Mê Tình: Sự Quyến Rũ Nguy Hiểm

Chương 7: Chạy Trốn Khỏi Nguyên Chính Phàm.



Nhà trị thương.

Nhà trị thương là bệnh viện mini dưới sự quản lý của nhà họ Nguyên, trước đây vẫn do Nguyên Chính Quân quản lý nhưng giờ nó đã được giao lại cho Nguyên Chính Phàm.

Trong lúc chờ bác sĩ chữa trị cho Lam Tố Linh, Nguyên Chính Phàm và Hạ Minh ngồi ở sảnh chính để đợi. Nhìn những vệt máu đỏ dính trên người Nguyên Chính Phàm, Hạ Minh lại bắt đầu tò mò hỏi:

“Thiếu gia, rốt cuộc thì tại sao anh lại quan tâm tới cô gái đó đến vậy? Hai người có quen biết nhau sao?”

Nguyên Chính Phàm nhìn về phía phòng bệnh mà Tố Linh đang ở trong sau đó trả lời:

“Cô ta là kẻ biến thái giết người, cô ta đã từng muốn giết tôi sau khi giở trò đồi bại.”

“Cái gì?”

Lời Nguyên Chính Phàm nói thật khó tin, một cô gái trông có vẻ non nớt như thế sao có thể là kẻ biến thái giết người được chứ? Tâm trí Hạ Minh lúc này vô cùng rối rắm, đợi cho đến khi cậu ta ổn định lại chút thì bác sĩ cũng đã xong việc mà bước ra ngoài. Thấy thế, Nguyên Chính Phàm liền đứng dậy, cất tiếng hỏi:

“Tần Duy, cô ấy sao rồi?”

“Anh có muốn vào trong đó xem thử không?”

Tần Duy là con trai của Tần Lục – người đã từng làm việc ở nhà trị thương này với tư cách là bác sĩ riêng của Nguyên Chính Quân. Hiện tại Tần Lục đã nghỉ hưu và con trai ông ấy là Tần Duy sẽ thay cha mình kế nghiệp bác sĩ, giúp đỡ cho Nguyên Chính Phàm.

Vết thương trên hông bụng và trên cánh tay của Lam Tố Linh đã được xử lý gọn gàng, thể trạng của cô trông cũng khá hơn ban nãy nhiều rồi. Nguyên Chính Phàm đi đến bên giường, tự tiện kéo chăn ra sau đó vén áo của cô lên để xem vết thương. Tần Duy ngơ ngác đến không nói lên lời vì hành động đó của anh, nhưng sau đó anh ta lại bật cười:

“Ba tôi từng nói, lúc còn trẻ Nguyên lão gia đã từng đưa phu nhân đang bị thương tới đây để chữa trị và lão gia cũng rất tùy tiện vén áo của phu nhân lên xem vết thương. Giờ tôi mới để ý là thiếu gia cũng đem một cô gái tới đây, vén áo con gái người ta lên thật giống với cha của anh ngày trước.”

Nguyên Chính Phàm chẳng để tâm đến lời nói đùa ấy, anh chằm chằm nhìn Tố Linh đang nằm im trên giường bệnh sau đó lại hỏi:

“Cô ta sẽ không chết đấy chứ?”

“Anh yên tâm, cũng may là vết thương không quá sâu nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần phải theo dõi thêm vài ngày nữa.”

Cảnh tượng trong phòng bệnh lúc này thật giống với cảnh tượng của hơn hai mươi năm trước, lúc đó chuyện tình giữa Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên cũng bắt đầu từ đây. Chỉ có một điều khác đó là nhân vật chính đã không phải họ nữa mà chuyển sang con trai họ với cô gái đặc biệt kia.



Hai ngày sau.

