Mệnh Công Chúa

Chương 53



Tháng giêng bận rộn trôi qua, sau khi đi học lại là thời gian Thư Giai Nhĩ nhẹ nhàng nhất.

Cô không cần gấp gáp ứng phó người trong nhà, cũng không cần gấp gáp tham gia các buổi tụ hội, không cần gấp gáp quen biết bạn bè plastic cùng giai cấp, mỗi ngày chỉ cần lo lắng ba bữa nên ăn cái gì, đi hẹn hò ở đâu với Hoắc Triều là được.

Thời gian cấp ba bận rộn nhưng thật ra khi nhớ lại ở tương lai, sẽ cảm thấy thời gian bận rộn này cũng là sự ngọt ngào nhẹ nhàng.

Bé heo trong nhà càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng dính người.

Lúc đầu Thư Thương có chút ghét bỏ bé heo, cảm thấy khắp người nó thối thối, ăn nhiều, nuôi cũng tốn nhưng mấy tháng qua đi, người nuông chiều bé heo này nhất lại là Thư Thương.

Tình yêu của chàng trai nhỏ vô cùng mãnh liệt, một khi rảnh rỗi liền ôm bé heo hôn hít rồi nâng lên cao, còn thân thiết đút cho nó đồ ăn ngon.

Chủ nhân thật sự của bé heo là Thư Giai Nhĩ lại vô cùng rảnh rỗi, không cần làm gì cho nó.

Thời gian vượt qua đông xuân, lập tức tới tháng sáu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tháng sáu có hai kỳ thi quan trọng, một là thi đại học, thêm một kỳ thi cấp ba nữa.

Ở bên Thư Giai Nhĩ có hai thí sinh phải tham gia thi cử, một là bạn trai cô - Hoắc Triều, sắp tham gia thi đại học. Còn một người nữa là Thư Á, tham gia thi cấp ba.

Thư Giai Nhĩ làm bạn gái, thì phải quan tâm một phen, từ lúc bắt đầu tháng sáu thì đều cho Hoắc Triều ăn một chén chè đậu xanh lành lạnh mỗi ngày.

Chè đậu xanh không để quá lạnh, cô sợ Hoắc Triều ăn nhiều sẽ hư bụng nên chỉ là nhiệt độ bình thường.

Thư Giai Nhĩ săn sóc như vậy khiến hai người Triệu Chi Phong và Hứa Trần ao ước muốn chết.

Triệu Chi Phong ngồi bên cạnh Hoắc Triều, vẻ mặt chua lòm nói: “Hoa quả, sữa bò và đồ ăn vặt một năm qua cậu trao đi đúng là không uổng công, trả giá quả nhiên sẽ có hồi báo.”

Nhưng phải nói điều đơn giản làm nên điều khó.

Cũng đã một năm rồi.

Nhưng thật sự làm được một ngày không sót thì không phải người bình thường nào cũng làm được.

Đôi mắt của Hứa Trần trông mong mà nhìn chằm chằm vào chè đậu xanh có vẻ rất ngon trên tay Hoắc Triều, nhìn có chút đáng thương.

Triệu Chi Phong thở dài: “Tôi quen nhiều bạn gái như vậy mà sao lại không được chăm sóc thế nhỉ?”

Hoắc Triều thong thả ung dung uống một ngụm chè đậu xanh ngon ngọt, cười nhạo không chút lưu tình: “Đó mà là bạn gái của cậu à? Còn không hơn bạn bè là bao.”

Thời gian ở bên mỗi một người bạn gái của Triệu Chi Phong đều rất ngắn, dài nhất cũng không quá ba tháng.

Triệu Chi Phong nhìn dáng vẻ khoe khoang ân ái của Hoắc Triều bỗng nhiên nảy ra một ý trong đầu, cậu ta cũng muốn một cuộc tình không chia tay.

