Mệnh Công Chúa

Chương 42





 
Ninh Manh giật mình khi nghe Thư Giai Nhĩ nói câu này, “Tai nhỏ, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
 
Thư Giai Nhĩ nói một cách đơn giản về trải nghiệm những ngày vừa qua cho Ninh Manh.
 

Sau khi nói xong, Ninh Manh yên lặng vài giây, tiếp đó là tiếng rống rung trời.
 
“Trời đất ơi, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện thế sao, tại sao cậu không nói với tớ chứ.”
 
Thư Giai Nhĩ đỡ trán, “Thật ngại quá, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện rồi.”
 
Ninh Manh la hét một hồi, đột nhiên thận trọng hỏi, “Tai nhỏ, bây giờ cậu cảm thấy như thế nào rồi?”
 
Dù bỗng nhiên trở thành tiểu thư nhà giàu xem như là chuyện tốt như miếng bánh trên trời rơi xuống, nhưng không phải ai cũng thích miếng bánh này. Lúc chưa gặp phải chuyện như vậy, có lẽ có người sẽ đùa giỡn rêu rao suốt ngày rằng tại sao khi mình vừa sinh ra không phải ở La Mã*, nhưng khi thật sự gặp phải, có thể những cảm xúc hoảng sợ, không biết làm gì còn nhiều hơn là vui mừng.
 
*Sinh ra ở La Mã: gần nghĩa với sinh ra ở vạch đích.
 
Thư Giai Nhĩ có gì nói đó, “Tâm trạng vẫn ổn.” Nguyên chủ vốn đã không quen với người nhà, sau khi hoán đổi thành cô, thì càng thêm xa lạ. Hơn nữa, mẹ Thư* cố ý để nguyên chủ giữ khoảng cách với người nhà, dù có đổi thành nguyên chủ, có lẽ cũng sẽ là câu trả lời như vậy.
 
Ninh Manh thở dài, “Vậy thì tốt. Ai da, tớ không ngờ tình tiết trong phim truyền hình có ngày sẽ xảy ra ở người bên cạnh tớ thật, ha ha ha ha.”

 
Thư Giai Nhĩ và Ninh Manh nói chuyện thêm một lát, khi gần gác máy, Ninh Manh nói, “Cậu nhất định vẫn chưa xem nhóm lớp, chuyện liên quan đến Tưởng Tây Từ trong nhóm sắp bị thảo luận đến nổ tung chảo rồi, nếu cậu muốn cho mượn tiền thì tự mình nói với cậu ấy đi.” Ninh Manh cũng xem trong nhóm mới biết nhà Tưởng Tây Từ lại xảy ra chuyện. Cô biết Tai nhỏ có quan hệ khá tốt với Tưởng Tây Từ. Trước kia, cậu ấy còn làm kem green tongue cho Tai nhỏ, vì vậy cô nghĩ phải nói chuyện này cho Tai nhỏ biết.
 

Thư Giai Nhĩ đáp một tiếng, sau khi gác máy, cô liền xem nhóm, phát hiện trong đó đều mắng chửi đám người thân vô lương tâm của Tưởng Tây Từ. Điều kiện gia đình của cậu ấy vốn đã không tốt, bọn họ lại nhân lúc này đến đòi tiền, đây chẳng phải ép cậu ấy đi chết sao?
 
Sau khi xem cuộc trò chuyện trong nhóm, Thư Giai Nhĩ tìm thấy biểu tượng WeChat của Tưởng Tây Từ, gửi dòng tin nhắn cho cậu ấy. Cô giữ ý không gọi điện thoại qua, sợ cậu ấy mắc cỡ.
 
[Tiểu Nhị: Có đó không?]
 
Thư Giai Nhĩ đợi vài phút, Tưởng Tây Từ mới hồi âm.
 
[Tưởng: Tớ đây.]
 
[Tiểu Nhị: Đưa số tài khoản ngân hàng của cậu cho tớ.]
 
[Tưởng: ?]
 