Sau hai ngày hôn mê và nằm liệt trên giường, cuối cùng thì Lam Tố Linh cũng mở mắt tỉnh dậy. Hai mắt cô lơ mơ nhìn lên trần nhà, cố gắng nghĩ xem đây là nơi nào mà sao trông lạ hoắc tới vậy. Lam Tố Linh chống tay ngồi dậy, vết thương ở cánh tay lẫn hông bụng bỗng đau nhói khiến cô khẽ nhăn mặt lại.

“Shhh… đau quá!”

Tố Linh đưa tay ôm lấy vết thương thì phát hiện vết thương đã được băng bó cẩn thận, ngay cả quần áo của cô cũng được thay bằng bộ đồ khác không dính chút máu nào. Cảm thấy kì lạ, Tố Linh đã gắng gượng nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua nhưng kí ức của cô chỉ dừng lại ở chỗ có tiếng súng vang lên và cô cũng ngất xỉu ngay sau đó.

Đúng lúc ấy có tiếng bước chân đang đi về phía cửa phòng mỗi lúc một gần, Lam Tố Linh chợt lùi lại, hai mắt cô đăm chiêu phóng thẳng về phía cửa và đề phòng nếu trường hợp xấu xảy đến.

Cạch!

Cánh cửa từ từ mở ra, người đàn ông mặc bộ blouse trắng bước vào. Vừa nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, Tần Duy lập tức đi tới hỏi:

“Cô tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?”

Tố Linh cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, cô lập tức vơ lấy bình hoa trên mặt tủ sau đó giơ ra phía trước khiến Tần Duy giật mình đứng chựng lại.

“Anh là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”

“Cô bình tĩnh đi, tôi là bác sĩ, đây là bệnh viện vì cô bị thương nên anh ấy đã đưa cô tới đây.” Tần Duy xua xua tay, từ tốn giải thích.

Hai từ ‘anh ấy’ khiến Tố Linh nghi hoặc, cô hỏi:

“Ai đã đưa tôi tới đây?”

“Là Nguyên thiếu gia – Nguyên Chính Phàm.”

Nghe thấy cái tên này Lam Tố Linh đột nhiên cảm thấy chẳng lành, ngay cả khi cô bị thương mà anh cũng muốn bắt cô cho bằng được. Để không lộ thân phận, Lam Tố Linh liền lập tức rời khỏi giường, cô muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi người đó đến.

“Chờ đã, vết thương của cô chưa lành hẳn cô không nên rời khỏi giường.” Tần Duy vội ngăn cản Tố Linh.

“Không cần, tôi không sao nữa rồi.”

Lam Tố Linh mở cửa đi ra ngoài, cô liếc mắt nhìn xung quanh để tìm lối ra. Cho dù Nguyên Chính Phàm đã cứu cô nhưng cô lại không muốn chạm mặt anh chút nào hết. Tần Duy lóc cóc đi phía sau lưng Tố Linh, anh ta vừa đi theo vừa nói:

“Cô sẽ không rời khỏi nơi này được đâu vì bên ngoài có rất nhiều người của thiếu gia canh giữ cô.”

Tố Linh vẫn cứng đầu muốn rời đi cho bằng được, Tần Duy đã khuyên can nhưng cô chẳng để tâm đến lời anh ta nói. Cho đến khi cô tự tay mở cánh cửa lớn ra, đám người bên ngoài liền chặn cô lại cùng với câu nói lạnh lùng:

“Cô không được phép rời khỏi đây.”

Lam Tố Linh siết chặt hai tay lại nhưng vì cô đang bị thương chưa khỏi cộng thêm có quá nhiều người đứng canh, sức của cô không đủ để đấu lại họ cho nên cô đành ngậm ngùi quay đầu bước vào. Tần Duy hí hửng đi sau lưng cô:

“Thấy chưa, tôi đã nói là cô không rời đi được mà.”

Đang yên đang lành đột nhiên bị giam lỏng, bức xúc quá Lam Tố Linh đã nổi khùng lên, cô túm lấy cổ áo của Tần Duy rồi hét lớn:

“Bảo tên khốn Nguyên Chính Phàm đó tới gặp tôi ngay!”

