Trong làn khói mờ ảo, David nhìn dáng vẻ của Nguyên Chính Quân đang tự mãn liền tỏ ra không phục. Ông ta phải dùng đến kế sách cuối cùng để trốn thoát đó là lấy bom khói từ trong ngăn kéo ném xuống nền nhà. Khói từ bom bay ra ngoài che hết tầm nhìn của Nguyên Chính Quân và người của anh, nhân cơ hội đó ông ta và Nghiêm Mặc Tường chạy trốn.
Sớm biết sẽ không dễ dàng gì bắt được Nghiêm Mặc Tường nên Nguyên Chính Quân đã quyết định thiêu cháy biệt thự. Đây là kế hoạch mạo hiểm, nếu anh thành công lấy được USB và rời khỏi đây trước khi bị lửa thiêu thì là điều tốt nhưng nếu như anh không thoát được thì sẽ giống như Hàn Triết, bỏ mạng trong ngọn lửa cháy bùng bùng này.
Nguyên Chính Quân đuổi theo Nghiêm Mặc Tường cùng David nhưng lại bị khói che mất tầm nhìn. Anh cầm súng bắn liên tiếp về phía trước vì nghe thấy tiếng bước chân.
Pằng! Pằng!
Pằng! Pằng! Pằng!
Cuối cùng thì trong số năm viên đạn bắn ra cũng có một viên trúng thẳng vào bắp chân của David. Ông ta đi theo sự dìu dắt của Nghiêm Mặc Tường để ra lối thoát hiểm nhưng vì máu từ vết thương của David chảy trên sàn nhà đã tự vẽ lên đường chạy trốn của hai người họ. Nguyên Chính Quân chỉ việc đi theo đường máu ấy, đến khi dồn ép đến đường cùng rồi anh sẽ tự tay kết liễu bọn họ.
Nghiêm Mặc Tường và David ra đến lối thoát hiểm thành công, tưởng chừng có thể rời khỏi biệt thự nhưng vừa mới đưa tay mở cửa thì ngọn lửa ở bên ngoài đã bén vào trong biệt thự.
"Chết tiệt! Sao cậu ta dám đốt biệt thự chứ?"
David đau đớn ngồi trên nền đất, tay ông ta vẫn siết chặt chiếc USB nhưng chân vẫn còn chảy rất nhiều máu. Nghiêm Mặc Tường đứng lặng người nhìn ngọn lửa cháy bừng bừng trước mắt mà không thể làm gì, chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây sao?
Lúc đó, Nguyên Chính Quân cũng đã tìm đến chỗ của hai người họ thông qua đường máu để lại. Anh cầm súng tiến gần đến chỗ của David, thấy ông ta chỉ biết lê người đi liền cảm thấy thoải mái trong lòng.
"Ông từng hại chết Hàn Triết theo cách này mà nhớ không? Vì thế tôi cũng muốn ông nếm thử thế nào là chết vì bị thiêu cháy."
Nguyên Chính Quân đi đến dí thẳng họng súng vào đầu của David. Thấy súng, David chỉ biết ngồi yên còn Nghiêm Mặc Tường thì đứng bất động. Nguyên Chính Quân giằng lấy USB từ tay của David, anh cất nó vào trong túi và chuẩn bị ra tay kết liễu mạng sống của người đàn ông trước mặt.
David không ngờ mình lại chết như thế này, ông ta đường đường là trùm xã hội đen khét tiếng nhưng lại phải chết dưới tay của Nguyên Chính Quân, đúng là nhục nhã.
Tuy nhiên Nguyên Chính Quân lại chẳng ngờ đến một điều là khẩu súng của anh chẳng còn viên đạn nào hết. Dù đã bóp cò nhưng lại không có viên đạn nào được bắn ra. David bất ngờ vì khẩu súng đã bị hết đạn, Nghiêm Mặc Tường nhân cơ hội đó liền lao đến đẩy ngã Nguyên Chính Quân. Anh vừa ngã xuống đất, một tiếng động lớn bỗng vang lên dữ dội.
Rầm!
Căn biệt thự di chuyển như có động đất mạnh vừa xảy ra, Nghiêm Mặc Tường đỡ David đứng dậy định chạy thoát bằng đường khác nhưng chưa kịp chạy đi thì tiếng động lớn kia lại vang lên lần hai.
Rầm!
Đó là tiếng thuốc nổ, Nguyên Chính Quân quên mất là bản thân cũng cho người chuẩn bị thuốc nổ. Có lẽ đã đến giờ hẹn trước nên thuốc nổ mới liên tục phá hủy căn biệt thự này.
