Mê Tình: Dụ Dỗ Yêu

Chương 42: Công Cụ Lợi Dụng Hết Giá Trị Sẽ Bị Vứt Bỏ.



Những chuyện này, tất cả đều là do Mộc Tịch Nhiên gây ra. Nguyên Chính Quân vô thức đứng dậy, anh loạng choạng chạy lên phòng của mình để kiểm tra máy tính. Nhưng mọi dữ liệu ở trong máy tính đã không còn nữa, tất cả mọi thứ đã biến mất rồi.

"Chết tiệt!"

Rầm!

Nguyên Chính Quân tức giận đập vỡ chiếc máy tính xuống nền nhà, anh đi đi lại lại trong căn phòng với cơn thịnh nộ đang gào thét trong lòng anh.

"Mộc Tịch Nhiên, Mộc Tịch Nhiên, ngay cả sự nghiệp của tôi cô cũng dám lấy mất. Sao tôi có thể tha thứ cho cô được, sao có thể chứ?"

Nguyên Chính Quân lẩm nhẩm tên của Mộc Tịch Nhiên ở trong miệng. Bây giờ thứ quan trọng nhất của cuộc đời anh cũng bị cô lấy đi mất, một sự phản bội không có gì đau đớn hơn.

Lúc đó, Jazlet mở cửa phòng anh bước vào, hiện tại anh ta cũng hoang mang vì không biết phải làm gì tiếp theo.

"Ông chủ Nguyên, chúng ta nên làm gì đây?"

"Mau… mau cử người đi tìm tung tích của Mộc Tịch Nhiên về đây, mau đi bắt cô ta về đây ngay cho tôi."

Nguyên Chính Quân tức giận ra lệnh cho Jazlet đi tìm Mộc Tịch Nhiên rồi đưa cô đến trước mặt anh, anh phải tự tay trả thù cô như thế mới có thể khiến cơn thịnh nộ trong người anh nguôi ngoai được.

"Nhưng tôi không biết cô Mộc hiện đang ở đâu cả."

"Không biết thì phải tìm, tìm đến khi nào có thì thôi. Cho dù có phải lục tung cả cái thành phố này lên cũng phải tìm cô ta bằng được cho tôi rõ chưa?"

"V… vâng, tôi đi ngay đây."

Jazlet không dám cãi lại lời của Nguyên Chính Quân vì thế đã nhanh chóng làm theo lệnh của anh. Để tìm được tung tích của Mộc Tịch Nhiên hiện tại thì có vẻ khó vì cô đã rời khỏi Lâm gia, cũng chẳng còn ở trong phạm vi thuộc quyền quản lý của Nguyên Chính Quân.

Sự nghiệp mà anh dùng cả đời gây dựng đã bị Mộc Tịch Nhiên đạp đổ chỉ trong một đêm. Thì ra người mà anh không đề phòng, người mà anh tin tưởng nhất lại quay ra đâm sau lưng anh. Nguyên Chính Quân đã yêu người con gái ấy đến như vậy nhưng kết quả nhận lại chỉ là sự phản bội.

Tối hôm ấy.

Nhờ sự giúp đỡ của Lâm Thiếu Phong nên Nghiêm Mặc Tường có thể cải trang an toàn vào trong biệt thự Lâm gia mà không bị ai phát hiện. Lâm Thiếu Phong đã rất liều lĩnh khi làm việc này vì nếu bị phát hiện ra thì hắn cũng khó lòng mà giữ được mạng.

"Nghiêm Mặc Tường, ông nói lấy đồ xong là sẽ rời đi đúng không?"

"Đúng, việc gì mà cậu cứ phải rối lên vậy?" Nghiêm Mặc Tường bình thản đáp.

"Ông cố lấy cho nhanh rồi rời đi đi, tôi không nghĩ bản thân sẽ giữ chân được đám vệ sĩ kia lâu đâu."

