Mẹ Kế! Anh Yêu Em

Chương 42: Đập đầu xin lỗi



- HAHAHA. Không thù, không oán? Đó là với cô còn với tôi thì khác.

Bạch Tử Hoa nhíu mày, đôi mắt thể hiện rõ sự mạnh mẽ kiên cường.

- Cô có ý gì?

Hình ảnh của Linh Mộng Nhiên dần dần được xuất hiện ngay trước mặt của Bạch Tử Hoa.

- Cô định giả ngu đến bao giờ?

- Không lẽ.....vì Đường Gia Thiên?

- Cô nói xem.

Linh Mộng Nhiên bày ra vẻ mặt đầy khiêu khích. Chỉ một vài giây sau, đồng bọn của cô ta liền đẩy Mộc Lan đi ra ngoài. Trên người bà có một vài vết đỏ như đã bị đánh. Nhìn thấy bộ dạng này của bà, đôi mắt Bạch Tử Hoa đỏ hoe, đầy căm phẫn.

- Mẹ. Mẹ à! Mẹ mau mở mắt nhìn con đi. Linh Mộng Nhiên cô đã làm gì với mẹ tôi vậy hả?

Cô như bùng phát cơn tức giận chạy như bay đến cạnh Mộc Lan nhưng lại bị Linh Mộng Nhiên chặn lại rồi đẩy ra xa. Bạch Tử Hoa mất lực mà ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

- Cứ từ từ nào. Còn nhiều trò hay đang đợi cô mà. Vội vàng như vậy làm gì chứ? Mẹ cô, bà ta chỉ là không chịu được mà ngất thôi. Thật là yếu ớt mà.

- LINH MỘNG NHIÊN. Sao cô dám làm như vậy?

Thấy thái độ đầy tức giận của cô, Linh Mộng Nhiên càng thích thú.

- Cô nhìn tôi giống kẻ hèn nhát không dám làm gì như vậy sao?

.............

Trên đường đi. Đường Gia Thiên tức giận đập tay vào vô lăng. Sao lại tắc đường như này chứ? Chỉ vì cái đèn đỏ thôi mà giờ đây anh lại ở trong cái tình huống éo le này. Cứ như này biết bao giờ mới đến nơi chứ? Mở điện thoại, nhấn một dãy số. Đầu dây bên kia vừa kết nối, Đường Gia Thiên đã nóng giận nói:

- Tôi cho cậu đúng năm phút để điều tra quãng đường mà Bạch Tử Hoa đã đi.

Không đợi đầu dây bên kia trả lời anh lập tức tắt máy. Chỉ đúng năm phút sau, toàn bộ thông tin anh cần đã có ngay trong email. Anh nhíu mày khi nhìn thấy điểm đến của cô. "Bạch Tử Hoa, mụ đàn bà ngu ngốc này. Sao lại đến đây chứ. Thật khiến người ta phải lo lắng mà." Nhìn xuống đồng hồ, giờ là bảy giờ hai mươi sáu phút. Đúng giờ cao điểm của thành phố. Muốn vượt qua thì cũng phải đến chín giờ. Không suy nghĩ quá lâu, anh ngay lập tức xuống xe.

Từ đây đến chỗ Bạch Tử Hoa là hai lăm kilomet. Nếu chạy sợ không kịp. Nhìn sang bên kia đường thấy một quán bán đủ các loại xe đạp và xe máy. Và tất nhiên đoạn này ai cũng có thể đoán rằng anh sẽ vào đó mua xe. Để lại một tấm thẻ với chín con số, anh chỉ đổi lại đúng một chiếc xe máy. Nhưng anh nào biết đi. Lại phải thuê thêm người đèo mình đến nơi.

..............

Sau một hồi, Bạch Tử Hoa đã bị người của Linh Mộng Nhiên giữ chặt tay chân. Mộc Lan đã được Linh Mộng Nhiên hất nước vào nên cũng dần tỉnh. Bà mở đôi mắt ra, hình ảnh Bạch Tử Hoa đang bị giam chặt. Bà không khỏi đau lòng, nước mắt tuôn rơi.

