Cục lông nói ra một lần hơn năm vị trí khác. Hải An với thanh đoản kiếm trên tay, cậu nhẹ nhàng cắt nát những cái rễ cây xuất hiện trước mặt.
[Chật, chật… đến cả cách cầm kiếm cũng sai được.]
[Đúng là con người ngu ngốc.]
Hải An phớt lờ lời bình luận của cục lông đỏ, cậu tập trung vào con đường trước mặt.
Sau khi Hải An phá huỷ thêm hai nụ hoa ký sinh thì tất cả rễ cây ở khu vực này đều đổi hướng và bất chấp lao về phía cậu.
Những cái rễ cây không còn cố gắng lôi kéo hay quấn chân nữa, nó trở nên hung hãn, cố gắng tấn công vào mọi vị trí nhằm loại bỏ cậu.
Nhờ Hải An đã hấp dẫn tất cả các nhánh cây, cả nhóm cũng đã có được khoảng thời gian ngắn để lấy lại hơi thở.
Mọi người nhìn Hải An với ánh mắt kinh ngạc. Họ không biết về những điều Hải An đã suy đoán ra, càng không biết về những vị trí mà cục lông đỏ tiết lộ.
Những gì họ quan sát được là những hành động lạ lùng của cậu trai trẻ rồi đến tiếng cười dài đầy sảng khoái, cuối cùng là tất cả rễ cây như nổi điên mà lao tới.
Minh Phi và anh Đoàn nhìn nhau, cả hai đều không cho ra được ý kiến gì khi nhìn vào tình huống này.
Một cái rễ cây đang cố gắng đâm vào bắp chân của Hải An. Hai cái khác thì ở trước mặt. Một cái ở ngay hông bên trái và một cái đang lén lút sau lưng.
Hải An cong người về phía trước né hai cái rễ đang xuyên qua đầu, tay trái cậu nắm lấy cái rễ đang muốn đâm ngang hông. Cậu kéo mạnh, cả thân người theo lực kéo mà ngã lệch sang trái, nhánh rễ lén lút sau lưng đã tấn công hụt.
Hải An bóp nát nhánh rễ đang nắm bằng tay trái, tay phải với thanh đoản kiếm đâm thẳng xuống đất, ghim chặt và phá nát cái rễ cây đang định cắt đứt bắp chân cậu.
Cách Hải An tránh né và tấn công rất vụng về. Đó là điều hiển nhiên vì Hải An chưa từng tham gia bất kỳ khóa huấn luyện nào. Nhưng sự nhạy bén của các giác quan đã bù vào những thiếu sót đó.
Còn một vị trí cuối cùng. Hải An lách người sang trái, với thanh đoản kiếm, sát thương mà Hải An tạo ra đã tăng cao hơn nhưng nó lại không thể lấp đầy thể lực đang dần cạn kiệt của cậu.
Hải An không thể cứ dây dưa mãi được. Bây giờ cậu cần tiết kiệm năng lượng để phá huỷ nụ hoa cuối cùng. Một nhánh cây lao đến và đâm hụt, nó để lại trên má Hải An một vết xước dài.
Bộ đồ thể thao trắng gọn gàng đều bị cắt đến tơi tả. Giày và ống quần của cậu đã bị trộn lẫn với đất cát. Hình ảnh của Hải An ngay lúc này chật vật không thể tả. Gương mặt đã căng cứng và khuôn miệng thì méo mó.
Ba bước nữa, ba bước nữa là sẽ tìm tới nụ hoa ký sinh cuối cùng.
Nếu những cái nhánh cây quỷ dị kia có miệng, chắc chắn tụi nó sẽ gào thét trước hoàn cảnh này.
Hai bước,…
Năm nhánh cây khác đồng thời đâm tới, Hải An nhích người một khoảng vừa sát na để tránh né. Đùi của Hải An bị chọc thủng, máu chảy dọc cẳng chân và thấm vào đất.
Hải An cắn chặt môi, mắt cậu nheo lại.
Một bước,…
Bàn tay đang nắm thanh đoản kiếm trở nên run rẩy và tê rần. Cơn đau ở đùi lan truyền khắp cơ thể, nó đau đến mức khiến cậu muốn buôn bỏ mà ôm chân la lên. Đây là lần đầu tiên Hải An phải chịu đựng cơn đau cắt da cắt thịt như thế này.
Trước mặt,…
Đôi môi đang run bần bật. Nhưng nó không thể ngăn cản hai khoé môi của Hải An nhếch lên nụ cười.
Bóp nát,…
Nụ hoa ký sinh cuối cùng đã bị phá huỷ.
Những cái cây mất kiểm soát bắt đầu quật túi bụi. Cả nhóm đang đứng thở cũng bị kéo vào. Hỗn loạn nhưng không còn nguy hiểm.
Một số nhánh cây đang âm thầm rút về sâu trong sương mù.
Hải An nhắm mắt ngó lơ, cậu chẳng còn tí sức nào mà truy đuổi. Ống quần trắng của Hải An nhuộm đỏ bởi máu. Cậu khuỵu chân xuống đất.
