Tiết học của cô Nguyễn Hải An quả nhiên không giống như giáo viên khác. Cảnh Nhã Diễm cảm thấy, kiến thức ngữ văn trong đầu vốn hỗn loạn được cô tùy ý xâu chuỗi đã trở nên hợp lí dễ hiểu.
Suốt hai bài thi không một lời nào vô nghĩa, qua hai giờ cô cho tan học rồi đi mất. Từ trước tới giờ Cảnh Nhã Diễm chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi đi nhanh như vậy.
Cô thu dọn lại hai tờ giấy mượn của Bạch Bảo Đình, rồi nghiêm túc nói:
🌸Bạch Bảo Đình, cảm ơn cậu, chờ tương lai tôi kiếm được tiền, nhất định tôi sẽ trả cho cậu.
Hiện tại cô còn chưa thể trả nổi học phí một giờ dạy của cô Nguyễn, nhưng khẳng định tương lai cô có thể.
Bạch Bảo Đình một tay chống cằm, đôi mắt mang ý cười đánh giá Cảnh Nhã Diễm:
🌸Không cần thiết, nói không chừng tương lai tiền lương của tôi phải giao cho cậu đó.
Hô hấp của Cảnh Nhã Diễm cứng lại, cô nói:
🌸Đừng nói bậy nữa.
Nhưng cô cũng chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu như vậy, không giống trước kia, không để trong lòng.
Cô rũ mắt nhìn thoáng trang bút ký của Bạch Bảo Đình, chỉ có vài câu phân tích nội dung ít đến đáng thương vô cùng nằm trên trang giấy, cùng vài bài thơ lẻ tẻ mà cô Nguyễn đề cập trong bài giảng.
Chỉ xem qua bút ký này thần tiên cũng không hiểu cô đã giảng cái gì. Đại khái là Bạch Bảo Đình chưa từng có thói quen bút ký, cũng không có phương pháp hay hệ thống học tập.
Cảnh Nhã Diễm thở dài một tiếng, cô lấy bút ký của mình đưa tới trước mặty:
🌸Bạch Bảo Đình, tôi hiểu tâm ý của cậu, nhưng cậu không thể cô phụ lòng tốt của cha mẹ được, cậu cũng phải học.
🌸Cậu nói cái gì?
Bạch Bảo Đình nhướng mày.
Cảnh Nhã Diễm kiên nhẫn nói:
🌸Tôi không thể để cha mẹ cậu tiêu tiền cho tôi học bù được, vì vậy khóa học thêm này cậu cũng phải học, không chỉ ngữ văn, mà các môn khác, tôi cũng sẽ giúp cậu ôn tập, cha mẹ cậu có bằng cấp cao như vậy cậu không có khả năng học không được kiến thức cao trung.
Bạch Bảo Đình:
🌸...... Cậu nghiêm túc sao?
Y có chút kinh ngạc, không khí vừa rồi không phải rất kiều diễm hay sao, thậm chí y còn muốn nhân cơ hội này ôm Cảnh Nhã Diễm một cái.
Cảnh Nhã Diễm gật đầu, chính đáng nói:
🌸Tôi nghiêm túc đó, nếu cậu không học thì tôi cũng không có lý do gì ở nhà cậu nghe giảng bài cả.
Trong nháy mắt Bạch Bảo Đình như sụp đổ, tám đời y đều chưa từng nghe giảng, học toàn bộ không phải là muốn lấy mạng y sao?
Nhưng y thật sự không có biện pháp nào với Cảnh Nhã Diễm cả bởi vì y biết Cảnh Nhã Diễm đang nói thật.
Chậc.
Có bà xã cứng đầu như này thì phải làm sao bây giờ nhỉ?
Cảnh Nhã Diễm sửa sang lại cặp sách rồi nói:
🌸Bài giảng của cô tôi đã ghi hết lại, cô giáo giảng thật sự rõ ràng thấu triệt, ừ… chút nữa tôi sẽ gửi cho cậu một chút bài tập, cậu luyện tập giải bài lại một lần, chỗ nào không hiểu tôi sẽ giảng cho cậu, cũng coi như tôi ôn lại một lần.
Bạch Bảo Đình chỉ chỉ vào mũi của mình nói:
🌸Cậu để lại bài tập tôi làm sao?
Cảnh Nhã Diễm thản nhiên nói:
🌸Xem như vậy đi.
Vừa vặn, Cảnh Tư Tịnh gọi điện thoại tới, Cảnh Nhã Diễm đưa một ngón tay lên môi ý bảo Bạch Bảo Đình không cần mở lời.
🌸Chị?
Thanh âm của Cảnh Tư Tịnh có chút gấp gáp, hơi thở cũng hơi dồn dập nói:
🌸Đói bụng chưa? Cô bạn nhỏ kia ăn cơm quá chậm, chị lập tức chạy về đây.
