Mê Cung Tội Ác

Chương 12: Bí Ẩn Sau Cánh Cửa Phòng Luật Sư Dũng



Chương 6: Bí Ẩn Sau Cánh Cửa Phòng Luật Sư Dũng

Hành lang khách sạn im lặng một cách kỳ lạ, ánh sáng từ những ngọn đèn trần kéo dài những cái bóng lên mặt sàn lát gạch bóng loáng. Khải Minh đứng trước cửa phòng của Phạm Văn Dũng, tay anh nhẹ gõ lên cửa vài lần, mỗi tiếng gõ vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Không có tiếng trả lời.

Lúc này, Trần Hùng vừa bước ra khỏi thang máy, đôi chân nhanh nhẹn nhưng bước đi nặng nề, như thể đang mang theo cả nỗi lo lắng của một ngày dài. Anh nhìn thấy Khải Minh và viên cảnh sát đang đứng ở cửa, đôi mày nhíu lại, như muốn hỏi có chuyện gì đang xảy ra. Khải Minh đáp lại bằng một cái gật đầu, đủ để giữ sự bình tĩnh trong không gian. Viên cảnh sát mở lời trước, giọng anh ta dứt khoát, giải thích ngắn gọn những gì họ đã tìm thấy trong phòng của hai khách mời trước - Đặng Hữu Phong và Lê Thị Bích.

Trần Hùng lắng nghe, đôi mắt càng lúc càng tối đi, như đang cố ghép những mảnh ghép của một câu đố đầy mâu thuẫn. Anh đưa mắt nhìn về phía cửa phòng của Dũng, đôi mắt lạnh lẽo như ánh đèn neon hắt từ hành lang vào.

“E rằng danh sách n·ghi p·hạm lần này lại phải thêm một người" Trần Hùng cười khổ mà nói.

Vốn dĩ tra được manh mối là điều đáng mừng, nhưng manh mối này lại dẫn đến một n·ghi p·hạm khác thì ngược lại. Điều này chứng tỏ vụ án này ngày càng phức tạp, ai cũng có động cơ và khả năng gây án, ai cũng đều hết sức đáng nghi.

"Từ đầu tôi đã nghi ngờ chuyện lần này có liên quan đến tiền bạc. Các cậu hẳn phải biết, Ngọc Lan vốn là một nữ doanh nhân giàu có.” Giọng anh đều đều, nhưng đôi mắt thì vẫn không ngừng quan sát, từng dấu vết nhỏ trên cánh cửa gỗ. “Thực tế, tôi đã điều tra thêm về hướng này.”

Khải Minh không nói, chỉ nhìn anh, ánh mắt như đang lắng nghe nhiều hơn những gì được thốt ra. Trần Hùng tiếp tục, “Trước đây, Ngọc Lan đã nhiều lần cho Dũng vay tiền. Tôi kiểm tra tin nhắn cũ và tài khoản ngân hàng của Ngọc Lan, như dự đoán phát hiện Dũng đã nợ cô ấy một số tiền không nhỏ. Hơn nữa còn không chịu trả. Các tin nhắn gần đây thì căng thẳng hơn...Cậu biết đấy, Ngọc Lan từng đe dọa sẽ sử dụng cách của riêng cô ấy nếu Dũng không chịu trả nợ.”



Nghe tới đây Khải Minh cũng không nói gì. Đầu năm nay ai ra ngoài làm ăn mà không có chút quan hệ? Kinh doanh làm lớn một chút, không nói xa xôi nhưng cảnh sát cùng xã hội đen địa phương đều hẳn phải quen. Đây là tất yếu, tới lúc xảy ra chuyện mới lại liên hệ người ta giúp thì đã muộn. Cách riêng mà Trần Hùng nói quá nửa khả năng liên quan tới xã hội đen.

