy triển vọng, cha cậu lúc đó dù không quá nổi tiếng nhưng cũng là một Du Hành Giả có sức nặng. Cha đã gặp mẹ trong một lần đến viện nghiên cứu giao nộp mẫu vật. Từ đó họ quen biết và qua lại với nhau.
Mẹ hẹn hò với cha sáu năm, sau đó thì cả hai đi đến quyết định sống chung với nhau. Cha là một Du Hành Giả, hai chữ “Ổn định” không có nằm trong từ điển của người đàn ông đó. Hôm nay thì ở đây, mai sẽ sang kia, mốt lại tới đó. Ông không có nhiều thời gian ở bên mẹ. Và ông cũng không chắc trong tương lai cũng có thể tiếp tục ở bên mẹ. Vậy nên hai người chưa từng ràng buộc lẫn nhau bằng thứ gọi là “Hôn Nhân”.
Mặc dù chưa từng ra mắt gia đình hay tổ chức hôn lễ, tình yêu của cha và mẹ vẫn có kết quả. Đó là khi anh trai ra đời và sau đó là cậu. Cả hai anh em đều đã có khoảng thời gian ít ỏi để sống trong sự đầy đủ và tình yêu thương của cha mẹ.
Cho tới khi… Hải An lên ba. Nhóm Du Hành Giả của cha gặp nguy hiểm, liên lạc và thông tin đều đứt đoạn. Chỉ có một người là may mắn quay về. Người đó chỉ biết khóc nức nở khi miêu tả lại cách cha đã hy sinh bản thân.
Mẹ suy sụp rất lâu. Bà đã không thể quay lại cuộc sống thường ngày, càng không thể chuyên tâm tiếp tục thực hiện những dự án nghiên cứu. Một loạt các thí nghiệm mẹ phụ trách đều thất bại. Thậm chí mẹ còn lơ là và xém gây ra một vụ tai nạn ngay trong Viện nghiên cứu.
Cha mất và mẹ mang nợ. Cuộc sống tốt đẹp của hai anh em theo đó mà chìm xuống vực sâu. Căn bệnh của Hải An ngay lúc đó cũng bắt đầu.
Hải An nhắm mắt, cậu không muốn suy nghĩ về những điều tiêu cực trong quá khứ đó nữa.
Cậu nhớ về lời hứa sẽ mùa Đào mang lên bệnh viện cho mẹ mấy ngày trước… Đào là loại trái cây yêu thích của Hải An. Câu thích khoảng thời gian vừa nhâm nhi trái Đào vừa nói chuyện với mẹ hay là đùa giỡn với anh trai.
Anh trai cậu liệu có từng hối hận không? Hối hận khi đã nối tiếp cha bước trên con đường trở thành Du Hành Giả? Để rồi cả linh hồn lẫn thân xác đều chết ở một nơi xa.
Cậu nhìn hai Du Hành Giả đang vùng vẫy trước mặt. Bọn họ đang cảm thấy như thế nào? Tuyệt vọng? Bất lực? Kích thích? Bọn họ đã từng nghĩ đến việc bản thân sẽ chết chưa? Tại sao lại có nhiều người trở thành Du Hành Giả như vậy? Theo đuổi sức mạnh? Kéo dài tuổi thọ? Hoàn thiện đời con cháu?
Hải An cảm nhận sự lạnh lẽo của dòng nước thông qua làn da. Cậu lắng nghe tiếng trái tim mình đập. Âm thanh đó là minh chứng cho việc cậu vẫn còn sống.
/Thình thịch. Thình thịch/
‘Mình sẽ chết sao? Chết ở đây? Ngay lúc này?’
/Thình thịch. Thình thịch/
‘Mình đã… sẵn sàng để chết chưa?’
Hải An không vùng vẫy nữa. Câu đứng im trong làn nước nhìn hai bóng lưng trước mặt. Gia Bảo khều vào lưng của nhóm trưởng Lê Hải. Cả hai bắt đầu chạy tới lôi kéo Hải An.
Hải An nghĩ, đêm qua thật sự rất vui. Là vui nhất trong những năm gần đây. Đó là khoảng thời gian ít ỏi mà cậu đã sống đúng với tuổi của mình. Một thiếu niên chỉ mới 15 tuổi, một thiếu niên chưa trưởng thành.
Hải An nhìn hai khuôn mặt đang hỗn loạn kia. Bọn họ cũng đang ở trong hoàn cảnh khó khăn và nguy hiểm. Nhưng tại sao? Cả hai người họ lại đang lo lắng cho Hải An. Cả hai đã tạm dừng cuộc chạy đua với thời gian chỉ để lôi lôi kéo kéo.