Thư Giai Nhĩ cố ý điều chỉnh lại bầu không khí, gửi đi một tin nhắn chẳng liên quan gì, [Tiểu Nhị: Cậu biết tớ là ai không?], Tưởng Tây Từ rất phối hợp, [Tưởng: Cậu là Thư Nhĩ, là Nữ Thần Học Đường, Tai nhỏ.], Thư Giai Nhĩ mỉm cười, [Tiểu Nhị: Sai, tớ là Thư Giai Nhĩ, con gái ruột của người phụ trách Khoa học kỹ thuật Thành Nhĩ, vì vậy, tớ-không-thiếu-tiền.]. Mặc dù Khoa học kỹ thuật Thành Nhĩ không thể so bì được với công ty lão làng chân chính trong nước, nhưng cũng xem như có chút danh tiếng trong ngành, tìm kiếm trên mạng một lát, cũng có thể tra ra không ít thông tin.
 
[Tiểu Nhị: Tớ biết nhất định cậu sẽ có rất nhiều nghi hoặc, thực ra cũng chẳng có gì, chẳng qua là gần đây tớ mới trở về bên cạnh bố mẹ ruột, tiện thể đổi cái tên. Tớ đã nghe chuyện nhà cậu rồi, mọi người đều là bạn học, giúp đỡ nhau là điều nên làm.] Lần này Tưởng Tây Từ im lặng rất lâu.
 
Thư Giai Nhĩ nhìn thấy dòng chữ “Đang soạn tin nhắn” thỉnh thoảng xuất hiện ở  phía trên đầu, sau đó dòng chữ này biến mất, lại xuất hiện, rồi biến mất. Năm phút trôi qua, Tưởng Tây Từ vẫn chưa gửi gì cả.
 
Một lúc sau, Tưởng Tây Từ mới trả lời, [Tưởng: Giờ cậu vẫn ổn chứ?], Thư Giai Nhĩ cảm thấy tiểu Tưởng đúng là một bạn học ấm áp, bản thân mình đã bị rắc rối vây khốn thế rồi, nhưng vẫn nhớ đến hỏi cảm nhận của cô.
 
[Tiểu Nhị: Tớ rất khoẻ. Ăn khoẻ ngủ khoẻ chơi khoẻ, tớ rất hài lòng với bây giờ.] Thư Giai Nhĩ không có ý muốn nói nhiều hơn về chuyện của mình, hôm nay cô chủ yếu là giúp Tưởng Tây Từ giải quyết rắc rối.
 
[Tiểu Nhị: Bạn học nhỏ, tớ rất xem trọng cậu, tớ cảm thấy sau này cậu sẽ là một nhân vật không tầm thường, vì vậy, bây giờ tớ cho cậu mượn tiền không phải là cho vay không, mà sau này cậu phải báo đáp tớ, hiểu chưa?]. Có lẽ biết được Thư Giai Nhĩ có ý tốt, lần này Tưởng Tây Từ do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn qua.
 
[Tưởng: Thật ra không cần đâu, đám người đó, không cần để ý đến họ là được rồi.] [Tiểu Nhị: Nhưng họ sẽ thường xuyên quấy rầy cậu, ảnh hưởng đến cậu. Bây giờ cậu đang học lớp 11, năm tới là lớp 12 rồi. Lớp 12 là một mốc quan trọng, nếu như lúc đó bọn họ thường xuyên bám riết cậu thì làm sao?] Theo như cách nói của Ninh Manh, gia đình Tưởng Tây Từ đúng thiếu là tiền, và đối phương có cho bọn họ vay.
 
Nợ tiền phải trả là lẽ đương nhiên. Dù những chuyện họ làm có chút không thích đáng, rõ ràng biết tình hình nhà Tưởng Tây Từ như vậy, không mở ví cho tiền thì thôi còn đến đòi tiền. Nhưng suy nghĩ ở góc độ khác, có lẽ những người cho vay tiền cũng gặp phải khó khăn thì sao? Bây giờ bọn họ cũng cần số tiền này thì thế nào?
 
Thư Giai Nhĩ đoán Tưởng Tây Từ sẽ không từ chối nữa.
 
Quả như vậy, không bao lâu sau cậu ấy đã thỏa hiệp, [Tưởng: Cảm ơn, tớ nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cậu.] Thư Giai Nhĩ rất tin tưởng về nhân phẩm của Tưởng Tây Từ. Cho dù cậu ấy phụ sự tín nhiệm của cô, thì những gì cô bỏ ra cũng chỉ có mấy vạn mà thôi.
 
Số tiền này đối với cô chẳng đáng là bao, dù đến lúc đó cô nhìn nhầm người, thì số tiền này xem như là nộp học phí cho cuộc đời này đi. Nếu như cô sai lầm về Tưởng Tây Từ, vậy thì sau này cô nhất định sẽ không dễ tin người thế nữa.
 
