Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khách của biệt thự, một không gian trang nghiêm, cổ kính, nhưng nay chìm trong sự căng thẳng tột cùng. Bà Lan, với dáng vẻ bình tĩnh nhưng sắc lạnh, đối mặt với Khải Minh, người giữ nét lạnh lùng đầy bí ẩn, như thể mang trong lòng tất cả những bí mật của màn đêm. Khải Minh từ tốn rút ra một điếu thuốc, đặt lên môi và châm lửa, ánh sáng nhỏ lóe lên, chiếu rọi khuôn mặt điềm tĩnh của bà Lan. Khói thuốc bay lượn như những suy nghĩ xoáy sâu, len lỏi qua từng lớp dối trá mà anh tin rằng bà đang cố che giấu.
Anh mở lời chậm rãi, nhưng giọng điệu sắc sảo như một lưỡi dao. "Bà Lan, tôi đã có đủ bằng chứng để chứng minh rằng mọi lời nói của bà từ đầu đến giờ đều là dối trá. Bà nói rằng bà không biết gì về bức thư đe dọa, nhưng nét chữ trên đó lại chính là của bà. Bà thực sự nghĩ rằng những chi tiết như vậy sẽ không bị phát hiện sao?"
Bà Lan, khuôn mặt thoáng cứng lại, nở một nụ cười nhạt, ánh mắt lóe lên một tia giận dữ. "Anh không có bằng chứng nào chứng minh tôi viết nó. Đó chỉ là suy đoán," bà đáp, giọng điệu lạnh lùng.
Khải Minh nhếch môi cười, một nụ cười mang đầy vẻ tự tin và có chút khinh miệt. Anh không trả lời ngay, chỉ châm một hơi dài từ điếu thuốc, để cho khói thuốc lấp đầy khoảng không im lặng giữa hai người, một sự im lặng đầy áp lực. "Còn về v·ết m·áu của Toàn, bà Lan? Vết máu mà bà đã cố tình để lại ở hiện trường, nhằm đổ tội cho cậu ấy? Bà muốn chúng tôi tin rằng Toàn là người gây ra tất cả, nhưng bà đã quên rằng sự thật, dù bị che giấu thế nào, cuối cùng cũng sẽ được phơi bày."
Bà Lan bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi mắt bà ánh lên sự giận dữ và nỗi lo lắng không che giấu được. "Anh không có bằng chứng trực tiếp. Tất cả chỉ là suy đoán! Tôi không làm gì cả!" Giọng bà trở nên gay gắt, thể hiện sự phòng thủ tuyệt vọng.
Khải Minh nhếch mép cười, một nụ cười mỉa mai. "Bà rất thông minh, bà Lan, bà không làm gì cả. Bà để mọi chuyện diễn ra, và bà chỉ đứng sau, giật dây những con rối của mình. Ông Bình làm tất cả theo sự chỉ dẫn của bà, và bà nghĩ như vậy là không thể bị phát hiện." Anh ngừng lại, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu qua vỏ bọc bình tĩnh của bà Lan. Khói thuốc bay quanh anh, tạo thành một khung cảnh mờ ảo đầy bí hiểm. "Nhưng bà đã quên một điều, mọi dấu vết đều chỉ hướng bà. Và bà không thể che giấu tất cả."
Bà Lan cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng đôi bàn tay bà khẽ run lên. "Anh không thể làm gì tôi mà không có chứng cứ rõ ràng," bà nói, giọng bà như một lời thách thức, nhưng trong đó có cả nỗi sợ hãi đang dần hiện hữu.
Khải Minh nhìn bà một lúc lâu, sau đó anh tiếp tục. "Chiếc hộp gỗ của ông Bình thì sao, bà Lan? Đó là một vật mà ông ta trân quý, ông ấy không bao giờ để nó lại hiện trường, nếu không phải là do bà đã ép buộc. Chính bà đã sử dụng chiếc hộp đó như một phần của màn kịch, nghĩ rằng sẽ không ai hiểu rõ được câu chuyện thật đằng sau."
Lúc này, Trần Hùng, người đã im lặng đứng bên, thấy thời cơ đã đến, anh bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị. "Bà Lan, chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của bà trên chiếc hộp gỗ của ông Bình."
"Hung khí mà bà bảo ông Bình đem giấu, chúng tôi cũng đã tìm thấy nó trong nhà ông ấy. Việc tìm ra dấu vân tay của bà trên hung khí chỉ là vấn đề thời gian."
"Tất cả bằng chứng đều chỉ về phía bà. Bà đã thao túng tất cả mọi người để tạo ra hiện trường giả, nhưng không ngờ rằng mọi thứ đều để lại dấu vết."
"Cậu Toàn và ông Bình đã thú nhận cả rồi. Cô Linh Chi cũng đã xác nhận nhìn thấy bà ở trước cửa phòng Hoàng Nam vào thời điểm x·ảy r·a á·n m·ạng. Nếu bà tiếp tục chối cãi, tình cảnh của bà sẽ càng tồi tệ hơn mà thôi."