Khải Minh gật đầu, ánh mắt liếc qua cánh cửa đóng kín. Anh cảm nhận được có gì đó khác lạ phía sau cánh cửa, một sự lạnh lẽo không thể giải thích. Trần Hùng bước lên trước, tay anh gõ vào cửa vài lần, âm thanh gọn gàng và mạnh mẽ. Sự im lặng sau đó kéo dài như một cái bóng không lối thoát, và Trần Hùng nhăn mặt, quay sang Khải Minh.

“Có lẽ ông ta không có ở đây,” anh nói. Rồi như nghĩ ra, anh móc điện thoại ra khỏi túi, “Để tôi thử gọi cho ông ta.”

Trần Hùng bấm số, và không lâu sau, tiếng chuông điện thoại từ trong phòng vang lên. Âm thanh như tiếng kêu khẩn thiết của một con thú bị nhốt trong lồng, kéo dài và không dừng lại, làm mọi thứ trở nên căng thẳng. Viên cảnh sát bên cạnh nhún vai nói, “Chắc ông ta ra ngoài mà để quên điện thoại.”

.

.

.



Khải Minh không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Trần Hùng, rồi lùi lại một bước để tự mình quan sát. Anh không dễ b·ị đ·ánh lừa bởi những suy đoán vội vàng. Cánh cửa đóng chặt, không hề có dấu hiệu nào của sự sống bên trong. Anh nhấc tay, chạm vào nắm cửa. Sự lạnh lẽo từ nắm cửa khiến anh khựng lại một chút, không phải cái lạnh tự nhiên mà anh mong đợi. Cái lạnh này bất thường, như thể trong căn phòng kia có một thứ gì đó đang đứng giữa sự sống và c·ái c·hết.

Khải Minh cúi người, đưa tai lại gần khe cửa, luồng không khí lạnh tràn ra như một hơi thở của đêm đông không có ánh trăng. Anh đứng thẳng người dậy, ánh mắt anh thoáng đượm suy tư, rồi quay sang Trần Hùng. “Điều hòa trong phòng vẫn đang bật,” anh nói, giọng anh không cao hơn, không trầm hơn, nhưng có một sự sắc bén lạ kỳ. Trần Hùng hơi ngạc nhiên, rồi đôi mày khẽ cau lại, mặt anh tái nhợt như nhận ra gì đó, “Chẳng lẽ...”

“Ở những khách sạn hay khu nghỉ dưỡng như thế này, điện trong phòng sẽ được điều khiển bằng một chiếc thẻ từ, kiêm chìa khóa phòng khách phải mang theo người.” Anh chỉ về phía ổ khóa trên cửa, tiếp tục giải thích, “Khi khách rời phòng, họ phải rút thẻ ra, và hệ thống điện sẽ tắt hoàn toàn. Điều hòa, đèn, tất cả sẽ ngừng hoạt động. Phòng tôi cũng giống vậy.”

Khải Minh lại nhìn về phía cánh cửa, đôi mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết nhỏ nhặt. “Nhưng ở đây, điều hòa vẫn bật. Có nghĩa là thẻ từ vẫn còn trong khe. Và điều đó chỉ có thể xảy ra khi chủ nhân căn phòng đang ở bên trong.”

Vốn dĩ không phải không có khả năng khác, cũng có thể khách quên bỏ khóa ở lại trong phòng. Nhưng nơi này vốn đã bị cảnh sát phong tỏa, nội bất xuất, ngoại bất nhập, chẳng ai ra ngoài đi đâu được. Hiện tại đa số khách vẫn còn ở tại phòng riêng hoặc sảnh chính chờ đợi, cũng không phải họ muốn hợp tác với cảnh sát sớm tìm ra h·ung t·hủ bao nhiêu, mà là không muốn ở trước mắt cảnh sát đi loạn để bị nghi ngờ.