Họ không lo cho an nguy của bản thân sao? Hải An chỉ mới tiếp xúc với hai người họ một ngày và một đêm. Cậu không hiểu? Tại sao anh Gia Bảo lại chạy theo cậu? Tại sao nhóm trưởng Lê Hải lại quay lại sau khi đã tìm thấy lối ra? Tại sao bọn họ lại không mặc kệ cậu, mặc kệ những người khác?
Du Hành Giả là như vậy sao? Là những người hướng tới những điều mới mẻ? Tìm kiếm những kích thích? Truy cầu con đường của kẻ chinh phục?
Là những người sẽ sẵn sàng trả giá mà không muốn từ bỏ?
Là những người sẽ sẵn sàng chịu chết nhưng lại không nỡ nhìn người khác chịu đau?
Du Hành Giả… Đó là những con người với linh hồn đầy tự do…
- Haha… hehe… hahahahaha… HAHAHAHAHA!
Hải An phá lên cười, trái tim của cậu trở nên run rẩy. Cậu mặc kệ dòng nước đang tràn vào khoang miệng, cậu như vừa nhận ra một sự thật mới mẻ. Có phải đây là điều người ta hay nói? “Con người sẽ phát điên khi đối diện với cái chết”?
Gia Bảo nhìn Hải An đang cười điên cuồng. Dòng nước đã hoàn toàn nhấn chìm âm thanh nhưng cả hai Du Hành Giả dường như có thể hình dung ra điệu cười đó.
Gia Bảo nhìn nhóm trưởng Lê Hải và chỉ tay vào đầu của mình. “Thằng bé sợ tới mức phát điên rồi.”
Lê Hải cau mày, anh hất cằm về phía trước ra hiệu. “Tiếp tục di chuyển.”
Gia Bảo lôi kéo tay Hai An vẫn còn đang cười, cậu lo sợ đứa em này sẽ tự làm mình sặc nước mà chết trước mất.
Cục lông đỏ ngừng bơi xung quanh Hải An, trạng thái này của cậu khiến nó cảm thấy hơi sợ.
Hải An còn không thèm ngoi lên mặt nước để tiếp tục lấy hơi. Cậu đã có câu trả lời.
Cậu chưa…
‘ Mình chưa…’
Linh hồn của cậu vẫn còn nhiều ràng buộc…
‘…Còn rất nhiều thứ…’
Hải An ngừng cười, mái tóc đen của cậu bồng bềnh trong làn nước. Cậu nhìn hai người đang di chuyển trước mặt, hai người được cho là sẽ chết chung với cậu. Cậu nhếch mép mỉa mai, chậm rãi kéo lên một nụ cười méo mó.
‘Mình chưa sẵn sàng để chết.’
Hải An chưa sẵn sàng để chết và những con người xung quanh cậu cũng chưa sẵn sàng để nhìn thấy cậu chết. Mẹ sẽ hoàn toàn sụp đổ nếu cậu không quay về.
Nhưng biết làm sao đây? Lúc này không có nhiều sự lựa chọn.
Ít nhất thì… Lựa chọn đó… nó sẽ giúp cho con người mang tên “Hải An” có thể tiếp tục sống…
- Mẹ nó!
Hải An phun ra một câu chửi tục. Cậu nhìn về phía cục bông đỏ đang đứng yên.
- Những gì mày vừa nói… Nhớ đó!
Lần đầu tiên Hải An thấy cục lông đỏ cười.
- Hehehe… hihi…
Không,… phải nói đây là lần đầu tiên cậu thấy “Miệng” của cục lông đỏ.
Khuôn miệng cong lên như vầng trăng khuyết, đôi mắt xanh lục làm điên đảo linh hồn. Bốn chiếc răng nanh nhô ra nhọn hoắc. Khung cảnh này…
‘Nhìn sợ thật.’
Hải An né mắt khỏi hình ảnh yếu tim đó.
Những gì cậu có thể nhìn thấy cuối cùng là đôi mắt đang trợn đứng của nhóm trưởng Lê Hải cùng gương mặt tái mét của anh Gia Bảo.
/Phậpp/
Tầm nhìn của Hải An bị che đi bởi một bức màn tối.
——————————
‘Ta thề!’
‘Đùng cả sinh mệnh và tuổi thọ để thề với Bầu Trời…’
‘Nếu ta mà biết điều này sớm hơn…’
‘Thì dù bị Ngài Phedra đánh chết ta cũng không tới đây…’
Âm thanh rên rỉ của cục lông đỏ vang lên trong tâm trí của… [?].