Tiếng mưa rả rích bên ngoài khiến cả căn biệt thự nhà họ Nguyễn càng thêm u ám. Ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng gần đó phản chiếu nhạt nhòa trên bề mặt ẩm ướt của các cửa sổ. Khải Minh bước vào biệt thự với bước chân chậm rãi, ánh mắt anh lướt qua mọi thứ xung quanh. Đội trưởng đội h·ình s·ự Trần Hùng đứng ngay cửa, khuôn mặt đăm chiêu khi nhìn anh. Ông đưa tay ra, ra hiệu mời Khải Minh tiến vào sâu hơn.
Khải Minh gật đầu nhẹ, rũ đi giọt nước mưa trên chiếc áo khoác dài màu đen. Đôi mắt anh sắc bén, nhưng có chút gì đó thâm trầm, giống như một con sói già đầy kinh nghiệm đang theo dõi con mồi của mình. Khói thuốc vẫn còn lơ lửng trên không trung, mang theo mùi vị của sự căng thẳng và uẩn khúc.
"Chào mừng, cậu Khải Minh," Trần Hùng nói, giọng ông trầm, pha chút mệt mỏi. "Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, mọi thứ ở đây như một mê cung vậy."
Khải Minh nhìn quanh, rồi nhướng một bên mày. "Mê cung, hả? Ồ, tôi thích mê cung, nó luôn dẫn chúng ta tới trung tâm vấn đề, không phải sao?"
Trần Hùng nhếch mép cười, cái kiểu cười mà một cảnh sát già thường làm khi biết rằng mình đang đối mặt với một thám tử tư quái chiêu. "Hy vọng là vậy, Minh. Nhưng lần này có vẻ như chúng ta đang đối mặt với một câu chuyện phức tạp hơn nhiều."
Hai người bước vào phòng khách rộng lớn. Ánh đèn vàng yếu ớt từ những chiếc đèn chùm lớn trên trần nhà khiến không gian trở nên lạnh lẽo.
"Ở trên lầu hai, cậu Khải Minh". Trần Hùng ra hiệu cho anh đi theo
Trên sàn nhà vẫn còn lại v·ết m·áu đã khô, một phần nhỏ của thảm đã được gấp lại để tiện cho công việc điều tra. Mùi máu còn lẫn trong không khí, phảng phất khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Trần Hùng chỉ tay về phía góc phòng, nơi một chiếc bàn gỗ đổ nghiêng, những đồ vật trên bàn rơi vãi lung tung. "Chúng tôi t·ìm t·hấy t·hi t·hể ở đó. Nạn nhân là Nguyễn Hoàng Nam, con trai cả của gia đình."
Khải Minh khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi hiện trường. Anh bước lại gần, đôi giày da nhẹ nhàng lướt trên nền nhà. Bức màn cửa lay động theo gió lùa vào từ một cánh cửa mở hờ, tiếng gió như rít lên những âm thanh lạnh lùng.
"Nguyên nhân c·ái c·hết?" Khải Minh hỏi, giọng đều đều, như thể anh đang hỏi về thời tiết.
"Bị đánh vào đầu bằng một vật cứng. Chúng tôi không tìm thấy hung khí, hay bất cứ vật nào khả nghi tại hiện trường." Trần Hùng trả lời, ánh mắt cũng đang quan sát phản ứng của Khải Minh.
Khải Minh cúi xuống, nhìn vào v·ết m·áu trên sàn. Anh không nói gì, chỉ để đôi mắt mình chậm rãi quét qua từng chi tiết nhỏ nhặt. Những dấu vân tay đè lên nhau, v·ết m·áu lấm tấm và các đồ vật bị xáo trộn. Tất cả ở đây đều là những mảnh ghép trong bức tranh bí ẩn mà anh phải hoàn thiện.
.
.
.
Lúc sau, Khải Minh đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng lại ở một khung ảnh gia đình treo trên tường. Bức ảnh gia đình họ Nguyễn được chụp vào một ngày vui vẻ, những khuôn mặt cười tươi tắn nhìn vào ống kính. Nhưng giờ đây, một trong số họ đã ra đi, và những người còn lại đều trở thành n·ghi p·hạm.
"Ai là người phát hiện ra t·hi t·hể?" Khải Minh hỏi, giọng anh trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
"Là Linh Chi, người giúp việc. Cô ta nói rằng sáng nay khi mang trà vào phòng thì phát hiện ra Hoàng Nam đ·ã c·hết." Trần Hùng đáp.
Khải Minh khẽ gật đầu. "Linh Chi... Cô ấy có ở đây không?"
"Đang ở phòng bếp, nhưng cô ấy khá hoảng sợ. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ nói thêm được gì." Trần Hùng trả lời, ánh mắt dõi theo Khải Minh.