Nói xong, Nghiêm Mặc Tường bèn lẻn vào trong gian phòng của Lâm lão gia, một gian phòng bí mật trước giờ chỉ có Lâm lão gia là được vào. Đám vệ sĩ đứng ngoài canh gác đã bị Lâm Thiếu Phong nhử đi chỗ khác vì thế Nghiêm Mặc Tường mới có thể thuận lợi vào bên trong.

Vì Lâm lão gia là ông chủ buôn bán đá quý nên bên trong phòng lúc nào cũng có những loại đá quý khác nhau. Nghiêm Mặc Tường không để ý đến chúng, thứ ông ta cần chính là cái USB đang chứa dữ liệu mật và kho báu.

Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng Nghiêm Mặc Tường cũng tìm thấy chiếc USB. Ông ta cầm nó lên rồi mỉm cười nhưng chưa kịp rời đi thì đã bị phát hiện. Từ trong phòng, Lâm lão gia cùng một chiếc gậy bước ra ngoài, ông ấy liếc nhìn kẻ trộm đang đột nhập rồi nói:

"Vào thì dễ nhưng e là ra hơi khó đấy."

Nghiêm Mặc Tường từ từ quay mặt lại, vì ông ta đang bịt mặt nên không sợ bị lộ. Lúc nhìn thấy gương mặt của Lâm lão gia, Nghiêm Mặc Tường đã nghĩ sao bữa tiệc hôm đó Lâm lão gia không tới rồi thiêu quách ông ta cho rồi. Tuy nhiên Lâm lão gia đã nhận ra cái bẫy, ông ấy không tới vì thế chính là một trong những người đã may mắn thoát khỏi thảm kịch.

"Lâm lão gia, dạo này ông vẫn khỏe chứ?"

"Đừng hỏi nhiều, mau trả lại USB nếu không thì đừng mong ra khỏi đây."



Lâm lão gia không kiềm chế được tức giận, ông chỉ cây gậy về phía Nghiêm Mặc Tường.

"Lâm lão gia, ông cũng đã già rồi, với sức của ông thì không hạ nổi tôi đâu."

"Người đâu, người đâu…"

Lâm lão gia lớn tiếng gọi người trong vô vọng, vệ sĩ của căn phòng này đã không còn một ai ở đây nữa. Nghiêm Mặc Tường nhếch miệng cười trừ, ông ta nói:

"Đừng mất công gọi làm gì, ông có gọi thì cũng chẳng ai tới đâu."

Lâm lão gia hiện tại không có vũ khí trong tay vì thế không thể đấu lại được Nghiêm Mặc Tường. Ông ấy để ý đến trong ngăn kéo tủ có một khẩu súng vì thế đã lập tức chạy đến đó. Nghiêm Mặc Tường đề phòng nhìn theo, lúc thấy Lâm lão gia định lấy súng thì ông ta đã kịp thời rút khẩu súng mình mang theo bắn thẳng về phía trước.

Pằng!

Tiếng súng vang lên nhưng vì có giảm thanh nên bên ngoài chẳng ai để ý đến.

Lâm lão gia ngã gục xuống đất, một bên tay của ông ấy đang chảy rất nhiều máu. Thấy Lâm lão gia quằn quại đau đớn, Nghiêm Mặc Tường đã bước đến để chế giễu:

"Tôi đã nói rồi mà, ông không thể đấu lại được tôi đâu."

Đến cuối cùng, Lâm lão gia vẫn cố liều mạng để lấy lại chiếc USB. Đó là công sức tạo dựng kế hoạch của ông ấy vì thế không thể để kẻ khác nẫng tay trên được. Lâm lão gia ôm lấy chân của Nghiêm Mặc Tường khiến ông ta không thể di chuyển.

"Mau buông tay ra, nếu ông không buông thì đừng có trách."

"Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại dám vào đây?"

"Muốn biết danh tính của tôi sao? Được thôi, vậy thì tôi sẽ cho ông biết trước khi chết."