Nhưng cô nghĩ, theo sự hiểu biết của cô về Tưởng Tây Từ, có lẽ cậu ấy sẽ không làm cô thất vọng.
 
Thư Giai Nhĩ chuyển tám vạn tệ cho Tưởng Tây Từ qua ngân hàng trên mạng. Cô không cố ý chuyển quá nhiều, hơn nữa cũng không cần thiết, có thể đủ để giải quyết khó khăn của cậu ấy là được rồi.
 
[Tiểu Nhị: Không gấp, việc của cậu bây giờ là chăm chỉ học tập, tương lai sau này kiếm thật nhiều tiền. Đúng rồi, ba vạn tệ mà tớ cho cậu vay thêm sau này cũng phải trả.] Có ba vạn tệ này, cuộc sống của Tưởng Tây Từ có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều.
 
“Đang soạn tin nhắn”, huỷ, “đang soạn tin nhắn”, huỷ, sau vài lần lặp lại, Tưởng Tây Từ mới gửi một câu cảm ơn qua. Ngàn vạn câu nói, chỉ đúc kết vào trong hai chữ này.
 
Sau khi giải quyết xong một việc, Thư Giai Nhĩ yên tâm bỏ điện thoại xuống.
 
Sau khi ngủ trưa, tâm trạng của cô rõ ràng rất tốt trong lần xuất hiện tiếp theo trước mặt Hoắc Triều.
 
Hoắc Triều lập tức chú ý đến tâm trạng vui vẻ của Thư Giai Nhĩ, cong khoé môi, “Sao vậy? Có chuyện vui sao?”
 
Thư Giai Nhĩ cười khúc khích, “Cũng xem như… chuyện vui đi, em đã làm được một việc tốt.”

 
“Ồ?” Hoắc Triều có vẻ hứng thú, “Việc tốt gì?”
 
Thư Giai Nhĩ vốn đã không muốn giấu Hoắc Triều, cô cười tít mắt nói, “Trong lớp có một bạn nam có gia đình gặp khó khăn, em đã chuyển một số tiền cho cậu ấy, để cậu ấy vượt quá thời gian khó khăn này.”
 
Trên mặt Hoắc Triều vốn dĩ mang ý cười nhàn nhạt, nhưng sau khi nghe được câu này, nụ cười trên mặt anh vụt tắt từng chút một.
 
Không biết tại sao, khi nghe được hai chữ bạn nam, anh lập tức nghĩ đến cậu trai gặp ở tiệm kem DIY.
 
Cậu ta cao gầy, nhìn có vẻ điều kiện gia đình không tốt, nhưng tấm lưng luôn thẳng tắp, vẻ mặt mang vài phần cao ngạo, giống như gánh nặng cuộc sống vĩnh viễn không thể đè bẹp cậu ta vậy.
 
Người này rõ ràng luôn mắc kẹt trong vũng bùn, nhưng lại khiến người ta có một loại trực giác, rằng người này cuối cùng sẽ bay lên trời cao.
 
Hoắc Triều hồi tưởng lại một lát, nhớ đến tên của cậu trai kia, “Là...Tưởng Tây Từ sao?”
 
Thư Giai Nhĩ hô lên một tiếng, vô cùng ngạc nhiên, “Anh thế mà lại biết cậu ấy sao?”
 
Ài, hôm nay cũng không phải lần đầu tiên anh nghe được cái tên Tưởng Tây Từ từ miệng của Thư Giai Nhĩ, mà đã mấy lần rồi, sao anh có thể không có chút ấn tượng với cái tên này chứ? Anh không cố nhớ nó, nhưng khi nghe nhiều rồi, sẽ vô thức ghi nhớ.
 
Chỉ có điều Hoắc Triều không ngờ rằng chính là người này.
 
“Em cho cậu ấy mượn bao nhiêu?”
 
Thư Giai Nhĩ cũng không nghĩ nhiều, thẳng thừng nói, “Không nhiều đâu, tám vạn thôi.”
 
Hoắc Triều hừ một tiếng, tám vạn còn nói không nhiều?
 
Theo như điều kiện của cậu trai kia, trước mắt không thể trả nhiều tiền vậy được. Vì thế, Thư Giai Nhĩ hoàn toàn là làm việc thiện.
 
