Khải Minh quay trở lại h·iện t·rường v·ụ á·n vào buổi tối. Bầu không khí đêm khuya đè nặng lên căn biệt thự, những chiếc đèn đường lờ mờ rọi xuống, tạo nên một không gian bí ẩn và lạnh lẽo. Anh bước vào, đôi mắt quan sát sắc lạnh lướt qua từng ngóc ngách. Căn biệt thự tĩnh mịch, từng góc tường như ẩn chứa những câu chuyện chưa kể, những bí mật mà chỉ chờ được phơi bày.
Khải Minh đi dọc hành lang, bước chân anh nhẹ nhàng trên sàn gỗ cũ kêu cọt kẹt. Anh nhìn thấy một vết trầy nhỏ trên tay nắm cửa, một cuốn sách hơi lệch trên kệ. Những chi tiết tưởng chừng như vụn vặt này lại có thể là mấu chốt trong việc giải mã bí ẩn của vụ án.
Anh cúi xuống kiểm tra vết trầy, cảm giác đầu ngón tay lướt qua như thể đang cố lắng nghe câu chuyện mà căn biệt thự này muốn kể.
"Có ai đã cố gắng vào đây trong lúc hoảng loạn? Hay là một cuộc vật lộn?" Anh tự nhủ, giọng nói như hòa quyện vào trong không gian tĩnh lặng, vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
Tiến vào phòng làm việc của Hoàng Nam, Khải Minh dừng lại một lúc, nhìn quanh. Căn phòng mang một vẻ tĩnh lặng đến đáng ngờ, như thể nó đang giữ lại những bí mật cuối cùng của n·gười đ·ã k·huất. Anh bước đến chiếc bàn làm việc, bức thư đe dọa vẫn nằm trong túi bảo quản chứng cứ. Khải Minh cầm nó lên, đôi mắt sắc sảo không bỏ sót chi tiết nào trên những dòng chữ nguệch ngoạc.
"Quá dễ dàng để tìm thấy," anh nghĩ thầm. "Như thể ai đó muốn chắc chắn rằng nó sẽ được phát hiện."
Mọi thứ dường như đã được sắp xếp một cách có chủ ý, như một cái bẫy tinh vi đang chờ đợi những người lạc lối.
Khi anh đang mải suy nghĩ, tiếng bước chân vang lên từ hành lang. Khải Minh quay đầu, đôi mắt như hai viên đá lạnh băng quét qua cánh cửa.
Ông Bình xuất hiện, với dáng vẻ lo lắng, đôi mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào Khải Minh. Ông ta bước vào phòng với một sự ngập ngừng rõ ràng, tay nắm chặt vào nhau như đang cố giấu đi sự căng thẳng.
"Ông Bình, sao ông lại ở đây vào giờ này?" Khải Minh hỏi, giọng anh trầm ấm nhưng không giấu nổi sự sắc bén.
Ông Bình khẽ giật mình, cố nở một nụ cười gượng gạo. "Tôi chỉ... muốn chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn. Vừa nãy tôi qua thăm bà Lan, nghe có tiếng động trên này cho nên..."
Ngập ngừng một lúc, ông Bình nói tiếp
"Tôi lo rằng... có người có thể lợi dụng việc phần lớn cảnh sát đã rời đi, để làm điều không hay. Tôi chỉ lên kiểm tra một chút mà thôi."
Khải Minh bước tới gần hơn, đôi mắt anh không rời khỏi khuôn mặt của ông Bình. "Ông lo rằng điều gì, ông Bình? Rằng có ai đó sẽ tìm ra những thứ mà ông đang cố che giấu?"
Ông Bình quay đi, cố giấu ánh mắt, giọng ông ta run rẩy. "Tôi... tôi không hiểu ý cậu, cậu thám tử. Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi, tôi không muốn có thêm rắc rối nào nữa."
