Nói xong Ninh Hiên còn làm bộ suy yếu ho khan vài tiếng, ngụ ý là bây giờ tôi đang nằm ở đây đều là bởi vì cậu.
Bạch Trạch Nhiễm ý thức được hành vi của mình có chút quá khích, hắn bất quá là con kiến hôi hèn mọn nhất thế giới này làm gì có tự tôn gì, cúi đầu mím môi không nói nữa.
"Tôi cứu cậu, cậu phải báo ân." Ninh Hiên trực tiếp thể hiện mục đích của mình: "Tôi thiếu một người chăm sóc cuộc sống và sinh hoạt của mình, cậu đến."
Nói nhảm, nàng không đem người đến bên cạnh mình làm sao có thể làm cho cơ thể người ta cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân?
Chẳng lẽ dựa vào cảm ứng điện tâm đồ sao?
"Được." Bạch Trạch Nhiễm gật đầu, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới muốn chiế.m tiện nghi của người khác, nếu như người này đã cứu mạng hắn, hắn nhất định sẽ báo đáp, chỉ là không có thời gian đi làm thêm, học phí học kỳ này lại phải kéo dài.
"Lương tháng ba vạn."
Bạch Trạch Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
[Đinh, giá trị hạnh phúc +5 giá trị hạnh phúc hiện tại -95]
Ninh Hiên:???
Ninh Hiên nhìn khu vực âm phía sau thanh tiến độ, cầm lồng oxy bên cạnh yên lặng đeo lên cho mình.
[Thối Hiên, cuộc sống của BOSS phản diện vốn gập ghềnh, đương nhiên khó công lược một chút, nhưng tôi thấy nhiệm vụ này khó khăn hơn cấp S, điểm thưởng tăng gấp đôi.]
Nghe được thanh âm của Tiểu Kim Long, Ninh Hiên rốt cục cũng bình tĩnh lại, trả giá cùng nhận được là ngang nhau, mới có động lực làm tiếp.
Bạch Trạch Nhiễm cho rằng mùi vị trên người mình hun đến người khác không thoải mái, cúi đầu có chút xấu hổ kéo kéo quần áo.
"Tùy tiện lấy một cái, đi nhà vệ sinh tắm rửa rồi thay đi."
Bạch Trạch Nhiễm chậm chạp không đưa tay ra.
"Có chuyện gì vậy? Ghét bỏ? Những bộ quần áo này đều là mới." Cuộc sống của tiểu thiếu gia Ninh gia chính là ba ngày thay một bộ quần áo mới, quần áo mặc xong liền trực tiếp quyên góp đến viện phúc lợi, cho nên quần áo trong tủ quần áo tất cả đều là mới tinh, lúc nàng làm hoàng đế cũng không có xa xỉ như vậy.
"Không, tôi chỉ là..... " Sợ chạm vào chúng.
"Vậy còn không mau đi thay, bắt đầu từ giờ trở đi mỗi một giây của cậu đều đang đốt tiền."
Bạch Trạch Nhiễm cắn răng tùy tiện kéo một bộ quần áo đi vào toilet.
······
"Tích · · · " Lạc Cửu mang theo hộp thức ăn đi vào, nghe thấy tiếng nước rầm rầm trong toilet, nhanh chóng nuốt xưng hô kia vào trong bụng.
"Thiếu gia, người có người mới rồi." Lạc Cửu vẻ mặt đau lòng nhìn Ninh Hiên, giống như một tiểu thê tử bắt gian ở trên giường vậy.
Không phải bọn họ đã nói là phải là duy nhất của nhau sao?
Vậy, trong nhà vệ sinh là ai?
Lạc Cửu lấy ra khí thế chính cung đang chuẩn bị đi toilet kéo người ra, chợt nghe thấy Ninh Hiên mang theo một chút mệt mỏi: "Là người giúp việc mới của tôi, cô mang hộp thức ăn tới trước."
Lạc Cửu lấy thức ăn trong hộp ra, một màu trong trẻo không có một chút mùi vị của món chay.
Ninh Hiên: "...... " Trong nháy mắt có chút không có khẩu vị thì làm sao bây giờ?
"Thiếu gia, người vừa mới vào phòng cấp cứu xong, những món ăn mỹ vị đầy dầu mỡ kia tạm thời không cần nghĩ tới. Không chỉ hôm nay, ngày mai, ngày mốt, ngày mốt nữa đều như vậy."
Ninh Hiên: Trái tim đau đớn.
Lạc Cửu đem những món ăn này bày lên bàn nhỏ, oán giận vô tận.
Ninh Hiên: Tiểu quản gia này của cô tốt lắm, chính là lời nói có chút quá nhiều.