[MĐTS] Cuối Cùng Là Cố Nhân Về

Chương 39



【 Hai người xa xa rẽ đến giữa hồ thì dừng lại, cập bến, trái tim kinh hoàng thình thịch, không dám tới gần bến tàu, không dám xông lên xem hết thảy, nhìn bên trong rốt cuộc là tình hình thế nào.

Mắt Giang Trừng chứa nhiệt lệ, đôi tay và hai chân đều đang run rẩy. Hết nửa ngày, Ngụy Vô Tiện nói: ".. Trước tiên đừng từ cửa vào."

Giang Trừng lung tung gật đầu. Hai người lặng yên không một tiếng động chèo thuyền tới hồ bên kia. Bên kia có một cây liễu già, mọc rễ ở đất bờ biển, thân cây thô tráng nghiêng mình sinh trưởng, nằm trên mặt hồ thượng, cành liễu rũ xuống nước. Hồi đó ở Liên Hoa Ổ các thiếu niên hay đến chỗ cây liễu này, leo lên ngọn cây, ngồi ở chỗ kia câu cá.

Sau khi hai người dừng thuyền ở chỗ cây liễu già héo rũ này, nương vào bóng đêm và cành liễu hỗ trợ lên bờ. Ngụy Vô Tiện hay tới nơi tường đổ này, hắn túm chặt Giang Trừng, thấp giọng nói: "Bên này."

Hiện tại trong lòng Giang Trừng vừa kinh vừa sợ, cơ hồ không phân rõ Đông Tây Nam Bắc, bám sát tường đi theo hắn, núp một đoạn, lặng lẽ bò lên đầu tường. Trên chỗ đầu tường này có một loạt tượng đầu thú, thích hợp để nhìn lén. Từ xưa là người bên ngoài lén leo lên đầu tường xem bọn họ, hiện giờ lại là bọn họ nhìn trộm bên trong.

Ngụy Vô Tiện thăm dò nhìn hướng bên trong, trái tim lập tức chìm xuống. Trên giáo trường Liên Hoa Ổ đứng đầy người. Những người này toàn bộ đều mặc giáo bào viêm dương liệt hỏa, hoa văn ngọn lửa trên cổ áo, vạt áo và cổ tay áo hồng đến chói mắt như máu.

Hết đứng, còn người nằm. Tất cả người ngã xuống đất đều bị kéo tới phía Tây Bắc của giáo trường, tứ tung ngang dọc chồng lên nhau. Một người đưa lưng về phía bọn họ, cúi đầu, tựa hồ đang xem kỹ đống người Giang gia không rõ sống chết này. 】

Hốc mắt Giang Trừng đỏ bừng, tựa hồ muốn rút Tam Độc xông lên.

Hai người Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, ngoài phẫn nộ và bi thương, còn có một chút may mắn.

May mắn có Ngụy Vô Tiện trông chừng Giang Trừng, bằng không lấy bộ dáng hiện tại Đông Tây Nam Bắc còn chẳng biết này của Giang Trừng, nói không chừng căn bản không thể sống sót sau khi Liên Hoa Ổ huỷ diệt, không chừng còn chạy tới đồng quy vu tận, hơn nữa lấy tu vi của hắn khi đó, càng có thể tặng đầu cho người ta hơn.

Vào lúc biến động đau thấu tim gan này, Ngụy Vô Tiện, là người đầu tiên trưởng thành.

【 "Ngu tiện nhân này cũng coi như xứng đáng, năm đó ỷ vào thế lực trong nhà buộc nam nhân thành thân cùng nàng, kết quả thì sao, thành thân có ích lợi gì chứ. Người ta không phải không thích nàng sao. Làm thê tử bị phu quân bỏ rơi mười mấy năm, bị mọi người cười nhạo ở sau lưng. Nàng còn không biết thu liễm, ngông cuồng ương ngạnh. Cuối cùng rơi vào tình trạng như vậy cũng là báo ứng."

Ôn Triều nói: "Phải không? Nữ nhân kia có vài phần tư sắc, vì sao Giang Phong Miên không thích nàng?"