- Mấy người làm gì vậy. May thả con gái tôi ra.

- Mẹ, con không sao. Mẹ không sao chứ? Mấy người này có làm gì mẹ không?

Linh Mộng Nhiên nhìn một cảnh như này khiến cô ta cảm thấy sởn gai ốc.

- Chà chà. Tình cảm dữ ha.

Bạch Tử Hoa lúc này đã không chịu nổi sự bức ép này của Linh Mộng Nhiên. Cô cố gắng vùng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của bọn người tàn độc này. Nhận được ánh mắt ra hiệu của Linh Mộng Nhiên, bọn người này cũng thả tay cô ra. Bạch Tử Hoa vội vã chạy tới ôm chặt lấy Mộc Lan. Mộc Lan tuy rất yếu nhưng vẫn vòng tay ra ôm lấy cô. Nhưng chưa được bao lâu liền bị Linh Mộng Nhiên tách ra.

- Như vậy đủ rồi.

- Linh Mộng Nhiên rốt cuộc cô muốn tôi phải làm gì mới buông tha cho bà ấy?

- Cô quỳ xuống đập đầu xin lỗi tôi đi. Tôi sẽ suy nghĩ đến việc thả bà già này ra.

Linh Mộng Nhiên thản nhiên nói. Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn cô ta. Mộc Lan thì vô cùng hoảng loạn, miệng không ngừng nói lớn:

- Tử Hoa. Mẹ không sao. Không được làm như vậy.

Vừa nói xong câu, Mộc Lan liền bị người của Linh Mộng Nhiên giữ chặt.

Bạch Tử Hoa nhìn mẹ mình. Cô nuốt cay đắng. Chân quỳ xuống dưới đất. Đầu cũng cúi xuống. Linh Mộng Nhiên thoả mãn nở nụ cười ghê rợn:

- Há Há Há. Hình như hành động này của cô vẫn chưa là đập đầu. Còn chần chờ gì mà không mau lên giúp nó.

Từ đằng sau, một gã to béo bước lên phía cô, dùng một lực mạnh ấn đầu cô xuống nền đất. Một âm thanh vang lên cả khu công trường ấy. Đập đầu cô xog hắn ta nắm chặt tóc cô kéo mạnh lên. Từ trên trán đã rỉ máu.

Linh Mộng Nhiên thích thú. Sự căm phẫn tức giận nhưng không thể làm gì này của Bạch Tử Hoa thật khiến cô ta thoả mãn và sung sướng. Mộc Lan nhìn cô không khỏi đau đớn. Lòng bà như có ngàn nhát dao đâm thẳng vào.

- Bạch Tử Hoa. Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà cô đâu có nghe. Đây là tự cô chuốc lấy.

Bạch Tử Hoa nén nỗi đau từ đầu phát ra, cứng rắn nói:

- Cô thả mẹ tôi ra được chưa?

Linh Mộng Nhiên nhếch mép, đầy khinh bỉ cúi xuống, nắm chặt lấy cằm cô.

- Cô nghĩ chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

- Linh Mộng Nhiên.....cô dám lừa tôi.

- Là do cô quá ngu ngốc thôi.

Bạch Tử Hoa tức giận, khoé mắt đã đầy căm phẫn. Cô dùng lực tát mạnh vào má phải của Linh Mộng Nhiên. Cô ta trợn mắt như không tin vào sự việc vừa rồi.

- Cái con nhãi này, mày dám tát tao?

Những bọn người của Linh Mộng Nhiên định dạy cho cô một bài học thì tiếng nói đầy oai nghiêm của Đường Gia Thiên vang lên, xen vào đó là một chút mệt mỏi. Thật đáng ghét khi đang đi đường xe máy hết xăng. Đúng là trớ trêu mà.

- LINH MỘNG NHIÊN.