Nghiêm Mặc Tường mỉm cười, ông ta đưa tay tháo khẩu trang xuống. Lâm lão gia đã ghi nhớ gương mặt của Nghiêm Mặc Tường, cho dù có chết ông ấy cũng không quên gương mặt của kẻ đã giết chết mình.

Pằng! Pằng!

Hai viên đạn xuyên thẳng vào tim của Lâm lão gia khiến ông ấy chết ngay tại chỗ. Lâm lão gia chết không nhắm mắt, thân xác lạnh lẽo nằm dưới vũng máu tanh.

Nghiêm Mặc Tường nhếch miệng cười rồi bước ra khỏi phòng. Lúc đó chẳng có ai để ý đến hành động của ông ta, cứ như vậy Nghiêm Mặc Tường thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Đã một thời gian lâu trôi qua, Lâm Thiếu Phong không biết Nghiêm Mặc Tường đã làm xong chưa. Hắn đợi ông ta ở bên ngoài cửa biệt thự, sau khi thấy Nghiêm Mặc Tường xuất hiện, Lâm Thiếu Phong đã nhào đến hỏi:

"Sao rồi? Ông lấy được thứ mình cần chưa?"

"Đã lấy được rồi."

"Nếu vậy ông mau thực hiện lời hứa của mình đi."

Nghiêm Mặc Tường túm lấy cổ áo của Lâm Thiếu Phong, ông ta phả hơi vào mặt hắn rồi nói:

"Ba cậu đã chết rồi, bây giờ cậu đã có thể làm chủ của Lâm gia rồi đó."

Lâm Thiếu Phong không ngờ được Nghiêm Mặc Tường không chỉ lấy đi đồ mình cần mà ông ta còn ra tay giết chết ba mình. Dù sao đó cũng là ba hắn vì thế hắn cũng biết đau lòng và căm hận.

"Tên khốn, sao ông dám làm thế?"



Lâm Thiếu Phong không ngờ chính tay mình đã tiếp tay cho kẻ xấu hại chết ba ruột.

"Đừng có trừng mắt với tôi, tôi đã có thể giết ba cậu thì cũng có thể giết chết cậu."

"Các người lừa tôi, các người chỉ đang lợi dụng tôi có phải không?" Lâm Thiếu Phong đột nhiên hét lớn.

"Nếu biết rồi thì đừng có hỏi, cậu chỉ là một công cụ lợi dụng thôi, khi nào hết giá trị sẽ bị vứt bỏ. Giống như bây giờ vậy, cậu… đã hết giá trị rồi Lâm thiếu à."

Nghiêm Mặc Tường định quay người rời đi nhưng tay ông ta lại bị Lâm Thiếu Phong giữ lấy. Hắn nói:

"Tôi sẽ khiến ông phải trả giá cho những việc ông đã làm."

"Hừ… nếu cậu không muốn mang tiếng giết cha thì mau buông tay ra, cậu nghĩ tại sao tôi lại không giết cậu chứ? Biết điều một chút đi Lâm Thiếu Phong, không thì người chết tiếp theo chính là cậu đấy."

Nghiêm Mặc Tường cảnh cáo xong liền lên xe rời đi, Lâm Thiếu Phong ngồi đực mặt ở đó trong sự lo sợ. Hắn đã tự tay khiến ba mình bị giết, chính hắn đã bị bọn người đó lợi dụng mà không hề hay biết.

Lúc đó là hơn bảy giờ tối, Mộc Tịch Nhiên đã tức tốc lái xe từ trại trẻ mồ côi đến Lâm gia khi nghe tin Lâm lão gia đã chết.

Cái chết bất ngờ đó của ông ấy khiến Mộc Tịch Nhiên không thể tin nổi, cô phải tự mình đi xác nhận.

"Không thể nào có chuyện đó được, một người đang rất bình thường sao có thể chết được chứ."