Thiếu nữ duy nhất trong nhóm hớt hải chạy lại. Cô dìu Hải An đi đến bên một ngọn lửa gần lều.
Sau vài phút thì khu vực xung quanh đã không còn nhánh cây nào có thể cử động.
Minh Phi nhìn Hải An rồi lại nhìn thanh đoản kiếm trong tay cậu trai trẻ. Thiếu niên tóc đỏ này đang làm một phép so sánh nhanh.
Cậu ta chậm rãi lắc đầu. Minh Phi cho rằng thật may vì cậu đã đứa thanh đoản kiếm cho Hải An. Nó đã có ích hơn nhiều khi được Hải An sử dụng.
Mọi người vây xung quanh Hải An với ánh mắt nể phục. Anh Đoàn cùng thiếu nữ không ngừng lo lắng. Vết thương thật sự chảy máu quá nhiều.
Nhưng Hải An không để ý đến những thứ đó. Vì cậu bây giờ lại đang cãi nhau với cục lông đỏ trong đầu.
‘Tại sao tao phải đi?’
[Chứ ngươi muốn nằm chết ở đây à?]
‘Không thể chờ sương tan rồi gọi cứu hộ sao?’
[Chờ sương tan? Chờ chết thì có!]
Hải An đang nhăn mặt với cách nói chuyện của cục lông đỏ. Nhưng khi rơi vào mắt mọi người, nó lại thành cái nhăn mặt đang chịu đựng đau đớn.
[Ngươi biết làn sương này bao giờ sẽ tan?]
[Tối đa 10 tiếng sau, những thứ gớm ghiếc đó sẽ lại mò tới.]
‘Nhưng mà mày bảo bọn tao phải xông vào sương mù để giết nó thì có vô lý quá không?’
‘Sương mù là địa bàn của nó! Làm sao bọn tao chiến đấu trong đó được?’
[Ta nói bọn nào? Ta nói ngươi! Một mình người! Đi giết cái thứ đó!]
‘Mày điên rồi! Ngủ nhiều quá nên não quên cách hoạt động à?’
‘Một mình tao? Đi vào đó? Giết nó??’
Hải An vỗ mạnh vào trán, cẩu cảm thấy không thể tỉnh táo mà nói chuyện với cái thứ màu đỏ này.
Biểu hiện của mọi người xung quanh đều trở nên hốt hoảng. Cả thiếu nữ đang cố gắng sơ cứu cho cậu cũng bị làm hết hồn.
‘Làm sao tao có thể giết nó với cái chân như thế này? Cơ thể cũng kiệt sức rồi!’
[Đừng có giả vờ! Ta biết ngươi có thể cảm nhận ra! Vết thương đang khép miệng!! Cơ thể ngươi cũng đang hồi phục nhanh chóng!]
Hải An phát ra tiếng cười đầy xấu xa.
‘A…’
Giọng của cậu bình tĩnh lại.
‘Cơ thể đủ có hồi phục hoàn toàn thì tao cũng không đủ sức giết thứ đó đâu. Chỉ có thể cố gắng cầm cự chờ đội cứu hộ thôi.’
[Ta chỉ cần cơ thể của ngươi an toàn rời khỏi,… nhưng ngươi cũng chỉ mong vậy? Việc những người xung quanh ngươi chết ở đây đối với ngươi cũng không phải vấn đề?]
‘Vậy thì sao mày muốn tao đi giết cái thứ đó? Có ít lợi gì cho mày?’
Cục lông trở nên im lặng nhưng cuối cùng nó cũng chịu nói ra sự thật.
[Làn sương mù này là do địa mạch của ngọn núi hình thành. Nó là một hiện tượng của thiên nhiên. Nhưng vẫn có cách để hoà tan sương mù.]
Cục lông đỏ ngậm ngừng, cách nói chuyện của nó sau gần một năm không gặp ngoại trừ trở nên láo hơn thì vẫn vòng vo và dài dòng như cũ.
[Ngươi có thể đốt xác của nó để hoà tan sương mù.]
Tâm trí của Hải An vẫn tỉnh táo, cậu bỏ ngoài tai những thông tin đánh lạc hướng của cục lông đỏ.
‘Mày được lợi gì từ những thứ đó?’
[…Đồ con người ngu ngốc!!!!! Là máu! Ta muốn máu của nó! Được chưa??]
‘Để làm gì?’
[Tất nhiên là để có được khả năng hòa tan sương mù rồi!!!]
[Nếu ngươi uống máu của nó! Thì sau này sương mù sẽ không thể tới gần ngươi trong một phạm vi nhất định! Đù là hiện tượng tự nhiên hay nhân tạo, sương mù sẽ né ngươi!]
‘…’
‘Kế bên thuốc độc luôn tồn tại thuốc giải, nhỉ.’
Hải An cười khúc khích nhận xét.
‘Câu hỏi cuối cùng, làm sao mày biết những thông tin này?’