Mê Tình: Sự Quyến Rũ Nguy Hiểm

Chương 4: Tên Khốn Đẹp Trai.



Kể từ lúc Nguyên Chính Phàm nói muốn ông chủ Mạc tặng Tố Linh cho anh thì không khí giữa cả ba người bỗng trở nên gượng gạo. Tố Linh bị bất ngờ trước lời đề nghị của Nguyên Chính Phàm, cô không hiểu tại sao anh lại làm như thế, chẳng lẽ anh đang muốn tính sổ cô vì chuyện xảy ra một tháng trước sao?

“Nguyên thiếu gia, cậu còn trẻ tuổi lại đẹp trai ngời ngời thế này thì thiếu gì phụ nữ xinh đẹp vây quanh? Cậu đâu cần phải tranh giành một người phụ nữ với ông già này đúng chứ?”

Ông chủ Mạc đột nhiên phá lên cười, ông ta vòng tay ôm lấy vai của Tố Linh khiến cô có chút khó chịu nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Câu nói này của ông ta chẳng phải đang muốn từ chối lời đề nghị của Nguyên Chính Phàm hay sao? Nhưng Nguyên Chính Phàm cũng đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy, anh cẩn thận nhấc ly rượu lên lắc qua lắc lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tố Linh, anh nói:

“Không giấu gì ngài, cô gái bên cạnh ngài đã từng lên giường với tôi. Tôi chỉ đang ngại là ngài có cảm thấy tiện đối với một cô gái đã qua tay của tôi rồi hay không thôi.”

Lời Nguyên Chính Phàm vừa nói khiến Lam Tố Linh như chết lặng đi. Anh vậy mà lại có thể nói ra những lời lẽ như vậy sao? Tuy cô đang đóng giả làm gái quán bar nhưng sự thật thì cô vẫn còn trong trắng, nay lại mang tiếng từng lên giường với người đàn ông khác đúng là không có gì sốc bằng.

Trong lúc tâm lý của Tố Linh chưa kịp ổn định, ông chủ Mạc đã kéo cô đứng dậy và thẳng thừng nói với Nguyên Chính Phàm:

“Phụ nữ mà Nguyên thiếu đã thử thì chắc chắn không phải loại tầm thường rồi, tôi sẽ hưởng thụ một đêm thật sảng khoái với cô ấy. Hẹn gặp lại cậu sau!”

Sau khi bàn chuyện công việc xong xuôi ông chủ Mạc liền dẫn Tố Linh lên trên để chuẩn bị tận hưởng một đêm tuyệt vời. Vì là người giàu có nên ông chủ Mạc đã lấy luôn một căn phòng cỡ lớn có trang bị đầy đủ tất cả mọi thứ để phục vụ cho cuộc vui sướng của ông ta.

Vừa bước vào phòng, ông chủ Mạc như biến thành hổ đói, đột nhiên vồ lấy Tố Linh như một miếng mồi ngon.

“Mĩ nhân, mau lại đây nào!”

Tố Linh cảm thấy ghê tởm vô cùng, cô nhanh chóng ngăn chặn hành động của ông ta rồi cố gắng nói với một giọng điệu ngọt ngào:

“Ông chủ Mạc, ngài phải đi tắm trước đã chứ.”

“Hừ, có cần phải rườm rà thế không?” Lão già đó cau mày.

“Nếu ngài mà không tắm, tôi sẽ không để ngài chạm vào tôi đâu.”

Thấy Tố Linh có vẻ không vui, lão già kia lập tức nghe lời cô liền. Ông ta lật đật chạy vào trong phòng tắm, vừa chạy vừa cười:

“Được rồi, đợi tôi tắm xong rồi chúng ta cùng vui vẻ.”

Sau khi cánh cửa phòng tắm đóng lại cũng là lúc nụ cười nguy hiểm trên môi của Tố Linh bắt đầu lộ ra. Cô vén vạt váy lên, cẩn thận rút con dao được dắt trên đùi ra. Lưỡi dao trông vô cùng sắc bén và sáng loáng cùng với đó là câu chửi rủa phát ra từ miệng của Tố Linh:

“Lão già khốn kiếp, lát nữa tôi sẽ tiễn ông lên chầu Diêm Vương, chúc ông lên đường vui vẻ.”

Lam Tố Linh nhanh chóng bỏ thuốc mê vào trong cốc rượu, trong lúc làm chuyện đó cô lại nghĩ đến những tội ác mà ông chủ Mạc từng gây ra. Ông ta đã từng ra tay giết toàn bộ nhân viên chỉ vì không muốn trả tiền lương cho họ, nhưng vì có tiền nên lão già đó đã biến vụ án đó theo hướng khác và bản thân không phải chịu trách nhiệm gì. Không chỉ thế, gia đình của người đã ra yêu cầu cho tổ chức giết ông ta còn có cô con gái đã từng bị ông ta cưỡng hiếp, vì uất ức quá nên cô gái đó đã tự sát. Tội ác của lão già họ Mạc này còn rất nhiều nhưng Lam Tố Linh chẳng muốn nhớ đến, điều cô mong muốn nhất bây giờ chính là có thể giết được ông ta.

“Thật không ngờ người đàn ông đêm hôm đó lại chính là Nguyên Chính Phàm, anh ta trông thật khác so với một tháng trước, cái ánh mắt biến thái ban nãy đúng chuẩn một tên khốn… một tên khốn đẹp trai.”

