Nhìn thấy trên trán của Mộc Tịch Nhiên máu từ từ chảy ra, tên kia sợ quá lùi lại phía sau lắp bắp nói với đồng bọn:
"Ê này… cô ta… cô ta sẽ không chết đấy chứ?"
Đồng bọn của tên vừa tát cô đẩy tên đó sang một bên, hắn bước đến trước mặt cô, xem thử vết thương trên trán sau khi thấy ổn thì thở phào.
"Mày đừng có động vào cô ta, thiếu gia chỉ nói chúng ta bắt sống cô ta chứ không phải giết cô ta."
"Ừ, tao chỉ lỡ tay thôi."
Từ sau lúc Mộc Tịch Nhiên bất tỉnh, đám người đó không động đến cô nữa. Bọn chúng chỉ đứng nói chuyện một góc đợi vị "thiếu gia" mà bọn chúng nhắc đến khi nói chuyện với nhau.
Lát sau, Mộc Tịch Nhiên lại tỉnh dậy một lần nữa. Mùi máu tanh trên trán của cô nồng nặc xông thẳng vào mũi, Mộc Tịch Nhiên nhận thức được bản thân đã bị thương cho nên cơ thể cũng đang yếu dần. Cô ngước mắt nhìn xung quanh, nơi này không có một tí ánh sáng nào cả, dây thừng lại trói tay chân của cô chặt đến mức không thể ngọ nguậy, chẳng lẽ Mộc Tịch Nhiên cô phải bỏ mạng ở đây sao?
"A, thiếu gia đến rồi."
Ở căn nhà kho này vừa có người nào đó bước vào, có lẽ là chủ nhân của đám người kia.
Lập lờ trong bóng tối bước đến, dáng vẻ của kẻ đó càng lúc càng hiện rõ trước mắt Mộc Tịch Nhiên, đến khi hắn đến trước mặt cô thì không còn nghĩ ngợi gì nữa, kẻ bắt cóc cô chính là Lâm Thiếu Phong.
"Hừ…"
Lâm Thiếu Phong hừ nhẹ một tiếng, thấy bộ dạng của cô thê thảm liền nhếch miệng cười. Hắn đưa tay xé rách miếng băng dán trên miệng của cô.
"Lâm Thiếu Phong, anh dám bắt cóc tôi?"
Mộc Tịch Nhiên vừa ngẩng đầu lên, cánh tay của Lâm Thiếu Phong đã túm chặt lấy tóc của cô, hắn đưa bộ mặt đáng sợ của hắn áp sát lại gần cô.
"Mộc Tịch Nhiên, để trả thù cô tôi đã phải suy nghĩ kế sách rất nhiều nhưng không ngờ lại có thể bắt cô một cách dễ dàng như vậy."
"Thằng điên!"
Bốp!
"Á…"
Lâm Thiếu Phong thẳng tay tát mạnh vào má của cô, khóe miệng cô cũng cảm nhận được mùi máu. Mộc Tịch Nhiên đau đớn ngồi thẳng dậy, cô trợn mắt nhìn Lâm Thiếu Phong, bộ dạng đắc thắng của hắn khiến cô ghê tởm.
"Cứ chửi tôi nếu cô thích, nhưng mỗi một câu chửi của cô tôi sẽ khiến cô đau đến phát điên phát dại. Sao hả? Miệng của cô đâu rồi, sao không chửi tôi tiếp đi, con khốn?"
Lâm Thiếu Phong vừa nói vừa mạnh tay bóp chặt lấy miệng của Tịch Nhiên. Mộc Tịch Nhiên không thể phản kháng, cô chỉ có thể giãy giụa cơ thể nhưng cũng chẳng làm được gì. Lâm Thiếu Phong vẫn điên cuồng bóp chặt lấy miệng của cô, hắn lúc này chẳng khác gì một thằng điên muốn lấy mạng của cô. Tịch Nhiên nhân cơ hội đó cắn vào bàn tay của hắn khiến hắn đau điếng người la hét:
"A… con ranh chết tiệt!"
Bốp!
"Á…"
Mộc Tịch Nhiên bị quật ngã lăn xuống sàn nhà. Cô còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Lâm Thiếu Phong tiếp tục đá liên tiếp vào bụng, vào người.
Bịch!
"Muốn chết sao? Cô muốn chết đến vậy sao? Con ranh khốn kiếp!"
Lâm Thiếu Phong giận dữ đạp mạnh vào người Tịch Nhiên, nằm dưới đất cô giống như món đồ chơi của hắn mặc cho hắn chà đạp. Chỉ cần Mộc Tịch Nhiên có ý định ngất đi là Lâm Thiếu Phong lại túm lấy tóc của cô, giật ngược lên không cho phép cô ngất.
"Mộc Tịch Nhiên, cô không biết bây giờ tôi căm ghét cô đến thế nào đâu. Nhưng tôi sẽ không để cô chết yên ổn, tôi muốn cô phải bị giày vò, sống trong địa ngục cả đời này."