Trần Hùng nói lớn, và dồn dập, như thể anh muốn đập tan phòng tuyến tâm lí của bà Lan. Dù không hề báo trước, nhưng anh và Khải Minh vô cùng ăn ý phối hợp với nhau.
Tất cả những gì Khải Minh làm từ khi bước vào phòng, đều để trải đường sẵn cho sự xuất hiện của Trần Hùng giờ phút này. Thực tế hung khí đã tìm thấy, nhưng cũng không phải trong nhà của ông Bình, mà ông ta đã phi tang nó ở một con sông gần đây. Cảnh sát đã cử thợ lặn xuống tìm, cũng tìm thấy, pháp y xác nhận bên trên có v·ết m·áu, tuy cần thời gian xét nghiệm để chắc chắn là máu của n·ạn n·hân, nhưng về cơ bản thì không sai vào đâu được. Nhưng sự việc không đơn giản như vậy, hung khí ngâm nước mấy ngày, mong muốn từ bên trên tìm được chứng cớ trực tiếp như vân tay hay gì, pháp y chỉ trả lời ngắn gọn ba chữ "Không thể nào".
Nhưng đội trưởng Trần nói đúng lắm, có rất nhiều chuyện, chỉ cần rất nhiều manh mối cùng chỉ về một kết quả, vậy là đủ rồi. Hơn nữa mấu chốt ở chỗ, thông tin sai lệch, bà Lan cũng không biết tất cả những chuyện này.
Lúc này Khải Minh vẫn im lặng, sự im lặng của Khải Minh, đối lập với Trần Hùng như một áp lực vô hình, khiến bà Lan bắt đầu mất bình tĩnh. Ánh mắt bà dần lộ rõ sự sợ hãi, đôi bàn tay run rẩy không thể kiểm soát. Cuối cùng, bà thở dài, tiếng thở nghe như một lời thừa nhận sự bại trận. "Được rồi... Tôi thừa nhận. Tôi đã làm điều đó. Tôi không có lựa chọn nào khác. Hoàng Nam muốn hủy hoại tất cả những gì tôi đã xây dựng. Tôi phải bảo vệ gia đình này, bảo vệ chính mình."
Khải Minh gật đầu, đôi mắt anh không hề có chút thương xót. "Bảo vệ gia đình? Hay là bảo vệ quyền lực của bà? Bà đã biến tất cả mọi người thành những con rối trong tay mình. Nhưng màn kịch đã kết thúc, bà Lan. Những bí mật cuối cùng cũng đã bị phơi bày." Giọng anh vang lên như một bản án cuối cùng.
Trần Hùng ra hiệu cho các cảnh sát viên. "Bà Lan, bà đã b·ị b·ắt giữ vì tội g·iết người và cản trở điều tra. Bà có quyền im lặng..."
.
.
.
Khải Minh bước ra khỏi biệt thự, bóng anh in dài trên con đường lát đá dưới ánh đèn đường vàng vọt, như một bóng ma thoáng qua đêm tối. Anh ngước nhìn lên bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh nhưng xa xăm, như thể đang chế giễu sự vô nghĩa của những toan tính con người. Đèn đường nhấp nháy, như báo hiệu rằng công việc của anh vẫn chưa kết thúc. Thành phố này, với tất cả những góc khuất và bóng tối, vẫn còn quá nhiều bí mật, quá nhiều tội ác chưa được phơi bày. Và anh, người thám tử cô độc, vẫn còn một hành trình dài trước mắt.
Vụ án này vốn dĩ vô cùng đơn giản, thực tế, phía cảnh sát rất nhanh đã khoanh vùng được h·ung t·hủ. Nhưng h·ung t·hủ đáng ngờ, những n·ghi p·hạm khác cũng không kém là bao, ai cũng có động cơ, ai cũng có khả năng gây án. Nếu đem những sự đáng ngờ này đặt vào cùng nhau, có sự so sánh, thì sự đáng ngờ của h·ung t·hủ không rõ rệt như vậy.
Khải Minh thở dài, nhét tay vào túi áo khoác, bước đi trong màn đêm vô tận. Bóng anh khuất dần trong ánh đèn đường mờ nhạt, nhưng quyết tâm của anh thì không hề phai nhạt. Còn quá nhiều điều phải làm, quá nhiều sự thật phải được phơi bày, và anh sẽ không dừng lại.
Con đường đó, dù có khó khăn và đầy rẫy hiểm nguy, vẫn là con đường mà Khải Minh chọn để đi. Và anh sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Bầu trời đêm vẫn đen kịt, nhưng trong ánh mắt của Khải Minh, một tia sáng hy vọng vẫn lấp lánh, như chính những vì sao trên cao.