Song Hoàng khôn khéo đáp " Chi bằng thế này, dù sao giám đốc nghỉ rồi, tôi mời giám đốc đi ăn, tiện thể bàn luôn công việc, ý cô thấy thế nào, Vân Di "
" Cũng được, theo ý anh đi. Chỉ cần gọi tên tôi là được không cần cậu nệ việc xưng hô " Vân Di tùy ý gật đầu.
Nhận thấy đối phương đang ngầm bật đèn xanh cho mình, Song Hoàng thoải mái, dịu dàng cho Vân Di chai nước khoáng, đôi mắt đong đưa ý cười" Xe tôi để đây không xa, có thể cho phép tôi vinh dự được đưa quý cô đi được không? "
Vân Di phì cười " Anh rất có tài ăn nói đấy, được rồi, anh mau đi lấy xe đi, tôi sẽ gọi điện cho trợ lý đi trước "
Sau khi bóng Song Hoàng khuất dần, giọng Tiểu Hắc mới vang lên đánh giá " Kí chủ này, nam chính có diễn xuất tốt thật "
Vân Di uống một ngụm nước nhỏ, gật đầu đồng tình với Tiếu Hắc " Haiz, anh ta thật thận trọng, đối phó với anh ta làm tôi tốn nhiều chất xám quá. Tôi nói này Tiểu Hắc...Phụttttt... "
Vân Di chưa kịp nói hết câu đã không tự chủ phun hết ngụm nước nhỏ nhoi đáng thương ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn bé shota ăn mặt như một quản gia tí hon trước mặt " Tiểu Hắc, cậu đấy hả? "
Tiểu Hắc vui vẻ nhìn biểu cảm ngạc nhiên, suýt rớt cằm của kí chủ. " Kí chủ, cô thấy thế nào, hà hà, tôi tự nâng cấp hệ thống, cô từ giờ dừng hòng bắt nạt tôi nha... kí chủ...cô mau buông tôi ra... đừng cọ má vào mặt tôi nữa...kí..chủ...."
Tiểu Hắc yếu ớt phản kháng, cảm thấy thật nghiệt ngã cho số phận của mình, cứ tưởng nâng cấp hệ thống là sẽ thoát khỏi bộ móng vuốt biến thái của kí chủ, ai ngờ, kí chủ nhìn thấy mình thập phần phấn khích liền lao tới ôm chặt không buông.
" Tiểu Hắc, cậu không thể trách tôi a. Ai mượn cậu lại dễ thương như thế, không những vừa đáng yêu lại còn là một tiểu shota soái ca nữa chứ "
Tiểu Hắc "..." mệt mỏi xoa trán, biết thế biến lại thành mèo cho khỏe " Kí chủ, không đùa nữa, tôi đến để thông báo cho cô, mức độ hảo cảm của nam chính dành cô đang ở mức trung bình, thậm chí hôm nọ còn bị xuống thành âm, may mắn hôm nay là tăng đến mức trung bình "
Vân Di nghiêm túc một bên dở trò lưu manh sờ soạng Tiểu Hắc, một bên thì mặt tỉnh bơ tiếp thu lời Tiểu Hắc.
" Kí chủ, mong cô bỏ cái tay đang làm loạn trên người tôi ra bằng không tôi lại hóa thành mèo đấy " Tiểu Hắc hừ lạnh nhìn Vân Di.
" Được rồi, được rồi, tôi sẽ bỏ tay đừng biến lại thành mèo nữa, đợi khi nào tôi chán rồi thì cậu hãy biến thành mèo "
Tiểu Hắc "..." tôi trở thành xiếc thú cho cô đấy hả? " Kí chủ, cô có muốn xuất hiện độ hảo cảm của nam chính không, nếu cô yêu cầu thì tôi có thể khởi động chức năng đấy cho cô "
Vân Di xua tay " Không cần, tôi thích tự do công lược, đừng làm phiền phước như thế "
Tiểu Hắc gật đầu " Nếu kí chủ đã nói thế thì theo cô vậy, nhưng lúc nào cần, kí chủ cô nói với tôi để tôi xoát độ hảo cảm cho cô. Thôi không còn gì nữa tôi đi trước đây "
Tiểu Hắc trước khi đi khỏi còn không dính biết bao nhiêu dấu son đỏ chói trên mặt do thủ phạm Vân Di gây ra.