Trong nhận thức của hắn, chỉ cần là nữ nhân dáng dấp không tồi, nam nhân không có lý do gì không thích. Nữ nhân nên bị chỉ trích chỉ là người có sắc đẹp tầm thường, và nữ nhân không chịu ngủ cùng hắn. Vương Linh Kiều nói: "Chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết, Ngu tiện nhân cường thế như vậy, rõ ràng là nữ nhân lại cả ngày vung roi đánh người khác, một chút giáo dưỡng cũng không có, Giang Phong Miên cưới lão bà như vậy còn bị nàng liên lụy, thật sự thối hết tám đời." 】

"Ả là cái thứ gì! Ả có tư cách gì nói những lời này, rõ ràng chính ả chỉ là một tiện tì!" Âu Dương Tử Chân luôn được gọi "Hạt giống đa tình" lại đối với nữ nhân này một chút hảo cảm cũng không có, hiện tại hắn đặc biệt muốn đánh ả.

"Cái thời đại kia, chính là như vậy." Ngụy Vô Tiện không cảm xúc nói, "Cho nên, các bạn nhỏ, phải quý trọng hết thảy ở hiện tại."

【 "Chúc mừng công tử làm chủ Liên Hoa Ổ."

Ôn Triều nói: "Cái gì gọi là Liên Hoa Ổ, sửa tên lại, hủy tất cả các nơi có ký hiệu hoa sen chín cánh, đổi thành hoa văn thái dương của Kỳ Sơn Ôn thị! Kiều Kiều, mau biểu diễn cho ta bài múa sở trường nhất của ngươi!"

Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng không nghe nổi nữa. Hai người leo xuống tường, đi từng bước một, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi Liên Hoa Ổ. Chạy đã rất xa, tiếng cười nói của đám ô hợp kia trong giáo trường còn chưa dứt, một tiếng ca kiều mị sung sướng vô cùng của nữ nhân lơ lửng trên không Liên Hoa Ổ, phảng phất như mang theo dao nhỏ bôi kịch độc, từng chút cắt lỗ tai và trái tim bọn họ.

Một hơi chạy ra vài dặm, Giang Trừng bỗng nhiên dừng lại. Ngụy Vô Tiện cũng dừng theo, Giang Trừng xoay người trở về, Ngụy Vô Tiện bắt lấy hắn nói: "Giang Trừng, ngươi làm gì! Không được về!"

Giang Trừng phủi tay nói: "Không được trở về? Ngươi có biết nói tiếng người không? Ngươi bảo ta không được về? Thi thể cha mẹ ta còn ở Liên Hoa Ổ, sao ta có thể cứ đi như vậy? Ta không quay về, ta còn đi nơi nào được!"

Ngụy Vô Tiện nắm càng chặt: "Hiện tại ngươi trở về thì có thể làm gì, bọn họ dám giết cả Giang thúc thúc và Ngu phu nhân, ngươi trở về chỉ có một chữ chết."

Giang Trừng hét lớn: "Chết thì chết! Ngươi sợ chết thì có thể cút, đừng cản đường ta!"

Ngụy Vô Tiện ra tay giữ lại, nói: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Di thể nhất định phải lấy về nhưng không phải bây giờ!"

Giang Trừng lắc mình né qua, đánh trả nói: "Không phải bây giờ thì là lúc nào! Ta chịu ngươi đủ rồi, mau cút cho ta!"

Ngụy Vô Tiện quát: "Giang thúc thúc và Ngu phu nhân nói ta phải coi chừng ngươi, muốn ngươi sống tốt!"

"Câm miệng cho ta!" Giang Trừng đột nhiên đẩy hắn một cái, giận dữ hét, "Vì sao?"

Ngụy Vô Tiện bị hắn đẩy một phen vào trong bụi cỏ, Giang Trừng nhào tới, nhắc cổ áo hắn lên, lắc: "Vì sao? Vì sao? Vì sao! Ngươi cao hứng không? Ngươi vừa lòng chưa?"

Hắn bóp chặt cổ Ngụy Vô Tiện, hai mắt chằn chịt tơ máu: "Vì sao ngươi lại cứu Lam Vong Cơ?"

