Công chúa Hồ Dương có một biệt uyển ngoài thành, phong cảnh như tranh vẽ. Lúc này, nàng đang ngồi trong đình ven hồ, đối diện nàng là một nam tử. Người này ước chừng ba mươi, cao lớn uy mãnh, tuấn vĩ bất phàm, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn lệ khí, thoạt nhìn không dễ thân cận. Người này chính là con trai thứ bảy của Cảnh Tông, Triệu vương Tiêu Quân.
“Thất ca, huynh đừng chỉ biết uống rượu giải sầu.” Tiêu Nga sẵng giọng, “Bây giờ thái hậu đang giúp cửu ca tuyển tú, xem ra là hắn muốn đại hôn.”
Tiêu Quân dằn mạnh ly rượu xuống bàn, “Nêu không phải do ngươi sai người tung ra lời đồn này, cửu đệ làm sao có thể làm ra hành động này.” Hắn bất mãn nói, “Ta đã nói rồi, có nam nhân nào chịu được sỉ nhục này, cho dù hắn thật sự không được, cũng muốn vội vàng lập hoàng hậu để chứng minh bản thân không phải là không được.”
“Vậy thì sao.” Tiêu Nga nhàn nhã săm soi móng tay mình, đôi mắt đẹp lưu chuyển, vô cùng quyến rũ. Tướng mạo người Tiêu gia đều vô cùng tốt, Tiêu Nga đã là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng vẫn phong tình vạn chủng như trước, nàng dịu dàng nói, “Thừa dịp tuyển tú này chúng ta có thể đục nước béo cò. Chẳng lẽ huynh không muốn ngồi lên vị trí kia? Vì một chút chuyện nhỏ này mà rối loạn trận tuyến, thất ca, đừng trách ta coi thường huynh.”
“Hừ.” Tiêu Quân hừ lạnh một tiếng, “Ta chỉ là oán giận vài câu.” Nhưng hắn đến cùng vẫn còn lo lắng, “Tứ muội, thật muốn phát động vào ngày sinh thần của cửu đệ sao?”
“Huynh đây là đang sợ sao?” Tiêu Nga nhíu nhíu mày, “Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, phát động ngày đó, chính là để đem dư đảng tân đế một lưới bắt gọn. Huynh yên tâm, ta sẽ phái người xử lý cửu đệ, sẽ không để hắn mang phiền toái cho huynh. Về phần thái hậu...” Nàng cười lạnh, “Mạng của nữ nhân kia huynh phải để lại cho ta.”
Nhìn khuôn mặt nàng ta tàn nhẫn, cay nghiệt, Tiêu Quân không khỏi âm thầm rùng mình. Nữ nhân này đúng là ngoan độc, tuy rằng sau khi tạo phản người ngồi lên đế vị là hắn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, trong chuyện mưu phản này, người chủ đạo là muội muội của hắn.
Rất nhanh đã đến tháng mười.
Diệp Huyên bận rộn không thôi, trước là tuyển tú sau là sinh thần của Tiêu Diệp, toàn bộ Đại Minh Cung tất bật thành một đoàn. Tuy rằng trước mặt người khác hai người vẫn như thường, nhưng Diệp Huyên cùng Tiêu Diệp đã lâu không có nói chuyện. Tiêu Diệp vẫn đến thỉnh an theo lệ thường, hai người đều phi thường ăn ý, một người ngồi ở ngoại điện, một người ngồi trong tẩm phòng. Tiêu Diệp uống hết một ly trà nhỏ, liền yên lặng rời đi.
Diệp Huyên thường xuyên mất ngủ, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, nhưng nàng đã có thói quen an tâm nằm ngủ trong vòm ngực kiên cố, ấm áp. Tiêu Diệp đi rồi, Diệp Huyên nhìn ly trà hắn để lại đến ngẩn người hết một ngày. Vị trí hoàng hậu cũng đã có người thích hợp, Diệp Huyên đang phân vân giữa hai người nữ nhi của Ninh Viễn hầu cùng nữ nhi Chu thị Nam Dương, nàng nghĩ, bản thân chậm chạp không thể hạ quyết định, chỉ là vì còn tiếc nuối mà thôi.
Tầm Hương thấy nàng tâm thần không yên, người cũng gầy đi nhiều, nhịn không được khuyên nhủ: “Thái hậu, nếu trong lòng người thấy khó chịu, không bằng đi biệt cung giải sầu.”
Diệp Huyên thở dài: “Cũng tốt.” Không cần ngày ngày gặp mặt Tiêu Diệp, trong lòng nàng có thể sẽ không thấy khó chịu như bây giờ.
Vì chỉ ở lại biệt cung mấy ngày, trước ngày sinh thần sẽ trở về cung, Diệp Huyên liền đơn giản mọi thứ, chỉ dùng một chiếc xa giá đơn giản, nhanh chóng ra khỏi thành. Bây giờ là giữa thu, cả một vùng rừng núi sau biệt cung đều là sắc đỏ của Phong Diệp. Diệp Huyên ở lại biệt cung sáu ngày, không biết vì sao, trong lòng nàng lại thấy bất an mãnh liệt, dường như sắp có đại sự xảy ra.
Vốn dĩ muốn về cung trước sinh thần một ngày, nhưng Diệp Huyên thấy không yên lòng, nàng phân phó Tầm Hương thu dọn đồ đạc, Tầm Hương có chút kỳ quái: “Thái hậu, không phải là nói ngày mai hồi cung sao?”
Diệp Huyên còn chưa trả lời, một tiểu nội quan lảo đảo chạy vào, quỳ gối trước mặt Diệp Huyên: “Không xong rồi, thái hậu! Trong kinh truyền tin, Triệu vương cùng Hồ Dương công chúa mưu phản, bây giờ đã phong tỏa hoàng thành!”