Hạ Diệc Sơ từ một mảnh đần độn mà thanh tỉnh, đầu óc hơi đần độn, còn có chút đau nhức cùng khó chịu.
Cô giật giật ngón tay, mở hai mắt.
“Ký chủ, anh anh, ngươi rốt cuộc tỉnh.” Trong đầu Hạ Diệc Sơ, Hệ thống 233 biến thành hình dáng một đứa trẻ, đang ngồi ở trên bàn, trong tay cầm tấm khăn lau nước mắt, khóc sướt mướt nói: “Ngươi hôn mê suốt ba ngày, hù chết người ta.”
“Ta đây là ở đâu?” Thanh âm Hạ Diệc Sơ có chút suy yếu ở trong đầu đáp lại.
“Ở bệnh viện chứ đâu, ngươi lần trước bị xe đụng phải, người đoàn phim lập tức đem ngươi đưa đến bệnh viện, từ hôm xảy ra tai nạn xe cộ đó cho tới giờ cũng đã được ba ngày.” Hệ thống 233 ở Hạ Diệc Sơ trong đầu đáp lại, dừng một chút, tiếp tục nói: “Ngươi xem, Thẩm Già Diệp đối với ngươi vẫn là rất thiệt tình, ngươi hôn mê ba ngày, hắn liền ở bên ngươi cả ba ngày. Nga, đúng rồi, chuyện ngươi không phải người Hạ gia cũng đã bị lộ ra ngoài ánh rồi.”
“Được rồi.” Hạ Diệc Sơ có chút khó chịu nhíu nhíu mày, đem lực chú ý phóng tới trước mắt.
Chỗ cô đang ở là bệnh viện, điều này rất dễ dàng nhìn ra.
Hai bên phòng bệnh, còn để rất nhiều hoa tươi và hoa quả, hẳn là người đến thăm cô mang đến, hiện tại toàn bộ đều bị để ở một bên một cách tội nghiệp, nguyên bản nụ hoa kiềm diễm giờ đã úa tàn.
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ nhìn về phía bên cạnh, Thẩm Già Diệp ghé vào bên người cô, đang ngủ ngon lành.
Bởi vì do tư thế nằm, mặt Thẩm Già Diệp đối mặt với Hạ Diệc Sơ bên này, cho nên Hạ Diệc Sơ rất rõ ràng thấy được vẻ mặt Thẩm Già Diệp, cho dù là khi ngủ, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, ở đuôi lông mày không che dấu được sự mệt mỏi.
Tây trang của hắn khi ngủ bị đè đến dúm dó, chỗ cằm cũng hơi nhô ra một ít ngọn râu, một Thẩm Già Diệp như vậy, Hạ Diệc Sơ từ trước đến nay chưa có gặp qua bao giờ.
Đáy lòng Hạ Diệc Sơ xẹt qua một tia đau đớn, duỗi tay muốn vuốt phẳng nếp gấp giữa hai đầu lông mày, thời điểm sắp chạm tới Thẩm Già Diệp, đột nhiên bị hắn bắt được.
Thẩm Già Diệp phút chốc mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, phát hiện thứ mình bắt lấy chính là tay Hạ Diệc Sơ, hắn vội vàng thả lỏng lực đạo.
“Bảo Bảo, em đã tỉnh, thế nào? Đầu còn đau sao?” Thẩm Già Diệp buông tay Hạ Diệc Sơ ra, vội vàng hỏi thăm Hạ Diệc Sơ, xoay người đi rót cho Hạ Diệc Sơ một ly nước ấm.
Hạ Diệc Sơ uống được vài ngụm, thân thể rốt cuộc cũng thoải mái một chút.
“Bảo Bảo, có đói bụng không? Uống trước chén cháo thịt nha?” Thẩm Già Diệp nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn ngập vô hạn nhu tình.
“Vâng.” Hạ Diệc Sơ lên tiếng, cô mấy ngày nay vẫn luôn hôn mê, mặc dù có truyền dịch, nhưng đói bụng là vẫn phải có.
Thẩm Già Diệp mở bình giữ nhiệt ở bên cạnh ra, đem cháo đã nấu sẵn bên trong đổ ra chén, một ngụm lại một ngụm đút cho Hạ Diệc Sơ ăn.
Hạ Diệc Sơ vốn là muốn tự mình ăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt không đồng ý cự tuyệt của Thẩm Già Diệp, cô đem lời yêu cầu nhẹ nhàng nuốt xuống, ngoan ngoãn để Thẩm Già Diệp đưa từng muỗng tới miệng, một ngụm rồi một ngụm toàn bộ ăn hết.
Hạ Diệc Sơ ăn no, để cho Thẩm Già Diệp gọi điện thoại báo cho Hạ ba ba cùng Lục Thừa.
Cô đột nhiên xảy ra chuyện, còn hôn mê nhiều ngày thế này, Hạ ba ba cùng Lục Thừa khẳng định cũng lo lắng gần chết.
Thẩm Già Diệp có chút ghen (1) gọi điện thoại đi, bên kia, Hạ ba ba và Lục Thừa hai người thực mau chạy đến bệnh viện.
Bất quá, trước khi hai người bọn họ tới, Hạ Diệc Sơ cũng từ trong miệng Thẩm Già Diệp biết chuyện ngày đó phát sinh.
Hơn nữa hung thủ, vẫn là Du Tuyết.
“Bảo Bảo muốn xử lí cô ta như thế nào?” Thẩm Già Diệp ngồi ở mép giường, một bên thưởng thức ngón tay Hạ Diệc Sơ, một bên mở miệng hỏi.