Hương thơm quấn hút từ thức ăn tỏa ra làm cho bụng Vân Di có chút cồn cào. Vân Di đảo mắt nhìn người đối diện, ho nhẹ trực tiếp nói thẳng vào vấn đề " Anh muốn làm một sản phẩm âm nhạc theo khuynh hướng như thế nào? "
Song Hoàng trầm ngâm suy nghĩ " Tôi nghĩ bài hát lần này của tôi hướng nhiều về sự đổ vỡ về tình yêu "
Vân Di gắp một chút thức ăn vào bát của mình, thong thả ăn, đói chết cô rồi " Anh có mang bản thu âm bài hát của anh. Nếu có đưa cho tôi "
Song Hoàng nhanh chóng mang headphone bật sẵn nhạc cho cô.
Tiếng hát nhuốm màu của sự đau thương, giai điệu trầm lắng, giọng hát lay động lòng người như muốn bót nát trái tim của người nghe, chưa kể đến lời bài bộc lộ hết những tâm tư tình cảm của chàng trai trẻ dành cho cô gái khiến cho Vân Di có chút ngẩn ngơ, cô không ngờ rằng nam chính lại có một giọng ca hay, thiên phú như thế.
Tháo chiếc headphone xuống Vân Di như còn lắng đọng lại cảm xúc của bài hát, mãi một lúc sau cô mới lên tiếng " Tôi sẽ viết kịch bản vào tối nay xong sẽ gửi cho anh, anh đưa cho tôi gmail của anh "
Nhận được sự nhiệt tình trong lời nói của Vân Di, Song Hoàng vẫn giữ một nụ cười khiêm tốn " Cảm ơn cô đã quan tâm đến tác phẩm của tôi "
Sau khi trao đổi số gmail Vân Di lơ đễnh hỏi " Vậy nam chính trong MV này là do ai đóng "
" Là tôi "
" Nữ chính để tôi tham gia vậy...thế nào...anh liệu có ưng ý không " Vân Di nhấm nháp một chút rượu đáp. Liếc mắt nhìn sang Song Hoàng.
Cô nhận rõ một tia thoáng ngạc nhiên của Song Hoàng rồi biến mất.
" Thật vinh dự cho tôi, được cô đóng là điều quá tuyệt vời, tôi sao lại không ưng ý cho được " Song Hoàng không tiếc lời xu nịnh đối với Vân Di.
" Quyết định vậy đi, tôi cũng sẽ đầu tư cho sản phẩm lần này của anh. Chậc, nếu thành công thì nhớ mời tôi một bữa đấy " Vân Di trêu đùa nói " Tôi còn có việc đi trước, cảm ơn vì bữa ăn "
Vân Di đi, Song Hoàng thoải mái ngồi dựa vào ghế, đôi mắt ngước nhìn trần nhà. Anh không nghĩ rằng lần này lại thành công như vậy...con người kia... đây là yêu thích anh đi. Vậy thì đã làm sao, Song Hoàng nhếch miệng cười khinh bỉ, cuối cũng chắc mình cũng trở thành đồ chơi của cô ta, chơi chán rồi cũng sẽ vất đi cả thôi...toàn một lũ người dơ bẩn như nhau...cũng đúng ở cái thế giới này làm gì có ai được sạch bóng như viên ngọc trai, đến anh còn cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Nếu đã nhận được sự hứng thú của cô ta vậy mình sẽ lợi dụng bằng hết mới được.
Sự đói khát, việc bị hành hạ, đánh đập, tiếng gào khóc của những đứa trẻ nhỏ trong quá khứ hiện lên đầu thoáng qua của Song Hoàng khiến anh khó chịu. Cầm chiếc áo khoác, bàn tay không tự chủ nắm thật chặt, ánh mắt hận thù bị chìm sâu trong đôi mắt. Đúng vậy, anh sẽ không bao giờ để tình huống xảy ra như vậy nữa. Song Hoàng tự nhủ rồi lạnh lùng đúng dậy bỏ đi....