Hiện thực cũng không giống trong phim, cảnh sát phải điều tra phải qua từng bước từng bước một, cuối cùng nhân chứng vật chứng có đủ vạch mặt h·ung t·hủ. Ngươi nếu đáng nghi lại làm loạn, lại được cấp trên gật đầu, tốt, giam ngươi 48 tiếng không cho ngủ luân phiên thẩm vấn thử một chút. Với đại đa số người bình thường cũng đủ ăn không hết gói đem đi.

Lúc này Trần Hùng mở to mắt, quay sang viên cảnh sát, ra lệnh một cách ngắn gọn, không chút do dự. “Tìm quản lý khách sạn, bảo họ mang thẻ khóa khác lên đây. Nhanh lên.”



Viên cảnh sát lập tức quay lưng, nhanh chóng rút điện thoại trao đổi vài câu ngắn ngủi. Trong khi đó, Khải Minh lùi lại một chút, đôi mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa. Không khí lạnh lẽo cứ tiếp tục thoát ra từ bên trong, như một lời cảnh báo rằng sự thật phía sau cánh cửa sẽ không phải là một cảnh tượng dễ chịu.

Một vài phút trôi qua, nhưng cảm giác nặng nề như kéo dài vô tận. Ánh sáng đèn hành lang vẫn chiếu sáng không gian, nhưng với Khải Minh, nó chỉ làm nổi bật thêm cái tĩnh lặng đáng sợ. Một bước chân vội vàng từ xa vọng đến, quản lý khách sạn với chiếc chìa khóa trong tay xuất hiện ở cuối hành lang. Đôi mắt ông ta lộ rõ sự lo lắng, có chút lấm lét, như sợ rằng việc mở cửa sẽ tiết lộ một điều gì đó kinh hoàng.

.

.

.

Trần Hùng đứng bên cạnh Khải Minh, ánh mắt cả hai đều chăm chú nhìn quản lý khách sạn quẹt thẻ từ vào ổ khóa và xoa nhẹ. Tiếng kêu “tách” vang lên, cánh cửa từ từ mở ra, không khí lạnh từ bên trong tràn ra mạnh hơn, như một cơn gió mùa đông tràn vào hành lang.

Căn phòng chìm trong ánh sáng nhợt nhạt của đèn trần, và ngay giữa phòng, một cái bóng đang đung đưa chầm chậm. Phạm Văn Dũng t·reo c·ổ t·ự t·ử, thân hình ông ta lơ lửng trong không gian tĩnh lặng, như một con rối bị bỏ quên. Ánh sáng từ đèn trần chiếu xuống, phản chiếu lên cặp kính trên gương mặt tái nhợt của ông, làm hiện rõ vẻ thê lương không lời.

Trên bàn, một tờ giấy đặt ngay ngắn, những dòng chữ viết tay hiện lên rõ ràng, run rẩy dưới ánh đèn. Trần Hùng bước vào, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cái xác, rồi chuyển qua tờ giấy. Bức t·hư t·uyệt m·ệnh của luật sư Dũng nằm đó, nhưng có điều gì đó không đúng. Mọi thứ quá hoàn hảo, quá ngăn nắp cho một người đang tuyệt vọng đến mức t·ự s·át.

Khải Minh đứng ở cửa, đôi mắt anh lướt qua từng góc nhỏ của căn phòng. Không phải chỉ có cái xác kia mới đáng chú ý. Mà chính sự hoàn hảo của cảnh tượng này lại khiến anh cảm thấy có gì đó sai lầm. Một vụ t·ự s·át, nhưng lại như một màn kịch được dàn dựng khéo léo. Sự im lặng trong căn phòng như một lời thách thức, và Khải Minh biết rằng sự thật phía sau còn phức tạp hơn rất nhiều so với những gì hiện ra trước mắt.

Trong giây lát, ánh mắt Khải Minh và Trần Hùng giao nhau. Cả hai đều hiểu rằng đây không chỉ đơn thuần là một vụ t·ự t·ử. Họ cần phải tiếp tục, cần phải đào sâu hơn vào bóng tối đang bao trùm vụ án này.