Mộc Tịch Nhiên lái ô tô đi trên đường lớn, cô không hề hay biết lúc này đang có vài chiếc xe bám theo. Người ngồi trong những chiếc xe theo dõi ấy chính là người của Nguyên Chính Quân cử đi tìm Mộc Tịch Nhiên và cuối cùng họ cũng tìm được cô.

"Báo cáo báo cáo, đã tìm được xe ô tô của Mộc Tịch Nhiên, định vị đã được gửi đến điện thoại của ông chủ."

Ở đầu dây bên kia, Nguyên Chính Quân đang ngồi trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo. Anh đã nhận được định vị mà người của mình gửi, Mộc Tịch Nhiên đang đi với tốc độ 40 km/h tiến thẳng về phía biệt thự Lâm gia.

"Liên tục bám theo chiếc xe ấy, không được để mất dấu nó."

Nguyên Chính Quân đột nhiên đứng dậy, anh vơ lấy khẩu súng và chìa khóa xe đặt sẵn trên bàn rồi rời khỏi biệt thự Dalicat. Nguyên Chính Quân lần này sẽ tự tay lái xe đi bắt Mộc Tịch Nhiên, anh phải khiến cô trả giá cho những việc mình làm.

Lát sau Mộc Tịch Nhiên mới để ý đến sự kỳ lạ của những chiếc xe phía sau. Cô nhận ra xe của bọn họ đều là hãng xe mà người của Nguyên Chính Quân thường đi vì trước đây cô đã từng mượn người của anh một lần. Biết được Nguyên Chính Quân đang đi tìm mình, Mộc Tịch Nhiên nhận ra đến Lâm gia lúc này là không ổn. Cô lập tức quay đầu xe sang đoạn đường khác rồi phóng đi.

Mộc Tịch Nhiên vừa lái xe vừa gọi điện cho Mộc Kiều Hạ:

"Hạ Hạ, Nguyên Chính Quân đang cho người đi bắt em, hiện tại em không thể đến Lâm gia được. Em sẽ gửi vị trí cho chị, chị mau đến ngay nhé."

Nói xong, Mộc Tịch Nhiên liền cúp máy, cô bắt đầu cho cuộc rượt đuổi trên đường lớn.

Theo sau cô là bốn, năm chiếc xe ô tô đang bám đuôi chiếc xe của cô. Mộc Tịch Nhiên tăng tốc tối đa, cô lượn lách qua những làn xe một cách chuyên nghiệp.

Sau gần nửa tiếng lái lượn vòng, cuối cùng Mộc Tịch Nhiên cũng có thể cắt đuôi được bọn chúng. Nhưng có một điều đến nằm mơ cô cũng không lường trước được là xe ô tô của Nguyên Chính Quân đang ở ngay phía trước đầu xe của cô. Vì tránh chiếc xe ấy, Mộc Tịch Nhiên đành phải cua gấp, chiếc xe của cô đâm thẳng vào thùng hàng ở ngay bên vệ đường.

Rầm!

Mộc Tịch Nhiên đã bị thương, cô muốn tháo dây an toàn để thoát khỏi chiếc xe nhưng mãi không thể tháo được.

Lúc này, Nguyên Chính Quân cũng dừng xe lại, anh bước xuống xe cầm theo một khẩu súng. Khuôn mặt giận dữ của anh đập thẳng vào ánh mắt của Mộc Tịch Nhiên, cô dùng sức giật dây an toàn ra khỏi người rồi đạp cửa rời khỏi chiếc xe.

Mộc Tịch Nhiên vừa chạy ra khỏi xe đã chạm phải ánh mắt của Nguyên Chính Quân, nhưng thay vì nhìn cô một cách đầy yêu thương như trước đây thì anh lại lạnh lùng giơ khẩu súng hướng về phía cô.

"Mộc Tịch Nhiên, những kẻ phản bội tôi chỉ có con đường chết."