Lam Tố Linh đang làm nhiệm vụ nhưng trong đầu đột nhiên nhớ tới Nguyên Chính Phàm, sau hôm nay chắc cô chẳng dám gặp lại anh nữa.

Trong khi đó ở bên ngoài phòng, không biết Nguyên Chính Phàm và Hạ Minh đã lên đây từ bao giờ nhưng nhìn nét mặt của Nguyên Chính Phàm thì có vẻ như anh đang toan tính chuyện gì đó. Hạ Minh loay hoay ngó nhìn xung quanh, cậu ta không biết thiếu gia của mình đang có ý đồ vì thế mới rối hết cả lên.

“Thiếu gia, sao chúng ta lại đứng trước cửa phòng họ làm gì chứ? Có lẽ bây giờ ông chủ Mạc và cô gái kia đang lăn lộn trên giường rồi.”

“Hạ Minh, mau gọi quản lý tới đưa chìa khóa phòng này cho chúng ta đi.”

Nguyên Chính Phàm vừa dứt lời, hai mắt Hạ Minh bỗng mở to ra đầy kinh ngạc. Cậu ta hốt hoảng kêu lên:

“Anh thực sự muốn xem họ diễn xiếc bên trong căn phòng này sao?”

“Bảo cậu làm gì thì im lặng mà làm theo đi.”

Hạ Minh cảm thấy rất sợ mỗi lần nhìn vào mắt Nguyên Chính Phàm vì thế đành phải cắn răng làm theo lệnh của anh.

Ở bên trong, ông chủ Mạc cũng vừa mới ngất đi do tác dụng của thuốc mê. Lam Tố Linh đến bên cửa sổ nhòm xuống, cô thấy vệ sĩ của lão già này đang đứng đầy trước cửa quán rượu Tân Nam. Tố Linh bình tĩnh rút dao ra, cô nở một nụ cười nguy hiểm sau đó tiến đến bên cạnh giường.

“Phải nhanh chóng giết hắn rồi chuồn thôi.”

Cạch!

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, Lam Tố Linh dự cảm được điều chẳng lành mà bất chợt đứng im phăng phắc, không dám quay người lại.

“Bảo cô là kẻ biến thái giết người thì quả không sai mà, nhưng đáng tiếc thật, cô lại bị tôi phát hiện ra rồi.”

Giọng nói này chẳng phải của Nguyên Chính Phàm hay sao? Nếu bây giờ cô mà để bị tóm thì chết chắc.

Lam Tố Linh cẩn thận giấu con dao vào trong váy, cô mỉm cười quay người lại nhìn anh sau đó ngây ngô đáp:

“Nguyên thiếu gia, anh nói gì thế? Cái gì mà kẻ biến thái giết người, tôi thật chẳng hiểu.”

“Ồ, cô đúng là rất giỏi diễn nhưng sao có thể qua được mắt tôi.”

Nguyên Chính Phàm từ từ bước đến tiếp cận cô, Lam Tố Linh đứng im quan sát một hồi sau đó ra đúng hai chiêu khiến anh không kịp trở tay. Tố Linh giơ chân đá thẳng vào nơi hạ bộ của Chính Phàm, sau đó đấm vào bụng của anh rồi lập tức chạy đi mất. Ngay cả Hạ Minh đang đứng ngoài cũng bị cô đá ngã ra đất mà không cần tốn sức.

Lát sau, Nguyên Chính Phàm từ từ ôm cơn đau ra khỏi phòng, anh thấy Hạ Minh đang nằm ngất xỉu trên nền đất rồi cố gắng nhịn cơn đau để đi tìm Lam Tố Linh. Nỗi đau đớn hôm nay cô gây ra cho anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhà vệ sinh nữ.

“Chết tiệt! Mình còn chưa kịp giết lão già kia, tên khốn đó lại dám cản trở mình, mình có nên giết luôn anh ta không?”

Lam Tố Linh trốn trong nhà vệ sinh nữ, cô lúc này giống như muốn phát điên lên. Vì nếu nhiệm vụ thất bại, cô chắc chắn sẽ bị tổ chức trừng phạt.

“Cô nghĩ bản thân có thể thoát sau khi xém chút nữa diệt đường sống của con tôi sao?”

Lam Tố Linh giật bắn mình quay lại sau khi đột nhiên nghe thấy giọng của Nguyên Chính Phàm. Cô không biết tại sao anh lại tìm thấy cô nhanh như vậy nhưng người đàn ông lại dám vào nhà vệ sinh nữ thì đúng là biến thái.

Đến lúc này thì cô thật sự bất lực rồi, Tố Linh lớn tiếng hỏi:

“Này anh, tôi có làm gì anh sao? Sao anh cứ muốn bắt tôi cho bằng được thế?”

“Cô cũng quên nhanh quá đấy cô gái. Một tháng trước cô đã lợi dụng tôi bị thương rồi giở trò đồi bại, cô không nhớ gì sao?”

Lam Tố Linh thở dài, xua tay chối:

“Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải người mà anh nói.”

“Phải hay không thì chỉ cần kiểm chứng là biết.”

Dứt lời, Nguyên Chính Phàm bỗng cởi áo khoác ngoài ra, anh vừa cởi cúc áo vừa tiến lại gần chỗ Tố Linh. Cô tròn mắt nhìn hành động đó, hai má đỏ lên, miệng lắp bắp:

“N… Này, anh làm cái trò gì thế? Sao lại cởi áo ra chứ? Tôi nói cho anh biết trước, nếu anh dám làm gì tôi sẽ giết anh đấy!”