Nếu như đổi lại là người khác, Hoắc Triều có thể không để bụng như vậy, nhưng vì đối phương là Tưởng Tây Từ, nên trong lòng anh không thể không để ý.
 
Nếu như đổi lại thành người khác, Thư Giai Nhĩ có còn cho mượn nhiều tiền thế không?
 
Chưa chắc đâu nhỉ?
 
Cho dù có, thì cũng sẽ không cho mượn nhiều như thế đâu nhỉ?
 
Thư Giai Nhĩ cảm thấy Hoắc Triều tức giận rồi, nhưng cô tiêu tiền của mình, anh ấy cớ gì phải tức giận? Bây giờ cô là cô gái nhỏ giàu có rồi.
 
Trực giác của Thư Giai Nhĩ không hề sai.
 
Vào buổi chiều, hai người đi dạo ở huyện B một lát, mua một ít đặc sản địa phương, sau đó về khách sạn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về Bắc Kinh.
 
Cả quãng đường, Hoắc Triều không nói một lời.
 
Thư Giai Nhĩ nói chuyện anh cũng không đáp, sau cùng thì Thư Giai Nhĩ nổi giận.
 
Cô nắm lấy tay áo của anh, phàn nàn rằng, “Anh trai, anh sao vậy? Anh còn thế này nữa là em giận đấy.”
 
Hoắc Triều day day mi tâm. Anh cũng không biết mình bị sao nữa. Anh chỉ cảm thấy tim mình như lửa đốt. Lúc này đây, ngọn lửa này càng cháy càng mạnh, đến nỗi khiến cả người anh không được tự nhiên.
 

“Hoắc Triều, anh nói gì đi chứ!”
 
Lần này, Thư Giai Nhĩ cũng chẳng gọi anh trai nữa, trực tiếp thét cái tên Hoắc Triều này lên.
 
Anh dùng ngón trỏ bàn tay phải gõ lên trái tim mình, “Ở đây rất nóng, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.”
 
Thư Giai Nhĩ ồ lên một tiếng, vẻ như tỉnh ngộ, “Em biết rồi, khí nóng của anh trai quá vượng đó, ngâm ít trà hoa cúc uống, hay là ngâm đá vụn để hạ nhiệt nhỉ?”
 
Thư Giai Nhĩ nghĩ con trai ở độ tuổi này có lẽ đều như vậy, khí nóng mạnh.
 
Hoắc Triều sắp bị Thư Giai Nhĩ chọc cười rồi. Anh đưa tay nắm chặt tay của cô, để tay cô phủ lên trên trái tim của mình, “Tôi nói là, chỗ này có lửa đang cháy.”
 
Vì bị chọc tức.
 
Anh đương nhiên không để bụng tám vạn tệ kia, đó là tiền của Thư Giai Nhĩ, cô muốn tiêu thế nào thì tiêu.
 
Anh chưa từng có được đãi ngộ như vậy.
 
Giống trước đây, anh vẫn để ý đến cậu bé chỉ tồn tại trong quá khứ và đã không xuất hiện trong nhiều năm, nhưng được Thư Giai Nhĩ xả thân cứu mạng.
 
May mắn thay cuối cùng quanh co khúc khuỷu, cậu bé đó chính là bản thân anh, khiến anh uổng công để bụng một phen, nhưng như thế còn tốt hơn nhiều so với người đó là người khác.
 
Nhưng Tưởng Tây Từ lại khác, cậu ta là bạn học của Thư Giai Nhĩ. Cậu ta không phải nhân vật tồn tại trong quá khứ, mà là thực sự tồn tại ở hiện thực, thậm chí bọn họ có thể bên nhau suốt ngày.
 
Hoắc Triều đột nhiên nói, “Ở đây, càng cháy càng mạnh.”
 
Thư Giai Nhĩ nhìn vị trí trái tim của Hoắc Triều, mặt mũi ngờ nghệch, đây là sao. Anh ấy không thể thẳng ra một chút được à?
 
Muốn gì cứ nói toẹt ra không được sao? Lại cứ lửa càng cháy càng mạnh.
 
“Vậy phải làm sao? Giảm nhiệt nha.”
 
“Ừ.”
 
Ừ?
 
Ừ là ý gì?
 
Thư Giai Nhĩ nhếch môi, “Anh trai, thế phải làm sao để hạ nhiệt?”
 
Giây kế tiếp, giọng nói của cô đã bị nhấn chìm giữa đôi môi.