Mộc Tịch Nhiên dùng chút sức lực cuối cùng thều thào nói với Lâm Thiếu Phong, cô còn mỉm cười chế giễu hắn:
"Người sẽ chết phải là anh chứ không phải tôi."
"Sao?"
Lâm Thiếu Phong điên tiết vật cô xuống mặt đất, hắn lại dùng chân để đạp cô. Từng câu chửi rủa phát ra từ miệng bằng một cú đá đau đến chết người. Mộc Tịch Nhiên dù đau nhưng cũng không chịu cầu xin hắn thậm chí cô còn không thèm kêu van.
Có lẽ sai lầm lớn nhất cuộc đời của Mộc Tịch Nhiên là đem lòng thích một tên cầm thú như Lâm Thiếu Phong. Nếu thời gian có trở lại cô thà sẽ không bao giờ thích cái tên khốn nạn ấy.
Tình yêu đã chuyển thành thù hận, cô bây giờ hận hắn đến tận xương tủy.
Đánh đập và tra tấn Mộc Tịch Nhiên một lúc Lâm Thiếu Phong mới chịu dừng lại. Hắn thở phào một cái vì mệt, liếc nhìn cô gái nằm run rẩy dưới sàn nhà với toàn thân đều là máu.
"Thiếu gia, cô ta chết rồi sao?"
Đám đàn em của Lâm Thiếu Phong khi chứng kiến cảnh hắn ta tra tấn Mộc Tịch Nhiên cũng cảm thấy sợ hãi. Bọn chúng nghĩ cô sẽ không chịu được mà bỏ mạng nhưng Lâm Thiếu Phong hiểu cô hơn ai hết, sức sống của cô không dễ dàng bị dập tắt như vậy.
"Chưa đâu, cô ta sống dai lắm, dai như đỉa đói vậy."
Mộc Tịch Nhiên nằm gục xuống sàn nhà, mái tóc dài rũ rượi che đi sự đau đớn trên nét mặt của cô.
Đột nhiên Mộc Tịch Nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô, cứ nghĩ có người đến cứu mình nhưng thực chất không phải như vậy. Từ bên ngoài chạy vào, một tên đàn em của Lâm Thiếu Phong thông báo cho hắn:
"Thiếu gia, xe đến rồi."
"Đến đúng lúc lắm, mau đưa cô ta cho bọn chúng đi."
"Vâng."
Mộc Tịch Nhiên bị đám đàn em của Lâm Thiếu Phong khiêng đi nhanh chóng, miệng cô bị chúng dán chặt lại bằng băng dính để phòng trường hợp cô hét lên kêu cứu. Lâm Thiếu Phong mỉm cười nhìn theo dáng vẻ của cô bị khiêng đi, hắn đã bán cô cho bọn buôn bán gái mại d*m để cô phải sống trong địa ngục suốt đời.
Sau khi kiểm tra hàng bọn người đó nhốt cô ở trong thùng xe rồi lái xe rời đi.
"Mộc Tịch Nhiên, cuộc đời của cô sẽ chính thức kết thúc từ đây, ahahaha…"
Lâm Thiếu Phong ngửa mặt lên trời cười một cách hả hê sau đó cùng đàn em lên xe rời khỏi nơi này. Chẳng mấy chốc căn nhà hoang đã chẳng còn ai.
Ra đến đường lớn, chiếc xe tải đang chở Mộc Tịch Nhiên rời đi bỗng lướt qua xe của Nguyên Chính Quân. Anh và mấy người nữa đã tìm được tung tích của cô nên đang trên đường đến. Đi qua chiếc xe tải, Nguyên Chính Quân vô thức cảm nhận thấy có gì đó không ổn nhưng anh nghĩ là do mình lo lắng thái quá. Tuy nhiên, biển số xe của chiếc xe tải ấy đã in đậm vào trong đầu Nguyên Chính Quân qua gương chiếu hậu.
Đến căn nhà bỏ hoang, Nguyên Chính Quân mở cửa cùng vài vệ sĩ tiến vào trong. Nhưng sự thật… lại chẳng có ai ở bên trong cả.
"Đại thiếu gia, hình như những người đó đã đưa cô Mộc rời đi rồi, bên ngoài còn có dấu vết của xe ô tô để lại."
Nguyên Chính Quân đi đến chỗ sàn đất có vài vệt máu, anh chạm ngón tay xuống, máu này vẫn chưa khô có lẽ là của Mộc Tịch Nhiên. Nếu vậy thì bọn chúng đi chưa xa, vẫn có thể đuổi kịp.
"Rời khỏi đây thôi, bọn chúng đã đưa người đi rồi."
Lúc này, biển số xe và chiếc xe tải ban nãy bỗng xuất hiện trong đầu anh giống như đang cố gắng nhắc nhở anh chiếc xe đó có vấn đề. Nguyên Chính Quân không bỏ qua một chút linh cảm nào hết, anh lập tức gọi điện cho Jazlet:
"Jazlet, tôi sẽ gửi cho cậu một biển số xe, tìm hiểu giúp tôi lịch trình của chiếc xe ấy, tôi muốn có kết quả sớm nhất có thể."