Giọng điệu tức giận của lam Tố Linh khiến Tần Duy cũng phải khiếp sợ, anh ta chưa từng gặp cô gái nào như cô cả. Có lẽ một người phụ nữ mạnh mẽ, đáng sợ chính là gu của những người đàn ông họ Nguyên.

Trong lúc đó ở biệt thự Dalicat.

Nguyên Chính Phàm đang ngồi tìm hiểu thông tin của Tố Linh bằng điện thoại di động của cô. Trong lúc cô hôn mê, anh đã dùng vân tay của cô để mở khóa điện thoại sau đó đem về dần dần lục lọi tìm hiểu. Qua những thông tin có được từ điện thoại, Nguyên Chính Phàm cũng biết sơ qua về cô, như tên tuổi, bạn bè mà cô lưu trong danh bạ. Nhưng có điều đặc biệt là ở trong danh bạ cô lưu đúng ba số điện thoại, một số có tên Ngọc Dao, số thứ hai tên Lâm Vĩ Thành và số còn lại là của cô nhi viện OL. Ngoài ra, lịch sử cuộc gọi và tin nhắn trò chuyện cũng bị xóa hết không một dấu vết nào khác.

“Lam Tố Linh, rốt cuộc thì thân phận của cô là gì chứ?”

Đúng lúc ấy, Hạ Minh từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, cậu ta báo cáo với Chính Phàm về tình hình ở nhà trị thương.

“Thiếu gia, bác sĩ Tần Duy vừa gọi tới nói là cô gái kia đã tỉnh dậy. Nhưng cô ta đáng sợ lắm, cứ nổi khùng lên nói muốn gặp anh.”

Nguyên Chính Phàm nghe vậy liền bật cười, anh cất điện thoại của cô vào trong túi quần sau đó liền đứng dậy rời đi.

“Mới đó mà đã nhớ tôi rồi sao?”

Lúc này Lam Tố Linh đang ngồi thẫn thờ trong phòng bệnh, cô đang suy nghĩ cách rời khỏi đây. Nếu cửa trước không được thì cô sẽ thử qua cửa sổ vậy, Lam Tố Linh mở toang cửa sổ ra rồi nhìn xuống, sau khi ngó không thấy ai thì liền bắt tay vào việc tẩu thoát.

Đầu tiên cô cần khóa chặt cửa ra vào, sau đó là xé hết rèm cửa để nối thành một sợi dây chắc chắn và đủ dài để cô có thể leo xuống. Lam Tố Linh buộc dây thật chắc vào một chỗ trên cửa sổ, đầu còn lại thì thả xuống dưới.

“Tuyệt lắm!” Tố Linh mỉm cười.

Vì đang bị thương nên cô gặp chút khó khăn khi leo dây, dù đau đớn nhưng cô vẫn cố gắng nhịn để trốn thoát khỏi nơi này.

Bịch!

Lam Tố Linh nhảy xuống đất từ sợi dây, tay cô ôm lấy bụng, người khẽ cúi thấp xuống.

“Trời đất, đau quá!”

Vết thương bắt đầu nhói đau, Lam Tố Linh ôm vết thương chậm rãi bước từng bước một, nhưng cô lại bất ngờ nhìn thấy đôi chân của ai đó đang đứng trước mặt mình. Lam Tố Linh từ từ ngẩng đầu lên, đúng như cô nghĩ người đó là Nguyên Chính Phàm. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tố Linh quê quá gượng cười không nói lên lời, còn Nguyên Chính Phàm bỗng đưa tay ra nắn cằm của cô, nhẹ nhàng nói:

“Nghe nói cô muốn gặp tôi nhưng cũng đâu cần nhớ tôi tới mức trèo cửa sổ để đi tìm tôi chứ?”