🌸ặc.... em không đói, chị không cần sốt ruột, hiện tại em cũng không ở phòng học.
Cảnh Nhã Diễm có chút chột dạ.
Cảnh Tư Tịnh ở bên cô bạn nhỏ, cô cũng ở bên cô bạn lớn.
Hơn nữa Cảnh Tư Tịnh còn không biết cô và Giang
Thiệp là loại cảm tình kìa.
🌸A? Vậy em đang ở đâu? Chị tới trường rồi.
Cảnh Tư Tịnh nhịn không được hỏi.
Cảnh Nhã Diễm nhìn đồng hồ:
🌸Em tới cửa hàng sách tìm sách ôn tập, em quay lại bây giờ đây.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cảnh Nhã Diễm vừa muốn chạy ra cửa thay giày thì Bạch Bảo Đình ôm lấy eo cô.
Eo Cảnh Nhã Diễm rất nhỏ, mềm mại cảm xúc đặc biệt tốt
giống hệt như y tưởng tượng.
🌸Tại sao hiện tại lúc nào tôi cũng muốn sờ sờ cậu nhỉ? Giống như nghiện thuốc lá vậy?
Bạch Bảo Đình nhỏ giọng thì thầm.
Cảnh Nhã Diễm bị cánh tay y vòng lại, hô hấp khó tránh khỏi trở nên dồn dập. Cô cảm thấy tựa hồ như bọn họ đã bắt đầu bước vào giai đoạn cơ khát đụng chạm như lời vị giáo viên kia nói. Muốn hoàn toàn giải quyết loại khát vọng này thì coi và Bạch Bảo Đình phải...... Cảnh Nhã Diễm xua xua ý nghĩ trong đầu.
Bọn họ còn chưa thành niên, làm sao có thể làm chuyện này chứ.
Cảnh Nhã Diễm ổn định lại nói:
🌸Nếu không cậu đi rít điếu thuốc đi?
Bạch Bảo Đình kinh ngạc nói:
🌸Ô, vậy mà cậu không mắng tôi lưu manh sao?
Cảnh Nhã Diễm quét mắt nhìn y một cái:
🌸Cậu thích bị mắng như vậy sao?
Thật ra trong lòng cô đang rất hổ thẹn, Bạch Bảo Đình hoàn toàn bị tuyến thể tâm linh của cô làm ảnh hưởng cho nên mới có cảm giác nghiện không thể hiểu được này.
Nếu cô không có tuyến thể tâm linh hoặc tin tức tố không phù hợp với Bạch Bảo Đình thì có lẽ đã không có việc gì.
Nương cơ hội Bạch Bảo Đình ôm eo cô, cô cũng như được giải tỏa một chút, Cảnh Nhã Diễm thanh thanh giọng, cảnh cáo Bạch Bảo Đình:
🌸Phải nghiêm túc học hành biết không, bài tập nhớ làm, thứ 2 tôi sẽ kiểm tra đó.
Bạch Bảo Đình xoa nhẹ eo cô vài cái, không cam lòng nảy sinh lời ác độc nói:
🌸Cậu đây là muốn làm mẹ của tôi đúng không?
🌸Vậy cũng được.
Khó có lúc nào Cảnh Nhã Diễm nghịch ngợm đáp lại như vậy.
Sờ sờ qua, tựa hồ cơn nghiệm của hai người thuyên giảm một chút, Cảnh Nhã Diễm không dám để Cảnh Tư Tịnh chờ lâu, cô đi giày, dừng lại một chút, rồi thuận tay nhắc lên túi rác ở cửa nhà Bạch Bảo Đình di.
Bạch Bảo Đình dựa vào cạnh cửa, quần áo lỏng lẻo khoác trên người, cười như không nói:
🌸Haizzz, thật là rất hiền huệ, biết đổ rác nữa.
🌸Cậu giúp bác hàng xóm như vậy thì ai giúp cậu chứ.
Cảnh Nhã Diễm không muốn thừa nhận.
🌸Cảnh Nhã Diễm.
Trước khi đi đột nhiên Bạch Bảo Đình gọi cô.
Cô khó hiểu quay đầu lại, thang máy đang tới, con số màu đỏ đang nhảy lên, cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Bạch Bảo Đình đang ẩn ẩn vài cái vào khóa cửa, sau đó trượt lên, nói với Cảnh Nhã Diễm:
🌸Ghi lại vân tay đi, vạn nhất tôi không nghe thấy thì tự cậu đi vào.
Cái nhà này của Bạch Bảo Đình ngay cả bà Bạch và ôôn Hứa cũng không có mật mã đi vào đâu.
Y nâng con ngươi đen nhánh, đuôi mắt nhẹ cong lên, vài sợi tóc qua loa nhẹ cuốn lên, trên người tản ra mùi hoa sử quân tử tươi mát.
