Mẫu Hậu, Ta Chỉ Cần Người!

Chương 7



Sau khi Tiêu Diệp trở về Hội Ninh điện, trái lo phải nghĩ, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Thân thể Diệp Huyên vốn khỏe mạnh, bây giờ vô duyên vô cớ bị bệnh, lại không cho thái y xem. Ngón tay hắn vô thức gõ gõ lên bàn: “Cao Thành Phúc, bên Ngọc Anh điện có điều gì không ổn không?”

Cao Thành Phúc kính cẩn cúi đầu, “Nô tài lúc nào cũng phái người trông coi cẩn thận, thái hậu luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng, không gặp bất kỳ mệnh phụ nào.”

“Trẫm không hỏi việc này.” Tiêu Diệp thản nhiên liếc hắn một cái.

Cao Thành Phúc rùng mình, biết mình nói sai rồi. Hắn theo hầu bên người Tiêu Diệp từ lúc Tiêu Diệp còn là hoàng tử, biết vị quan gia này không đơn giản như vẻ ngoài. Ngoại trừ lúc trên triều, khi Tiêu Diệp xưng “trẫm”, là biểu hiện hắn không vừa lòng. Cao Thành Phúc vội vàng quỳ xuống: “Là nô tài ngu dốt, thái hậu từ tối hôm qua đến nay vẫn luôn ở trong phòng, ngoại trừ Tầm Hương bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào. Nô tài thấy Tầm Hương...” hắn dừng một lát, “Dường như có tâm sự.”

Sự nghi ngờ trong lòng Tiêu Diệp lại càng tăng thêm, hắn bỗng nhiên đứng lên: “Đi, đến Ngọc Anh điện nhìn một chút.”

Lúc này trong phòng, Diệp Huyên cả người đổ mồ hôi lạnh đang tự mình bôi thuốc. Diệp Huyên đối với việc chuyện này thực sự không biết chút gì. Nàng sờ soạng hơn nửa ngày mới tìm đến được đúng chỗ, lại chịu đựng đau đớn tách ra một khe hở hẹp, đưa ngón tay dính đầy thuốc mỡ chen vào.

“Tê...” Diệp Huyên đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, ngón tay tìm không đúng chỗ, móng tay lại cọ đến vách tường mềm mại, thiếu chút nữa kìm không được chảy nước mắt, nàng ngây ngô chuyển động ngón tay, lại không nhịn được oán thầm, “Xú tiểu tử, cho ngươi uống rượu, cho ngươi say khướt... cho ngươi tỉnh rượu lại giả bộ vô tội.” Đau đớn này thật sự khiến người ta khó có thể chịu được, khiến tiểu nhân trong lòng Diệp Huyên được dịp lên ngôi, bày ra điệu bộ giận dỗi như đứa nhỏ.

Nàng cố sức hơn nửa ngày, lại có chỗ làm thế nào cũng với không tới, nàng gấp tới mức mồ hôi lạnh lại túa ra, đột nhiên nghe được Tầm Hương đứng trước cửa cao giọng hết mức có thể: “Quan gia, thái hậu đang nghỉ ngơi trong phòng.”

Tiêu Diệp sao lại đến nữa?!

Diệp Huyên cả kinh, hoang mang rối loạn rút ngón tay ra. Nàng không cách nào bình tĩnh được, tình cảnh trước mắt của nàng thật sự quá mức xấu hổ. Vì để tiện bôi thuốc, hạ thân nàng chỉ mặc một cái quần lụa mỏng, làn váy kéo lên tận hông. Hai chân mở lớn, đầu gối cong lên, đem nơi tối mật của nữ nhân lõa lồ bày ra. Bởi vì Tiêu Diệp thô bạo đùa bỡn, hai phiến hoa môi đáng thương đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ, huyệt khẩu co rút lại, thuốc mỡ hòa tan theo hoa môi chảy ra.

Tiếng bước chân của Tiêu Diệp cách ngày càng gần, Diệp Huyên chộp lấy tấm chăn bên người phủ lên, lại vội vàng tựa lên gối mắt nhắm lại làm bộ đang ngủ, thấy Tiêu Diệp tiến vào, nàng mới mở mắt, ra vẻ nghi hoặc nói: “Cửu lang?”

Trong phòng dường như có một mùi hương kỳ lạ, vừa ngọt vừa ngấy. Thấy sắc mặt Diệp Huyên bất thường, Tiêu Diệp lúc này mới chú ý tới đôi chân đang lộ ra bên ngoài chăn của nàng. Bàn chân nhỏ nhắn, trắng mịn như ngọc áp sát vào nhau, mười đầu ngón chân mượt mà thanh tú thoạt nhìn rất đáng yêu. Tiêu Diệp bất động thanh sắc rời mắt, đi đến bên sạp ngồi xuống: “Nương nương, Tầm Hương nói người thân thể không khỏe, đến cùng là vì sao? Hay là để Tôn thái y đến xem thử.”

Diệp Huyên còn chưa kịp trả lời, hắn chợt nhìn thấy được trên ngón tay nàng dính thứ gì đó trắng ngà, liền nhíu mày: “Đây là cái gì?”

Diệp Huyên nhìn theo ánh mắt của hắn, trên mặt lập tức đỏ bừng lên. Trên ngón tay nàng là thuốc mỡ vẫn chưa bôi hết liền vội vàng rút ra. Trên đầu ngón tay còn dính lại một chút thuốc mỡ trắng ngà, lại trơn bóng ánh nước hiển nhiên là hoa dịch từ trong hoa huyệt.

“Đây là thuốc mỡ.” Tiêu Diệp sắc mặt nghiêm túc, “Nương nương, người bị thương?”

“Chỉ là vết thương ngoài da.” Diệp Huyên ép buộc bản thân bình tĩnh, “Lúc trước không phải là con sai người đem tới Trân châu cao sao, ta bôi một chút liền khỏi.” Nàng thật sự sợ Tiêu Diệp tiếp tục truy hỏi, Tiêu Diệp ngồi cách nàng rất gần, trong không khí toàn là mùi long tiên hương trên người hắn, Diệp Huyên không tự chủ lại nhớ đến ngày hôm qua cả người hắn toàn mùi rượu.

Dưới chăn hạ thân vẫn đang quang lõa, nếu Tiêu Diệp xốc chăn lên, có thể nhìn thấy rõ ràng. Diệp Huyên thầm mắng bản thân không biết liêm sỉ, Tiêu Diệp làm sao có thể vô lễ đến xốc chăn lên, nhưng lúc này, trong hoa huyệt lại phun ra một chút dâm dịch, cứ như vậy chỉ một lát sau, đã thấm ướt một mảng chăn trên giường.

Tiếc là nàng đang khẩn trương, không chú ý tới ánh mắt khác thường của Tiêu Diệp. Chăn vốn rất mỏng, trong lúc vội vàng Diệp Huyên phủ loạn xạ lên người. Lúc Tiêu Diệp tới gần, một góc chăn nhấc lên một khe hở nho nhỏ, nhìn xuyên qua đó, Tiêu Diệp thấy được cảnh xuân sắc mà Diệp Huyên muốn che giấu. Nơi đó hồng hồng kiều diễm, nhìn thoáng qua trơn bóng ướt át. Đồng tử Tiêu Diệp co rụt lại, yết hầu trượt lên trượt xuống. Hắn đột nhiên đứng dậy, làm Diệp Huyên cũng hết hồn, kinh ngạc ngước nhìn hắn, Tiêu Diệp cúi mắt trầm giọng nói: “Vừa nhớ tới có tấu chương cần phê duyệt gấp, nương nương nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai con lại đến thăm người.”