Khải Minh đứng im, đôi mắt không ngừng quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của ông Bình. Rõ ràng, ông ta đang cố giấu điều gì đó. Sự hiện diện của ông Bình tại đây vào lúc này không phải ngẫu nhiên, và sự lảng tránh của ông ta chỉ càng khiến Khải Minh thêm nghi ngờ.
Ông Bình có một bí mật, và Khải Minh biết rằng ông ta đang cố giấu nó bằng mọi giá.
"Ông Bình, tôi nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta cần phải nói chuyện một cách thẳng thắn," Khải Minh nói, giọng anh lạnh lùng và đầy kiên quyết. "Vụ án này có quá nhiều điều không hợp lý, và tôi tin rằng ông biết nhiều hơn những gì ông đã tiết lộ."
Ông Bình mím môi, đôi mắt lộ rõ vẻ do dự, như đang đứng trước ngã ba của sự thật và dối trá. Sau một lúc lâu, ông ta bỗng trở nên kiên quyết, quay lưng rời đi, bước chân nặng nề.
"Tôi không biết gì nhiều hơn những gì đã kể với cậu, chúc cậu ngủ ngon, cậu thám tử"
Khải Minh không ngăn cản, chỉ đứng nhìn theo bóng lưng ông ta khuất dần trong màn đêm. Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, châm một điếu thuốc. Khói thuốc lượn lờ quanh anh, như những dòng suy nghĩ đang xoắn xuýt lấy nhau trong đầu. Anh biết rằng câu chuyện này còn nhiều lớp bí mật, và ông Bình chỉ vừa mới hé lộ một phần nhỏ của chúng.
Màn đêm bao trùm lấy căn biệt thự, những bí mật ẩn giấu dường như đang run lên trước ánh sáng sự thật sắp tới. Và Khải Minh, với sự kiên quyết và nhạy bén của mình, biết rằng anh đã tiến thêm một bước gần hơn đến chân tướng của vụ án - một chân tướng mà ông Bình đang nắm giữ trong tay.
.
.
.
Bà Lan ngồi trong phòng khách của biệt thự, đôi mắt ánh lên vẻ căng thẳng và mệt mỏi. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bàn hắt xuống khuôn mặt bà, tạo nên những bóng tối lờ mờ trên tường, như những bóng ma ám ảnh trong tâm trí. Khi Khải Minh bước vào, bà nhìn lên, ánh mắt như muốn dò hỏi điều gì nhưng lại lạc đi, không đủ sức để lên tiếng. Không khí trong căn phòng trầm lắng và nặng nề, đầy sự ngột ngạt của bí mật và lời nói chưa kịp thốt ra.
Khải Minh kéo ghế ngồi xuống đối diện bà Lan, đặt tập tài liệu mà anh mang theo lên bàn, tiếng va nhẹ vang lên, cắt ngang bầu không khí đặc quánh. "Bà Lan," anh mở lời, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự sắc bén, "Tôi có một vài câu hỏi mới cần bà trả lời." Anh mở tập tài liệu, lấy ra những bức ảnh chụp h·iện t·rường v·ụ á·n và bức thư đe dọa.
"Bức thư này... được tìm thấy dưới gối của Hoàng Nam, và v·ết m·áu của Toàn được tìm thấy ở hiện trường. Quá dễ dàng để phát hiện, bà không nghĩ vậy sao?" Khải Minh nhìn thẳng vào mắt bà Lan, đôi mắt anh sắc lạnh và không cho phép bà tránh né.
Bà Lan ngồi im lặng một lúc, đôi tay bà nắm chặt vào nhau, rồi buông thõng ra như thể đang cố tìm cách giữ vững lòng mình. "Tôi không biết anh đang nói gì, anh thám tử. Tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi biết rồi."
Khải Minh không rời mắt khỏi bà Lan, anh nhẹ nhàng đẩy tập tài liệu về phía bà. "Bà Lan, tôi không nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy. Bức thư đe dọa, v·ết m·áu, tất cả đều quá rõ ràng. Tôi nghĩ rằng bà biết chúng đến từ đâu, hoặc ít nhất là có sự liên quan đến chúng. Và có lẽ, đó không phải là tất cả những gì đang bị che giấu."
