Mê Hoặc Tỷ Phu

Chương 31: Anh muốn theo đuổi em.



Tống Phi Vũ coi như cũng hiểu rõ sự lợi hại của người đàn ông này, từ khi về đến nhà cô cố tình tránh né, may mà anh không có thời gian rảnh rỗi, bởi vì anh vừa mở thêm một chi nhánh mới cho công ty, cũng đủ để anh bận bịu một thời gian.

Cuộc sống sinh hoạt trở về bình thường, Tống Phi Vũ cũng mở ra hình thức 'bận rộn' cho bản thân, từ thứ hai đến thứ sáu cô đều đi học ở trường, ngày thứ bảy thì tìm cho mình một công việc gia sư là dạy âm nhạc cho học sinh tiểu học, cô sắp xếp lịch sinh hoạt rất phong phú, phù hợp với nguyện vọng khi lên đại học của bản thân.

Hôm nay, cô mới vừa dạy gia sư xong, từ phòng nghệ thuật trên tầng hai đi xuống, chuẩn bị đạp xe về nhà, vừa khéo đυ.ng phải Thẩm Tuấn từ phòng tập thể thao ở tầng một cũng đi xuống.

"Tiểu Vũ!" Thẩm Tuấn nhìn thấy cô gái, cậu nhanh chóng vẫy vẫy tay.

Tống Phi Vũ hơi mỉm cười, cô đeo ba lô lên vai, nói: "Anh vừa tập thể hình hả?!"

"Ừ ừ." Thẩm Tuấn gãi đầu hỏi: "Em làm gia sư ở trên tầng à?"

Tống Phi Vũ không trả lời, cô lấy di động ra, nhìn thoáng qua, giả vờ có việc gấp, nói: "Em phải về nhà trước đây, hôm khác nói chuyện nhé."

Mắt thấy cô chuẩn bị chạy, Thẩm Tuấn vội vàng túm lấy phía sau xe đạp để ngăn cản cô rồi nói: "Emđừng đi vội, anh có lời muốn nói với em."

Tống Phi Vũ quay đầu, chàng thanh niên đứng sau lưng biểu hiện cảm xúc kích động, đôi tay dùng sức nắm chặt yên xe đạp, đường cong cơ bắp trên cánh tay đều lộ ra.

"Em đừng đi, anh có lời muốn nói." Thẩm Tuấn lặp lại một lần nữa.

"Haizz!" Tống Phi Vũ thở dài một hơi, đi từ trên xe xuống dưới, dựng xe một cách cẩn thận.

Hai người đi đến cầu thang nói chuyện, Thẩm Tuấn dừng bước, cô gái cũng đồng thời đứng lại.

"Nói đi." Tống Phi Vũ cũng không nhìn cậu thanh niên.

Thẩm Tuấn hít sâu một hơi, thở ra, sau đó nói: "Tống Phi Vũ, anh thật sự rất thích em, anh muốn đuổi theo em."

Tống Phi Vũ không kinh ngạc với thông báo của anh ấy một chút nào, ngược lại cô còn thấy hơi áy náy.

"Em..." Cô không nói nên lời

"Em đừng từ chối, được không?" Thẩm Tuấn dùng ánh mắt da diết nhìn cô.

Thế mà anh lại dùng giọng điệu cầu xin, Tống Phi Vũ chép chép miệng, không dễ để từ chối anh, nhưng cô cũng không nghĩ đáp ứng.

"Anh biết em không thích mẫu người như anh, nhưng hy vọng em sẽ cho anh một cơ hội."

Anh thanh niên rất chân thành làm Tống Phi Vũ cảm thấy chột dạ, đúng vậy, cô chột dạ.

"Anh sẽ cố gắng khiến em thích anh, làm ơn đừng lời từ chối." Thẩm Tuấn chưa từng da mặt dày như vậy.

Tống Phi Vũ không biết có phải do dũng khí của anh làm cảm động hay không, mà cô lại đồng ý để anh theo đuổi mình.

"Được, nhưng chỉ thử một tuần thôi nhé." Tống Phi Vũ bổ sung thêm một điều kiện.

"Được." Thẩm Tuấn tràn đầy tự tin.

Sau khi cô đồng ý, ngay ngày hôm sau anh chàng đã lập tức hành động, sáng sớm đã đúng giờ đợi trước cửa phòng dạy thêm của cô.

Tống Phi Vũ vội vàng thức dậy, chắc chắn cũng không kịp ăn sáng, anh ấy rất có tâm mà chuẩn bị cháo và sủi cảo chiên.

Khi đi học, anh đợi cô ở ngoài cửa sổ, không về nhà mà chờ cô tan học.

Tới giữa trưa, anh ấy sẽ ngây ngốc chạy mấy km mua cơm cho cô, khi trở về, còn bị cô cười trêu ghẹo: “Anh sẽ không mua cơm hộp cho anh chứ?”

Thẩm Tuấn cảm thấy theo đuổi con gái là phải lấy ra toàn bộ nhiệt tình, cũng phải rất thật lòng, nếu không cơ bản không thể thành công.

Thứ hai đi học, anh chàng này càng làm quá mức, kết thúc tiết học đi thẳng đến phòng học của bọn cô, giúp cô cầm ba lô, buổi chiều tan học, đạp xe đưa cô về tận nhà.

Mọi việc liên tục làm đến thứ sáu, tới thứ bảy phải đi gia sư, anh lại lặp lại như cũ, sáng sớm đã đợi cô ở cửa, lần này không giống nhau, còn mang theo một bó hoa hồng.

Hành động của anh chàng này xác thật khiến Tống Phi Vũ cảm động, nhưng trong lòng lại rất lo lắng một điều: ‘Anh càng tốt, càng chứng minh cô vô cùng ích kỷ.’

Nhờ Thẩm Tuấn, lần đầu tiên Tống Phi Vũ cảm giác được sự thất bại.