Vừa đau buồn quá độ lại trong cơn giận dữ, Giang Trừng đã mất đi thần trí, căn bản không thể khống chế lực độ. Ngụy Vô Tiện bẻ cổ tay hắn: "Giang Trừng!"

Giang Trừng ấn hắn xuống mặt đất, rít gào: "Vì sao ngươi lại cứu Lam Vong Cơ? Vì sao ngươi một hai phải xen vào? Ta đã nói bao nhiêu lần với ngươi đừng trêu chọc thị phi! Đừng ra tay! Ngươi cứ thích làm anh hùng như vậy? Kết cục của anh hùng là gì ngươi thấy chưa? A? Giờ ngươi vui không?"

"Bọn Lam Vong Cơ, Kim Tử Hiên chết thì chết! Ngươi để bọn họ chết là được! Bọn họ chết rồi thì có liên quan gì với chúng ta? Có liên quan gì với nhà của chúng ta? Dựa vào đâu? Dựa vào đâu?"

"Đi chết đi, đi chết đi, chết hết đi! Chết hết cho ta!"

Ngụy Vô Tiện nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, quát to: "Giang Trừng!"

Bỗng nhiên cái tay đang bóp cổ hắn buông lỏng. Giang Trừng gắt gao trừng hắn, nước mắt cuồn cuộn theo gương mặt rơi xuống. Sâu trong yết hầu thoát ra một tiếng than khóc hấp hối, một tiếng nức nở thống khổ. Hắn khóc lóc: ".. Ta muốn cha mẹ ta, cha mẹ ta.." Hắn nói với Ngụy Vô Tiện muốn phụ thân và mẫu thân hắn. Nhưng dù có nói với ai, đã không trở lại.

Ngụy Vô Tiện cũng khóc, hai người ngã ngồi ở trong bụi cỏ, nhìn đối phương khóc lóc thảm thiết. 】

Nhìn hai thiếu niên gần như sụp đổ, mọi người không khỏi hoài nghi, rốt cuộc thứ gì đã chống đỡ bọn họ đi đến hôm nay.

Để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ là không có dũng khí tiếp tục kiên trì. Nhưng chuyện đã xảy ra, không kiên trì thì còn làm gì được? Cũng không thể cứ tự sát như thế.. Nếu vậy cho dù có chết cũng không có mặt mũi đi gặp người nhà đứng lên vì bảo hộ bọn họ.

【 Trong lòng Giang Trừng rất rõ ràng, cho dù lúc trước Ngụy Vô Tiện ở Mộ Khê Sơn đáy động Đồ Lục Huyền Vũ không cứu Lam Vong Cơ, Ôn gia sớm muộn cũng tìm lý do ép tới cửa. Chỉ là hắn cảm thấy nếu là không có chuyện của Ngụy Vô Tiện, có lẽ sẽ không xảy nhanh như vậy, có lẽ còn có đường sống có thể cứu vãn.

Chỉ là chút may mắn khiến cho con người thống khổ này, làm cho lòng hắn tràn đầy hối hận và lửa giận không chỗ phát tiết, ruột gan đứt ra từng khúc.

Khi bầu trời hơi tờ mờ sáng, Giang Trừng cơ hồ có chút dại ra. Đêm nay, hắn đã ngủ được một lúc. Một là quá mệt nhọc, khóc hết hơi, không tự chủ được đã hôn mê. Hai là còn ôm kỳ vọng đây là một cơn ác mộng, gấp đến chờ không nổi ngủ một giấc, hy vọng lúc tỉnh lại, mở to mắt là thấy mình còn nằm trong phòng của mình ở Liên Hoa Ổ. Phụ thân ngồi ở thính đường đọc sách lau kiếm, mẫu thân lại nổi giận, quở trách Ngụy Vô Tiện đang làm mặt quỷ, tỷ tỷ ngồi xổm trong phòng bếp ngẩn người, vắt hết óc suy nghĩ hôm nay làm món gì, các sư đệ không cố gắng làm bài tập sáng, luôn nhảy nhót lung tung. 】

Ngu Tử Diên đau lòng ôm chặt nhi tử mình, nàng chưa từng thật sự thân cận với thiếu niên này, một lần duy nhất lại là tử biệt, chỉ để lại ba người Giang gia vả lòng tràn đầy thống khổ.