Mặt đất rung chuyển, tầng đất đá bên trên cũng không chịu được sức nổ mà rơi xuống. Nguyên Chính Quân không kịp chạy đi, chân anh bị một tảng bê tông lớn rơi trúng.
"A…"
Cơn đau kéo đến dữ dội khiến Nguyên Chính Quân có cảm giác chân mình đã bị đè gãy. Anh cố gắng đẩy tảng bê tông đó rời khỏi người mình nhưng sức một mình anh không thể làm điều đó.
Ngọn lửa cũng dần dần kéo đến đây, Nguyên Chính Quân mở to mắt nhìn nó đang cháy hừng hực trước mặt mình. Anh nghĩ bản thân sẽ chết ở đây, chết giống như cách Hàn Triết đã phải bất lực chấp nhận. Nguyên Chính Quân hít phải khói trong khoảng thời gian dài nên dần bị kiệt sức, anh nằm xuống mặt đất, hai mắt cũng dần trở nên mờ ảo.
"Mình… thất bại rồi sao?"
Nguyên Chính Quân lẩm bẩm nói gì đó trong miệng, anh đã bị chính kế hoạch mạo hiểm ấy dồn vào con đường chết. Trong lúc sắp mất đi ý thức, Nguyên Chính Quân nhìn thấy có bóng người xuất hiện, chẳng hiểu sao anh lại nghĩ đó là Mộc Tịch Nhiên. Anh mỉm cười khi gương mặt của cô hiện lên trong ánh mắt anh, ngay cả trước khi chết người anh muốn gặp nhất cũng là Mộc Tịch Nhiên nhưng cô lại phản bội anh rồi.
Sau đó Nguyên Chính Quân liền nhắm mắt lại và mọi chuyện xảy ra sau đó anh không hề biết gì nữa.
…
Sáng hôm sau.
Buổi sáng hôm sau, Mộc Tịch Nhiên ăn mặc khá kín đáo đi vào siêu thị để mua chút đồ, sở dĩ cô ăn mặc như vậy là để tránh người của Nguyên Chính Quân. Vậy mà khi cô vừa rời khỏi siêu thị một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ phía sau lưng cô.
"Chị Tịch Nhiên? Là chị có phải không?"
Mộc Tịch Nhiên tưởng mình sẽ không bị phát hiện nhưng ai ngờ lại bị Tiểu Điệp nhận ra. Cô không muốn quay đầu lại nhìn vì thế đành giả vờ không để ý mà bước tiếp. Nhưng Tiểu Điệp vẫn chạy theo cô, không những thế còn chủ động cản đường cô lại.
"Chị Tịch Nhiên, chị có biết đã có chuyện gì xảy ra với đại thiếu gia không?"
Chuyện xảy ra với Nguyên Chính Quân sao? Cô cũng muốn quan tâm nhưng cho dù có quan tâm thì cũng được ích gì chứ?
"Đại thiếu gia đang nằm trong bệnh viện với tình trạng nguy kịch, anh ấy suýt thì bị thiêu cháy trong biệt thự ngoại thành đó."
Nghe tin Nguyên Chính Quân đang gặp nguy kịch Mộc Tịch Nhiên không thể không quan tâm. Cô vội vàng chạy đến hỏi Tiểu Điệp:
"Chính Quân hiện giờ đang ở bệnh viện nào?"
"Là bệnh viện thành phố đấy chị."
"Cảm ơn em."
Sau đó Mộc Tịch Nhiên liền bắt taxi đến bệnh viện thành phố để gặp Nguyên Chính Quân. Cô không biết tại sao anh lại xảy ra chuyện nhưng dù có đang bị anh truy lùng thì cô vẫn muốn đến xem tình hình của anh. Cô phải chắc chắn anh không sao thì mới an tâm được.
Bệnh viện.
Vừa tìm đến phòng bệnh mà Nguyên Chính Quân đang nằm Mộc Tịch Nhiên dù rất muốn vào trong nhưng lại chần chừ không dám mở cửa vì ở bên trong đang có Hạ Tử Linh, Nguyên Chính Quang cùng Jazlet. Vì họ biết cô đã phản bội anh nên bây giờ nếu cô xuất hiện chỉ khiến tình hình thêm phức tạp.
Qua lớp kính trên cửa ra vào của phòng bệnh, Mộc Tịch Nhiên lặng lẽ quan sát tình trạng của Nguyên Chính Quân trên giường bệnh. Cô thấy anh đang nằm trên giường với một chân được băng bó vì bị gãy, miệng đeo mặt nạ dưỡng khí vẫn chưa tỉnh dậy.