…
Sáng hôm sau,
Lúc Mộc Tịch Nhiên tỉnh dậy thì đã vào lúc sáng sớm. Những vết máu trên cơ thể của cô đã được lau chùi sạch sẽ, mặc dù những vết thương vẫn còn đó nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da không đáng lo ngại.
Mộc Tịch Nhiên từ từ ngồi dậy, cô phát hiện ở trong căn phòng cô bị nhốt có rất nhiều phụ nữ. Một cô gái trẻ vì lo cho tình trạng của cô nên khi thấy cô tỉnh dậy liền hỏi han:
"Chị tỉnh rồi sao?"
"Đây là đâu?"
Vừa nghe câu hỏi của Mộc Tịch Nhiên nét mặt của cô gái ấy bỗng trùng xuống. Cô ấy liếc nhìn xung quanh, một sự sợ hãi ập tới khiến cô ấy suýt khóc.
"Đây… đây là nơi chúng ta sẽ bị đem bán để làm gái mại d*m."
"Cái gì?"
Mộc Tịch Nhiên giật mình đứng dậy, cô định mở cửa bước ra ngoài nhưng lại bị cô gái đó ngăn cản.
"Chị đừng ra ngoài đó, không chạy thoát được đâu, bọn họ… có mang theo súng."
Trong tình trạng hiện tại Mộc Tịch Nhiên đang bị thương nên khó có thể chạy thoát. Nhưng nếu chỉ có một mình cô thì không sao nhưng còn bằng này cô gái, cô không thể một lúc cứu tất cả được. Phải suy nghĩ kế sách trước rồi tính.
Cô gái trẻ kia cảm nhận được Mộc Tịch Nhiên là người có thể dựa vào vì thế đã chủ động làm quen.
"Em là Tiểu Điệp, năm nay vừa tròn 20 tuổi, còn chị?"
"Mộc Tịch Nhiên, 24 tuổi."
"Lúc chị bị đem vào đây em thấy trên người chị bị thương rất nặng, bọn chúng đã đánh chị sao?"
Mộc Tịch Nhiên lắc đầu, cô sờ nhẹ lên vết thương ở mặt.
"Không, là tên khốn khác đã đánh chị."
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở. Những cô gái ở trong đều co rúm lại vì sợ khi những tên ở ngoài cầm súng bước vào. Bọn chúng nhìn quanh rồi hét lớn:
"Mau đứng dậy rồi lần lượt rời khỏi đây đi, nhanh cái chân lên."
Bọn chúng thẳng tay đánh những cô gái ấy nếu không chịu nhanh chân. Tiểu Điệp vì sợ quá nên trong lúc di chuyển bị vấp ngã, khoảnh khắc khẩu súng to lớn của bọn chúng chuẩn bị giáng xuống người của cô ấy Mộc Tịch Nhiên đã nhanh chóng chặn lại. Cô dùng chân đạp ngã tên định đánh Tiểu Điệp nhưng tên còn lại bỗng chĩa thẳng súng vào mặt của cô.
"Thân thủ nhanh nhẹn đấy nhưng không nhanh bằng khẩu súng này đâu. Nếu cô không muốn chết thì mau ra ngoài."
Mộc Tịch Nhiên giơ hai tay lên, cô đành phải cắn răng nghe theo bọn chúng vì trong tay chúng có súng còn cô thì chẳng có gì. Tiểu Điệp run sợ núp sau Tịch Nhiên:
"Chị… em sợ quá!"
"Không sao đâu, có chị ở đây, chị nhất định sẽ cứu em ra ngoài."
Bọn chúng dẫn các cô gái đến hồ tắm chung để mọi người lau chùi cơ thể cho thật thơm tho. Biết là kế hoạch của chúng sẽ bán bọn họ cho đám người giàu hoặc vào các quán bar để làm gái mại d*m nhưng tạm thời Mộc Tịch Nhiên vẫn phải tùy cơ ứng biến.
Sau khi thay đồ xong, bọn chúng nhốt mỗi người vào một căn phòng.
Mộc Tịch Nhiên bị tách khỏi Tiểu Điệp dù biết sẽ gặp nguy hiểm nhưng trước mắt mỗi căn phòng đều không có người, chắc chắn là chút nữa khách mua hàng của bọn chúng sẽ tới. Mộc Tịch Nhiên tranh thủ đi tìm mọi ngóc ngách trong căn phòng để mò lối ra nhưng trong lúc cô tìm, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng mở cửa. Mộc Tịch Nhiên vội vã trở lại chỗ cũ, cô ngồi quay người lại đằng sau.
Tiếng bước chân càng lúc càng tiếp cận gần cô hơn, Mộc Tịch Nhiên canh đúng lúc hắn định ra tay thì quay lại, tuy nhiên tuyệt chiêu của cô lại bị người đó chặn được. Mộc Tịch Nhiên phát hiện kẻ bước vào phòng không phải ai khác lại chính là Nguyên Chính Quân.
"Nguyên Chính Quân, là anh sao?"
"Suỵt… tôi tới để cứu cô, nếu muốn cả hai cùng sống thì làm theo lời tôi."