Rõ ràng y biết da y bị kích ứng với loại thuốc ức chế mùi này nhưng vì Cảnh Nhã Diễm thích cho nên y vẫn không đổi. Hầu kết Cảnh Nhã Diễm nhẹ lăn, cô trầm mặc một lát, trong lúc cô còn do dự cửa thang máy đã chậm rãi khép lại.
Sau một lúc lâu, Cảnh Nhã Diễm đưa ngón tay ra, lưu lại vân tay trong hệ thống phòng trộm.
Sau khi lưu thành công, Bạch Bảo Đình vừa lòng khép lại ổ khóa lại:
🌸Qua đường nhớ nhìn xe cộ nhé.
Sắc trời đã hoàn toàn về khuya, những chiếc đèn neon rực rỡ sắc màu đung đưa trên những ngọn cây, ngoài đường hương khí từ những hàng quán nhỏ theo gió bay xa.
Cảnh Nhã Diễm và Cảnh Tư Tịnh gặp nhau rồi cùng đạp xe về nhà.
Bọn họ vừa vào tới cửa thì ông Trác bắt đầu oán giận:
🌸Tại sao hôm nay lại về muộn như vậy, hai đứa không đói bụng à!
Cảnh Nhã Diễm còn chưa mở miệng thì Cảnh Tư Tịnh đã chặn lại:
🌸Bọn con ở trường làm bài tập, quên mất thời gian.
Ông Trác oán trách vài tiếng rồi đi hâm nóng lại đồ ăn. Hai đứa nhỏ chưa về, ông và bà Cảnh cũng chưa dùng bữa, đợi hơn 2 giờ, cả hai người đều đã đói lả.
Kết quả đồ ăn đầy bàn nhưng Cảnh Tư Tịnh chưa ăn được vài miếng, không những vậy Cảnh Nhã Diễm cũng ăn rất ít.
Ông Trác cả kinh nói:
🌸Tư Tịnh, con làm sao vậy, dạ dày không thoải mái hay sao, tại sao nửa bát cơm còn ăn không hết?
Cảnh Tư Tịnh xoa xoa bụng, rũ mắt nói:
🌸Cả ngày con cũng không vận động gì, căn bản không cảm thấy đói ạ.
Bà Cảnh Trân Mỹ ngắt lời:
🌸Thôi mà, tụi nhỏ có phải trẻ con nữa đâu, đói bụng thì không biết ăn à, ông đừng nhọc lòng nữa.
Ông Trác Hạc Hòa lại quay đầu nói với Cảnh Nhã Diễm:
🌸Hôm nay bác Châu của các con lại giới thiệu cho cha nột cô giáo, là giáo viên dạy văn của trường trung học số 1 đã về hưu, rất có danh tiếng, đang gom người, chia đầu người ra thì một buổi cũng không quá đắt, bác Đường của các con chuẩn bị đăng ký cho Trương Hi Vân học thêm ở đó, chúng ta cũng đăng ký nhé.
Cảnh Nhã Diễm đang cầm đôi đũa nghe vậy thì khựng lại, cô nâng mắt lên nói:
🌸Không cần, con không cần học thêm.
Ông Trác Hạc Hòa sửng sốt:
🌸Con nói cái gì?
Cảnh Nhã Diễm lặp lại nói:
🌸Con không học thêm ngữ văn đâu, không cần tìm giáo viên cho con.
Ông Trác hoàn toàn không nghĩ tới Cảnh Nhã Diễm sẽ cự tuyệt một cách trực tiếp như vậy, ông không khỏi lớn tiếng nói:
🌸Con nói giáo viên trên mạng không tốt, con thôi học, còn tố cáo người ta, hiện tại cha tìm giáo viên có kinh nghiệm để học bù cho con, con còn muốn thế nào? Mặc kệ ngữ văn? hay không muốn học nữa?
Cảnh Tư Tịnh nhỏ giọng nói:
🌸Cha ơi, thật ra ngữ văn của Ngã Diễm cũng không kém, chỉ không quá nổi bật mà thôi, hơn nữa bác Châu tìm giáo viên...
Cảnh Nhã Diễm rũ mắt, múc một muỗng cháo đậu Hà lan nói:
🌸Con tự học cũng được.
Từ sau khi chuyển lớp, cô phát hiện mình không còn tính nhẫn nại nữa, có lẽ giống như lời cha nói, cô đang ở thời kỳ phản nghịch trong tuổi dậy thì. Nhưng thật sự cô không muốn nhẫn nhịn, bằng không những ý kiến của cô, vĩnh viễn không được coi trọng.
Ông Trác Hạc Hòa hít sâu một hơi:
🌸Gì mà tự học cũng được, đã đáp ứng bác Châu rồi.