Bà Lan nhìn tập tài liệu trước mặt, đôi mắt bà thoáng nét giận dữ pha lẫn sự sợ hãi. "Anh không hiểu gì cả, thám tử. Tôi chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, tôi không muốn bất kỳ ai bị tổn thương thêm nữa. Hoàng Nam..." Bà nghẹn lời, nước mắt bắt đầu ứa ra, nhưng bà cố gắng kìm lại. "Hoàng Nam đã làm nhiều chuyện sai lầm. Tôi không muốn Toàn phải trả giá cho những gì mà nó không làm."
Khải Minh đứng dậy, bước đến gần cửa sổ. Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, ngọn lửa bập bùng phản chiếu lên kính cửa sổ như những bí mật đang cháy bỏng đòi được phơi bày. Anh hít một hơi sâu, khói thuốc bay lơ lửng, làm không gian thêm phần nặng nề. Ánh mắt anh hướng ra ngoài trời tối tăm.
"Bà Lan, tôi hiểu bà muốn bảo vệ gia đình mình. Nhưng bà cần hiểu rằng việc dựng hiện trường giả không những không giúp gì mà còn l·àm t·ình hình trở nên phức tạp hơn. Ai đó đang cố tình dẫn chúng ta vào một mê cung của sự dối trá và che giấu."
Anh quay lại, đôi mắt sắc bén chiếu thẳng vào bà Lan, như muốn xuyên thấu mọi bí mật mà bà đang cố gắng che giấu.
Cuối cùng, bà Lan thở dài, như thể sức lực đã cạn kiệt. Bà gục đầu xuống, giọng nói của bà yếu ớt nhưng lại đầy tính toán, "Đúng, tôi đã dựng hiện trường giả bằng bức thư đe dọa, tôi đã cố lau hết những v·ết m·áu... Nhưng đó là để bảo vệ Toàn. Tôi biết điều này là sai, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác."
Bà ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Khải Minh, ánh mắt bà vừa như cầu xin vừa như trách móc. "Anh không hiểu, Toàn không phải là một người hoàn hảo, nó đã có những hành động thiếu suy nghĩ. Tôi chỉ là một người mẹ, dù chỉ là mẹ kế, tôi chỉ muốn giữ cho gia đình tôi không bị vỡ vụn thêm nữa. Hoàng Nam đã đẩy Toàn vào tình cảnh này. Tôi chỉ muốn cứu lấy đứa con còn lại của mình."
Bà ngừng một chút, như thể đang cố tìm cách làm Khải Minh hiểu. "Toàn có thể đã phạm một số sai lầm, nhưng nó không phải là người xấu. Nếu không có sự ép buộc từ Hoàng Nam, nó đã không phải liên quan đến những chuyện này. Tôi chỉ muốn giữ cho gia đình tôi không bị tổn thương thêm nữa." Bà lặp lại, giọng bà trầm xuống, từng từ như lưỡi dao cắt vào sự căng thẳng của không gian.
Khải Minh lặng im, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi bà Lan. Điếu thuốc cháy dở trên tay anh, tàn thuốc rơi lả tả xuống sàn nhà như những bí mật dần dần bị phơi bày. "Chúng ta sẽ còn nói chuyện, bà Lan. Và tôi sẽ tìm ra tất cả sự thật, dù có khó khăn đến đâu." Giọng anh trầm trầm, nhưng chứa đầy sự cương quyết.
Bà Lan không đáp lại, chỉ ngồi đó với đôi vai run rẩy, mắt bà lảng tránh ánh nhìn của Khải Minh.
Trong khi đó, Khải Minh biết rằng lớp vỏ bọc của sự thật đang dần bị lột trần, nhưng điều gì còn ẩn sau đó vẫn là câu hỏi chưa có lời giải đáp.