Khải Minh nhếch môi, một nụ cười thoáng qua. "Điều gì cũng sẽ là không thể, cho đến khi chúng bắt tay vào làm." Anh bước đi, đôi giày da lại tiếp tục cất tiếng lạo xạo trên nền nhà, hướng về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, Linh Chi đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đôi tay run rẩy cầm tách trà. Cô gái trẻ có vẻ xanh xao, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Khải Minh tiến lại gần, cúi người xuống để ánh mắt của mình ngang tầm với cô.
"Cô Linh Chi, tôi là Khải Minh, thám tử tư được cảnh sát mời tới hỗ trợ điều tra." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng giọng vẫn mang một sức mạnh vô hình. "Tôi hiểu rằng những gì cô thấy sáng nay thật khủng kh·iếp, nhưng cô có thể giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra không?"
Linh Chi ngước lên, đôi mắt đầy sự sợ hãi và bối rối. "Tôi... tôi, tôi không biết gì cả, thưa ông. Tôi chỉ là một người giúp việc, tôi không biết gì cả."
Khải Minh gật đầu, nét mặt vẫn hòa nhã, không hề tỏ ra khó chịu. "Không sao, cô Linh Chi. Cứ bình tĩnh. Tôi chỉ muốn biết liệu cô có thấy điều gì bất thường trước khi chuyện này xảy ra không? Có ai đến đây không, hay có gì đó khiến cô cảm thấy lo lắng?"
Linh Chi cắn môi, dường như đang cố gắng nhớ lại. "Tôi... Tôi có thấy bà Lan và cậu Nam cãi nhau vài ngày trước. Bà ấy rất giận dữ, nói về chuyện gì đó liên quan đến tài sản... Tôi không rõ, nhưng họ đã lớn tiếng với nhau."
Khải Minh nheo mắt, một mảnh ghép khác của bức tranh bắt đầu hiện ra trong tâm trí anh. "Cảm ơn cô, cô Linh Chi. Điều này rất quan trọng."
Anh quay người rời khỏi phòng bếp, để lại Linh Chi với tách trà trên tay. Trần Hùng vội bước tới, nhìn theo Khải Minh với ánh mắt dò hỏi. "Cô ấy có nói gì không?"
"Không nhiều, nhưng có vẻ bà Lan, người mẹ kế, và n·ạn n·hân đã cãi nhau về tài sản. Chuyện này chắc chắn có liên quan." Khải Minh đáp, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư. Anh rút một điếu thuốc từ trong túi áo, bật lửa châm một hơi dài. Khói thuốc bay lên, hòa vào không khí ẩm mốc của căn biệt thự, mang theo mùi vị của sự căng thẳng.
Một lát sau, Khải Minh tiến lên cầu thang, mỗi bước đi đều mang một trọng lượng vô hình. Những bậc thang gỗ cũ kỹ phát ra những tiếng kêu cọt kẹt, giống như những bí mật đang rên rỉ dưới sức nặng của thời gian. Anh tiến đến phòng của Hoàng Nam, cánh cửa vẫn còn hé mở, như một lời mời gọi vào thế giới đầy bí ẩn của n·gười đ·ã k·huất.
Bước vào phòng, Khải Minh để ý đến sự lộn xộn bất thường của các đồ vật. Anh tiến lại giường, nhẹ nhàng lật chiếc gối lên. Một mảnh giấy nhỏ xuất hiện, những chữ viết nguệch ngoạc đầy giận dữ trên đó. Đó là một bức thư đe dọa, và nó được nhét dưới gối của n·ạn n·hân như một lời cảnh báo cuối cùng.
Anh cầm mảnh giấy lên, đôi mắt nheo lại khi đọc từng chữ. "C·hết đi, và không ai sẽ phải chịu khổ thêm nữa." Một câu nói đơn giản nhưng đầy ám ảnh. Khải Minh nhìn về phía cầu thang, nơi bóng dáng bà Lan vừa lướt qua, đôi mắt bà ấy tránh nhìn thẳng vào anh.
Khải Minh nhét bức thư vào túi áo khoác, trong lòng bắt đầu cảm nhận rằng vụ án này không hề đơn giản. Có quá nhiều lớp bí mật cần phải lật mở, và người phụ nữ kia - bà Lan - chắc chắn biết nhiều hơn những gì bà ta đã nói. Anh rít thêm một hơi thuốc, khói thuốc bay ra tạo thành những vòng xoáy nhỏ rồi tan biến trong không khí. Đó là cách mà sự thật luôn diễn ra - mờ ảo, lẩn tránh, nhưng cuối cùng cũng sẽ hiện rõ dưới ánh sáng, nếu bạn đủ kiên nhẫn.
Khải Minh quay lưng, bước ra khỏi phòng, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết. Đây mới chỉ là khởi đầu, và anh sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật cuối cùng.