Khóa học kia đã có 18 học sinh, còn thiếu 2 đứa là đủ.
Cảnh Nhã Diễm là 19, Châu Hâm Dụ có nói, thật sự không tìm được thì nói vài lời với cô giáo, một lớp 19 đứa cũng được, nhanh chóng bắt đầu nhập học thôi.
Kết quả Cảnh Nhã Diễm lại nói không đi.
Cảnh Nhã Diễm nhẹ nhàng bâng quơ nói:
🌸Vậy cha báo lại một tiếng với bác Châu là con không tham gia.
Ông Trác Hạc Hòa: "... "
Sự việc khá trọng đại, ông Tống Miện sợ ông Châu Hâm Dụ đã thông báo với giáo viên bên kia vì thế nhanh chóng gọi điện thoại sang.
Hồi lâu sau ông Châu mới tiếp:
🌸Sao vậy tiểu Trác? Tôi đang xem Hi Văn giải đề thi thử đó, đúng là, Tư Tịnh nhà ông mua bộ đề này thật không sai, rất có trình độ, trách không được Tư Tịnh học tập lại tốt như vậy.
Ông Trác Hạc Hòa thở dài:
🌸Này, Tiểu Châu, ông nói với tôi về cái lớp học thêm văn kia..... Cảnh Nhã Diễm không muốn đi.
Ông Châu cất giọng the thé:
🌸Thế này.... thế này không được á, bên tôi vừa tìm thêm được một người, vừa gom đủ 20 xong, hiện tại ông nói nó không đi thì lại thiếu một người à!
Ông Trác cũng cảm thấy thật xin lỗi bạn tốt, cho nên xấu hổ không dám ngẩng đầu:
🌸Hiện tại tôi không quản được Nhã Diễm nữa rồi, tôi bảo nó đi, nó chết sống không đi thì tôi có biện pháp nào chứ.
Ông Trác vội la lên:
🌸Ông đưa điện thoại cho Cảnh Nhã Diễm, để tôi nói chuyện với nó.
Ông Trác mở loa ngoài rồi đưa điện thoại cho Cảnh Nhã Diễm. Cảnh Nhã Diễm liếc mắt một cái, cầm lên ly nước bình tĩnh uống một ngụm rồi nói:
🌸Bác Châu.
🌸Nhã Diễm à, tại sao cháu không đi học bù a, Hi Văn thi chỉ đạt 85 điểm mà bác chuẩn bị bắt nó đi học bù đây này, cháu không học bù thì làm sao mà nâng cao được thành tích?
Cảnh Nhã Diễm nhìn vài hạt đậu xanh trong bát cháo, nóng hoi hỏi, nếu không ăn sẽ nguội mất ngon.
🌸Gần đây cháu tìm được phương pháp học rồi.
🌸Không phải chỉ có bác nói đâu nhé, hiện tại lớp mà cháu đang học, không học thêm thật sự không cứu được, cháu biết không, chỉ có đi học bù mới cháu mới có thể tiếp xúc với những học sinh học tập tốt như Hi Văn nhà bác thôi, cháu nghĩ đi, lớp của cháu đang học chính là ếch ngồi đáy giếng, không có đối lập thì làm sao có tiến bộ được!
Cảnh Nhã Diễm ngửa cổ lên nghe ông Châu đánh giá thấp lớp A5, trong lòng cô có chút không vui.
Vô hình chúng, đám người trong lớp kia, trong lòng cô đã cùng cấp với người một nhà.
🌸Dì à, dì quản lý tốt Trương Hi Vân đi, không cần nhọc lòng vì cháu đâu.
Lập tức ông Trác nghiêm mặt với cô nhỏ giọng nói:
🌸Tại sao lại nói chuyện với bác Châu như vậy!
Ông Châu Hâm Dụ cười lạnh một tiếng:
🌸Nhã Diễm, hiện tại đã tới giai đoạn này, không phải là lúc thể hiện cháu biết không, lần này cháu chỉ đạt 80 điểm, chờ tới bài kiểm tra tiếp theo có khả năng chỉ đạt 70 điểm, tới khi thi học kỳ có khả năng không đạt tiêu chuẩn, lúc đó dù có học bù cũng không còn kịp nữa rồi.
Cảnh Nhã Diễm lãnh đạm nói:
🌸Cháu cảm thấy lần kiểm tra tiếp theo có thể sẽ tiến bộ.
🌸Vậy thì cứ chờ xem bài kiểm tra tiếp theo đi, Chim trời cá nước nên ai bắt được nấy ăn! (Ý là vụt mất cơ hội này sẽ khó có cơ hội khác).
🌸Được bác.
Cảnh Nhã Diễm nhoẻn miệng cười, cử động ngón tay, cắt đứt cuộc điện thoại.