Chương 3: Lời khai và sự bắt đầu của cuộc điều tra
Chương 3: Lời khai và sự bắt đầu của cuộc điều tra
Phòng khách của khu nghỉ dưỡng giờ đây bị biến thành nơi lấy lời khai tạm thời. Ánh đèn vàng hắt lên tường những bóng người cứng nhắc và mệt mỏi. Khải Minh và Minh Quân ngồi cạnh nhau, đối diện với viên cảnh sát trẻ đang cúi đầu ghi chép tỉ mỉ trong cuốn sổ tay. Minh Quân có vẻ mất bình tĩnh, đôi mắt anh ta lộ rõ vẻ mệt mỏi sau cú sốc quá lớn. Ngược lại, Khải Minh tỏ ra điềm tĩnh, đôi mắt anh sắc bén nhưng bình thản, sẵn sàng trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Viên cảnh sát trẻ dừng bút, ngẩng lên và nhìn thẳng vào hai người. Anh ta chậm rãi hỏi, “Anh Minh, anh có thể xác nhận rằng cả hai anh đều có mặt tại phòng an ninh suốt buổi tối không?”
“Đúng vậy,” Khải Minh đáp, giọng chắc chắn. “Chúng tôi đã ở phòng an ninh để kiểm tra hệ thống camera khi sự cố xảy ra. Có nhân viên an ninh làm chứng cho điều này.”
Minh Quân gật đầu nhẹ, xác nhận lời của Khải Minh, nhưng không nói thêm gì. Sự mệt mỏi và bối rối vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của anh ta.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở và đội trưởng Trần Hùng bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị. Trần Hùng mặc đồng phục cảnh sát, dáng vẻ mạnh mẽ, đôi mắt dừng lại ngay khi nhìn thấy Khải Minh đang ngồi đó. Anh hơi bất ngờ, nhưng chỉ thoáng qua, rồi bước nhanh tới gần họ.
“Khải Minh? Cậu đang làm gì ở đây?” Trần Hùng hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng, thể hiện sự ngạc nhiên.
Khải Minh đứng dậy, gật đầu chào Trần Hùng. “Anh Hùng, tôi được cô dâu Nguyễn Ngọc Lan mời đến. Cô ấy cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm và đã nhờ tôi giúp. Tôi không ngờ chuyện này lại xảy ra...”
Trần Hùng nhìn chằm chằm vào Khải Minh, đôi mắt tràn ngập những câu hỏi. Anh quay sang Minh Quân, rồi lại nhìn Khải Minh. “Vậy là cậu và chú rể ở trong phòng an ninh khi vụ án xảy ra?”
“Đúng vậy, chúng tôi có nhân viên phòng an ninh làm chứng,” Khải Minh xác nhận một lần nữa, giọng điềm tĩnh.
Trần Hùng thở dài một tiếng, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Anh nhìn qua cuốn sổ tay của viên cảnh sát trẻ, nét mặt anh lộ vẻ suy tư. “Chuyện này rất phức tạp, Khải Minh. Cái c·hết của cô dâu sẽ làm mọi thứ trở nên rối ren hơn rất nhiều. Tôi cần cậu hỗ trợ trong vụ này.”
Khải Minh ngả người về phía trước, đôi mắt anh ánh lên vẻ quyết tâm. “Tôi cũng muốn tìm ra sự thật, anh Hùng. Ngọc Lan đã tin tưởng tôi, và tôi sẽ không để niềm tin của cô ấy bị lãng phí.”
.
.
.
Thế rồi, Trần Hùng lấy ra cuốn sổ tay ghi chép của mình, lật mở trang danh sách khách mời. Anh và Khải Minh bắt đầu thảo luận về các thông tin thu thập được. Khải Minh kể lại những điều mà Ngọc Lan đã nói với anh về việc cô cảm thấy không an toàn, và sự lo lắng của cô về một số người xung quanh. Trần Hùng nhíu mày, cố gắng hiểu rõ hơn về những gì Ngọc Lan đang phải đối mặt.
“Cô ấy có nhắc tới ai cụ thể không? Có người nào cô ấy nghĩ có thể làm hại mình không?” Trần Hùng hỏi, giọng trầm và đầy suy nghĩ.
“Không, cô ấy chỉ nói rằng mình cảm thấy không an toàn, nhưng không chỉ rõ là ai,” Khải Minh trả lời. “Cô ấy có vẻ rất sợ hãi, nhưng không thể nói ra điều gì cụ thể. Ngoài ra, sự cố về hệ thống camera cũng rất đáng ngờ. Rõ ràng, ai đó đã cố tình vô hiệu hóa nó. Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
Trần Hùng gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn. Anh nhìn qua danh sách khách mời một lượt, rồi nói, “Tôi sẽ yêu cầu đội kỹ thuật kiểm tra lại hệ thống camera, xem ai có quyền truy cập và có khả năng làm điều này. Nhưng còn một việc nữa...”