Hạ Tử Linh ngồi bên cạnh giường bệnh nắm lấy tay của Nguyên Chính Quân, cô ấy nước mắt ngắn nước mắt dài khóc lóc nức nở vừa khóc vừa nói:
"Anh Chính Quân, anh không được xảy ra chuyện gì đâu đó, anh mà chết thì em sống sao chứ? Huhu…"
Trong lòng Hạ Tử Linh thì Nguyên Chính Quân vẫn giữ một vị trí quan trọng. Thấy Tử Linh như vậy Nguyên Chính Quang cũng buồn bã hơn, cậu ta vỗ vai an ủi Tử Linh:
"Anh ấy sẽ sớm tỉnh dậy thôi, không có chuyện gì đâu."
Song Nguyên Chính Quang liền chống tay vào hông và quay người lại. Mộc Tịch Nhiên sợ bị phát hiện nên đã tránh sang một bên, cô tựa lưng vào cánh cửa rồi đứng đó. Đột nhiên trong phòng bệnh vang lên giọng nói của Nguyên Chính Quang:
"Sao anh ấy có thể mạo hiểm thực hiện một kế hoạch đó chứ? Rốt cuộc thì cái người mà anh ấy muốn trả thù là kẻ nào thế? Kẻ đó là ai mà lại khiến anh ấy suýt mất mạng thế này?"
Jazlet đứng cạnh liền trả lời:
"Thực ra sau khi biết Nghiêm Mặc Tường và David là những người đã giết Lâm lão gia lấy USB, giết Hàn Triết để đoạt kho báu, ông chủ Nguyên đã vô cùng tức giận nên muốn tự tay lấy lại những thứ thuộc về mình."
"Cái gì? Mấy người đó là kẻ đã hại chết anh Hàn Triết à?"
Không chỉ có Nguyên Chính Quang bất ngờ mà Mộc Tịch Nhiên cũng bất ngờ theo. Thì ra cái chết của Lâm lão gia là do hai người đó, Nghiêm Mặc Tường thì cô biết nhưng còn người tên David kia thì không.
Mộc Tịch Nhiên siết chặt hai tay định rời khỏi bệnh viện sau khi xác nhận Nguyên Chính Quân không sao nhưng trước khi đi cô vẫn muốn nhìn mặt anh lần nữa. Tịch Nhiên nhón chân nhìn vào trong phòng bệnh qua lớp kính, dù không thấy rõ mặt anh nhưng chỉ cần thế thôi là đã đủ với cô rồi.
Sau đó Mộc Tịch Nhiên lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, cô vừa đi vừa gọi điện thoại cho Mộc Kiều Hạ:
"Hạ Hạ, em đã tìm ra kẻ sát hại Lâm lão gia rồi, bây giờ em sẽ đi tìm kiếm ông ta."
Cô muốn thông báo cho Mộc Kiều Hạ về việc sẽ trả thù vì nếu như cô xảy ra chuyện gì bất trắc thì vẫn có người biết mà đi tìm cô. Mộc Tịch Nhiên đã từng đứng trước di ảnh của Lâm lão gia hứa rằng sẽ trả thù cho ông ấy và cô cũng muốn tìm bọn người đó để trả thù cho Nguyên Chính Quân.
Sau một ngày tìm kiếm thông tin, Mộc Tịch Nhiên cuối cùng cũng biết Nghiêm Mặc Tường và David hiện tại đang ở đâu. Hai người họ chưa chết, được cứu sống nhưng David lại bị bỏng rất nặng. Ông ta được đàn em đưa sang nước ngoài để chữa trị và tiến hành phẫu thuật ghép da.
Mộc Tịch Nhiên đã suy nghĩ rất kĩ càng trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Cô muốn bay ra nước ngoài để có cơ hội tiếp cận Nghiêm Mặc Tường và David chỉ có như thế cô mới trả được mối thù lớn.
Tối hôm đó, Mộc Tịch Nhiên đã vào trong bệnh viện lần nữa. Cô muốn thăm Nguyên Chính Quân lần cuối trước khi bay ra nước ngoài để hoàn thành mục đích của mình. Lúc đó trong phòng bệnh không có người, Mộc Tịch Nhiên mới có thể vào trong thăm anh. Thấy Nguyên Chính Quân nằm bất động trên giường bệnh Mộc Tịch Nhiên lại cảm thấy đau lòng. Cô bước đến gần anh, đưa bàn tay của mình chạm vào tay anh.
"Chính Quân, em đến để nói lời tạm biệt với anh lần cuối. Lần này đi, có thể em sẽ không bao giờ trở về nữa. Em biết anh vẫn còn hận em nhưng em mong anh đừng vì thù hận mà khiến bản thân đau khổ. Đến một lúc nào đó, em sẽ trả lại tất cả những gì em nợ anh… kể cả cái mạng này của em."