【 "Đi."

Giang Trừng vẫn không nhúc nhích. Ngụy Vô Tiện duỗi tay kéo hắn, lại nói: "Đi thôi."

Giang Trừng nói: "Đi chỗ nào?".

Cổ họng hắn nghẹn lại, Ngụy Vô Tiện nói: "Đi Mi Sơn Ngu thị, tìm sư tỷ."

Giang Trừng gạt tay hắn. Trong giây lát, lúc này mới tự mình ngồi dậy, chậm rãi đứng lên.

Hai người hướng về Mi Sơn xuất phát, đi bộ. 】

Hai thiếu niên mới mười sáu mười bảy, mang theo gánh nặng gia tộc huỷ diệt một đường đi hướng Mi Sơn. Mọi người siết chặt nắm tay không dám dời mắt, trong lòng vướng bận hai người chồng chất vết thương.

Rất kỳ quái, rõ ràng trước đây không lâu hai người này ở trong lòng rất nhiều người vẫn là "Di Lăng lão tổ điên rồ" và "Giang tông chủ tính tình nóng nảy, thất thường", nhưng hiện tại bọn họ lại thấy mình giống như khó có thể không nhìn bọn họ của thời kỳ thiếu niên, từ đáy lòng kính nể họ, hy vọng bọn họ có thể vượt qua thời gian gian nan này.

【 "Ngươi ngồi đi. Ta đi kiếm đồ ăn."

Giang Trừng không đáp, cũng không gật đầu. Trên đường, hắn tổng cộng chỉ nói cùng Ngụy Vô Tiện mấy chữ.

Ngụy Vô Tiện dặn dò mãi hắn đừng cử động, lúc này mới đi. Hắn thường xuyên mang chút tiền lẻ trên người, lúc này mới phát huy công dụng, không đến mức trong túi trống rỗng.

Giang Trừng ngơ ngác ngồi tại chỗ, vô cùng chuyên chú nhìn bóng dáng Ngụy Vô Tiện, như là sợ hắn cũng bỏ mình đi.

Tuy rằng không muốn nói chuyện với hắn, tuy rằng trong lòng trách hắn, nhưng giờ Ngụy Vô Tiện là một trong hai thân nhân còn lại của hắn. Hắn thật sự sợ mất hắn.

Mà vì hắn chuyên chú nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện như thế, lúc phát hiện có Ôn gia tu sĩ đã không kịp rồi, những người Ôn gia mặc giáo bào viêm dương liệt hỏa đó đã phát hiện Ngụy Vô Tiện.

Nếu lúc này hắn mặc kệ Ngụy Vô Tiện tự mình chạy trốn, là không thành vấn đề, nhưng..

Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng quên giúp ta và cha mẹ ta báo thù, ngươi chiếu cố a tỷ tốt cho ta, Giang gia giao cho ngươi!"

Giang Trừng đột nhiên đứng dậy, hao hết một chút linh lực cuối cùng vung ra Tử Điện. 】

"Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện đột nhiên từ trên người Lam Vong Cơ ngồi dậy, nắm cổ áo Giang Trừng, vành mắt hồng hồng, "Ngươi cái tên hỗn đản này, ngươi cư nhiên dám làm ra chuyện như vậy, ngươi không biết ngươi là hy vọng của Giang gia sao?"

"Ngươi câm miệng!" Giang Trừng cũng đỏ vành mắt, "Ngươi thấy ta nên bỏ rơi ngươi chạy đi sao? Nếu vậy chính ta còn khinh thường mình!"

"Ngươi mới là gia chủ Giang gia! Sao ngươi lại có thể vào thời điểm này quên việc này! Ta bất quá là nhi tử gia phó, bỏ rơi thì bỏ rơi, ngươi để ý ta chi!"

"Ta bảo ngươi câm miệng!" Giang Trừng không nhịn được đấm qua một quyền, "Ngươi không phải là nhi tử gia phó gì chứ! Ngươi là sư huynh ta! Ngươi là người nhà của ta!"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên bụm mặt nức nở: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta có bệnh anh hùng, ngươi cũng không xem ngươi so với ta tốt hơn bao nhiêu!"