Trần Hùng chỉ vào danh sách, nói tiếp, “Chúng ta cần điều tra kỹ những người rời đi giữa buổi tiệc, và cả những người không có bằng chứng ngoại phạm. Những việc này cấp dưới của tôi đều đang làm, trước tiên chúng ta bắt đầu từ h·iện t·rường v·ụ á·n đi”
.
.
.
Sau cuộc trao đổi ngắn, Khải Minh và Trần Hùng cùng nhau bước tới h·iện t·rường v·ụ á·n - căn phòng nơi Ngọc Lan đ·ã c·hết. Căn phòng giờ đây trở nên lạnh lẽo hơn, với các nhân viên pháp y đang tỉ mỉ thu thập từng bằng chứng nhỏ nhất. Khải Minh đứng ở cửa, quan sát khung cảnh bên trong với đôi mắt sắc bén.
Ánh đèn phòng sáng trắng, chiếu lên từng chi tiết nhỏ trong căn phòng. Chiếc giường lớn với tấm ga trải gọn gàng, ngoại trừ một góc bị nhăn nhúm, nơi Ngọc Lan đã gục xuống. Khẩu súng lục nhỏ nằm trên sàn nhà, cách tay cô dâu chỉ một quãng ngắn. Khải Minh nhìn kỹ khẩu súng - không có dấu vân tay, chứng tỏ kẻ g·iết người đã cẩn thận đến mức nào.
Anh bước tới gần hơn, mắt nhìn quanh căn phòng. Một bức tranh trên tường hơi nghiêng, như thể ai đó đã va phải trong lúc giằng co. Dấu vết của sự hỗn loạn dù không nhiều nhưng đủ để cho thấy rằng có thể đã có một cuộc tranh đấu ngắn ngủi. Khải Minh cúi xuống, để ý thấy một sợi tóc dài màu nâu mắc lại trên góc bàn, không thuộc về n·ạn n·hân. Anh ra hiệu cho một nhân viên pháp y thu thập nó.
“Cậu có nghĩ đây là một vụ đột nhập không?” Trần Hùng bước đến gần Khải Minh, giọng anh trầm ngâm.
Khải Minh không vội trả lời. Anh cúi người xuống, quan sát cẩn thận từng chi tiết trên sàn nhà. Khẩu súng nằm ngay ngắn, không có bất kỳ dấu hiệu gì của sự giằng co. Anh di chuyển đôi mắt sắc bén lên các cửa sổ, các mép cửa, rồi khẽ lắc đầu.
“Không phải,” Khải Minh nói, đôi mắt vẫn không rời khẩu súng. “Cửa ra vào và cửa sổ không có dấu vết đột nhập. Nhưng chắc chắn có điều gì đó không đúng ở đây.” Anh đứng thẳng lên, ánh mắt tập trung vào khẩu súng. “Kẻ g·iết người rất cẩn thận. Không để lại bất kỳ dấu vân tay nào trên khẩu súng. Một kẻ xảo quyệt.”
Khải Minh nói, giọng anh trầm và sâu lắng. “Hắn muốn chúng ta nghĩ rằng việc bỏ lại khẩu súng là một hành động hoảng loạn. Nhưng không, đây là sự tính toán kỹ lưỡng. Hắn không muốn mang hung khí bên mình sau khi g·iết người. Hắn là một trong những người ở lại trong khu nghỉ dưỡng này.”
Trần Hùng nhìn Khải Minh, đôi mắt anh đầy sự đồng tình. “Chính xác. Ở đây, tất cả đều quá sạch sẽ, quá hoàn hảo. Ngay cả những thứ có vẻ hỗn loạn, đều là sự hỗn loạn được sắp sẵn.”
.
.
.
Lúc này, một viên cảnh sát tiến lại gần, trao cho Trần Hùng một bảng danh sách. “Đây là danh sách những khách mời không có bằng chứng ngoại phạm hoặc ở một mình trong thời điểm xảy ra vụ án, thưa đội trưởng.”
Trần Hùng nhìn qua danh sách rồi đưa lại cho Khải Minh. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây. Những người này cần được điều tra chi tiết. Tôi sẽ cử người hỗ trợ cậu.”
Khải Minh nhìn vào bảng danh sách, cảm nhận được những bí mật đang ẩn giấu phía sau từng cái tên. Những gương mặt lướt qua trong tâm trí anh, những lời nói, cử chỉ, và biểu hiện trong buổi tiệc đêm qua. Anh biết rằng vụ án này sẽ không đơn giản, và để tìm ra sự thật, anh phải đào sâu hơn vào mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật.
Ánh sáng ban mai bắt đầu le lói qua cửa sổ, chiếu lên những tấm bảng ghi chú đầy thông tin. Một cuộc điều tra đầy cam go vừa mới chính thức bắt đầu, và Khải Minh biết rằng không có bí mật nào có thể giấu kín mãi mãi khi ánh sáng của sự thật đang dần soi tỏ.