Rõ ràng đối phương là một mạng người, nhưng từ trong miệng Thẩm Già Diệp nói ra, đối phương tựa như là con sâu nhỏ bé có hay không cũng được, tùy tiện ra tay là có thể giết chết đối phương mà không phải chịu bất kì một trách nhiệm nào.
“Em nghe lời anh trai, em không muốn lại nhìn thấy cô ta.” Hạ Diệc Sơ cười suy yếu với Thẩm Già Diệp, nhìn thấy biểu tình không chút huyết sắc kia làm trong lòng Thẩm Già Diệp đau đớn một trận.
“Được, anh trai nhất định sẽ không để người này xuất hiện ở trước mặt em.” Thẩm Già Diệp cúi người, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Hạ ba ba và Lục Thừa hai người rất nhanh chạy tới, hai người nhìn thấy Hạ Diệc Sơ đã tỉnh táo lại, trong lòng đều vô cùng cao hứng.
Tảng đá treo trong lòng mọi người cũng chịu rơi xuống.
Bất quá, Hạ ba ba, ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, đều không có mở miệng nói với Hạ Diệc Sơ về thân phận thật sự của cô. Ngay cả lúc Hạ Diệc Sơ hỏi Lục Thừa, chuyện này của cô ở bên ngoài bị tuyên truyền thành cái dạng gì rồi thì, Lục Thừa cũng đã tìm ra lí do, lấp liếm chuyện này cho qua.
Di động và máy tính của Hạ Diệc Sơ cũng bị Thẩm Già Diệp tịch thu, nói phải đợi đến khi miệng vết thương của cô khỏi hắn, mới trả lại cho cô.
Kỳ thật làm như vậy, cũng bất quá là muốn che dấu Hạ Diệc Sơ trong chốc lát thôi.
Cùng ngày Hạ Diệc Sơ bị xe đâm, ở trên mạng dậy lên sóng to gió lớn, xong việc, Lục Thừa cũng không có phủ nhận, trực tiếp thừa nhận chuyện Hạ Diệc Sơ đóng phim bị xe đâm.
Mà trưa hôm đó, tin tức về Hạ Diệc Sơ không phải người Hạ gia cũng ở trên mạng đã bị tung thành tin vịt. Đương nhiên, đây là Thẩm Già Diệp âm thầm phân phó người đem này tin tức thả ra ngoài, Hạ ba ba cũng không cảm kích, chờ lúc ông biết đến, đã chậm.
Hạ ba ba còn tưởng rằng là công tác bảo mật của bệnh viện này không tốt, hai ngày sinh giận dỗi, cùng Thẩm Già Diệp tham gia một lần phỏng vấn, đặc biệt đem chuyện Hạ Diệc Sơ không phải con gái của ông công bố ra ngoài.
Lời nói, tuy rằng thừa nhận Hạ Diệc Sơ không phải con gái ruột của mình, nhưng cũng xác nhận rõ ràng ông sẽ vẫn đem cô thành con ruột mà đối đãi, quan hệ huyết thống cũng không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm sâu nặng của một nhà ba người họ.
Bất quá, Hạ ba ba tự mình tiếp thu chuyện này một cách dễ dàng, không đại biểu Hạ Diệc Sơ cũng đủ bình tĩnh có thể tiếp thu.
Cho nên Hạ ba ba và đám người Lục Diễn ở trong phòng thương lượng một phen, vẫn là quyết định chờ Hạ Diệc Sơ khỏe hẳn, mới nói cho cô biết chuyện này, miễn cho kích thích đến cô.
Thẩm Già Diệp tuy rằng đối chuyện này không có biểu đạt cái nhìn riêng của mình, nhưng từ chuyện hắn tịch thu di động và máy tính Hạ Diệc Sơ, cũng được xem như là cam chịu.
Hạ Diệc Sơ từ trong miệng Hệ thống 233 đã biết những việc này, trong lòng đã rõ ràng tất cả, mặt ngoài lại tỏ vẻ, làm bộ cái gì cũng không biết, mặc cho Thẩm Già Diệp an bài.
Thời gian ở bệnh viện dưỡng thương phi thường nhàm chán, đặc biệt là Thẩm Già Diệp còn không cho phép Hạ Diệc Sơ xem máy tính, xem di động, xem TV dưới mọi tình huống.
Bất quá, vì giảm bớt sự buồn tẻ của Hạ Diệc Sơ, Thẩm Già Diệp còn tìm không ít sách tới cho Hạ Diệc Sơ xem, hơn nữa chỉ cần có một chút thời gian rảnh, liền tới bệnh viện bồi Hạ Diệc Sơ, thường xuyên mang cô đi ra ngoài bệnh viện, nằm trên mặt cỏ phơi nắng
===================================
1. Anh ấy không muốn bị người khác phát tan không gian hai người ấy mà
===========================
Lần này tại hạ có 2 chuyện muốn nói:
1. Tại hạ cần tuyển editor truyện convert, tại hạ đang và sắp làm rất nhiều bộ, vì vậy ai có nhu cầu hoặc có người quen có khả năng edit xin hãy liên hệ với tại hạ qua 1 trong các địa chỉ sau:
- Fanpage: Đảo Cú – Nơi những con cú ngôn tình hội tụ
Cần gấp!!!
2. Từ giờ cho tới đầu tháng 3, tại hạ sẽ rất bận, có thể không có thời gian dịch truyện tiếp. Nếu thiếu chương nào thì xin chư vị nhớ kĩ, tới tháng 3 tại hạ bù cho đủ. Nhưng tại hạ sẽ cố gắng hết sức dịch truyện cho chư vị trong khả năng.