Đột nhiên, cậu ra nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nói với Thư Giai Nhĩ còn chưa đi: “Ai da, Tiểu Thư Nhĩ, cái túi lúc trước của cậu đó, tôi và Hứa Trần cũng tốn sức đấy, không đến nỗi bọn tôi không được uống một ngụm nào đúng chứ?”

Hứa Trần cũng vội nói: “Đúng rồi đúng rồi. Chúng tôi thức mấy buổi tối với A Triều, chỉ vì đan cái túi đó, mọi người ai cũng dùng hết sức đấy.”

Thư Giai Nhĩ cười tủm tỉm lấy hai chén chè đậu xanh từ hộp ra: “Em không quên hai anh đâu, đây này, đã sớm chuẩn bị hết cho hai anh rồi.”

Vẻ mặt Hứa Trần nịnh nọt đón lấy: “Tiểu Thư Nhĩ thật tốt.”

Triệu Chi Phong: “Tiểu Thư Nhĩ thật tốt.”

Tuy rằng Thư Giai Nhĩ đã sửa tên rất lâu nhưng bọn họ vẫn gọi cô là Tiểu Thư Nhĩ theo thói quen.

Tên này có vẻ thân mật hơn một ít.

Sau khi ba người bọn họ uống xong chè đậu xanh, Thư Giai Nhĩ cũng mang hộp đồ ăn về phòng học của mình.

Mấy ngày sau, mỗi ngày Thư Giai Nhĩ đều mang chè đậu xanh cho họ, không thì canh nấm tuyết, hai loại đan xen như vậy để đảm bảo họ không ngán.

Triệu Chi Phong uống canh nấm tuyết Thư Giai Nhĩ đưa họ, biết ơn nói: “Tiểu Thư Nhĩ, em như vậy khiến anh không dám thi tệ đấy.”

Hứa Trần đâm dao một bên: “Nói như kiểu cậu có thể thi tốt vậy.”

Triệu Chi Phong đảo mắt: “Dù sao chúng ta thi thế nào cũng không liên quan hết, chúng ta chỉ ăn ké, A Triều thi tốt là được. Đúng không, A Triều?”

Mỗi ngày đều uống canh dinh dưỡng đến từ tình yêu của bạn gái, dù sao cũng sẽ phát huy vượt xa người thường nhỉ?

Hoắc Triều cũng không nhìn bọn họ, chỉ lo uống canh nấm tuyết của mình.

Nếu là anh vào một năm trước, có thể sẽ không để ý đến kỳ thi đại học như bây giờ.

Đối với anh, thi tốt hay thi tệ cũng không có gì khác nhau lắm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dù sao anh sinh ra ở nhà họ Hoắc, đời này có sao cũng không thể đói chết. Thậm chí, anh còn thấy tốt hơn những người nỗ lực phấn đấu hơn mọi người.

Mặc dù anh không thể hơn anh cả của mình, mặc dù anh không kế thừa được công ty của dòng họ nhưng anh vẫn có thể dựa vào hoa hồng mỗi năm của công ty, cùng với số tài sản của mẹ để sống thoải mái dễ chịu.

Nhưng bây giờ không như vậy.

Anh muốn cho cô những thứ tốt nhất dựa vào nỗ lực của anh.

Thật ra anh không nói cho Thư Giai Nhĩ biết có một lần anh vô tình nhìn thấy cô ở trung tâm thương mại nào đó. Anh muốn đi qua nhưng khi đó các cô đang chuẩn bị rời đi.

Nhóm con gái đi với nhau, có mấy người anh nhìn có chút quen mắt, hẳn là cùng thế giới của bọn họ. Có điều phần lớn anh cũng không nói nổi tên, chỉ có ấn tượng mờ mịt trong đầu mà thôi.

Lúc ấy Quý Nhu được các cô gái vây quanh ở giữa, vợ sắp cưới của Phó Minh Khiêm.

Đến anh cũng biết cô ta.

Là tiểu thư đài các nổi tiếng vang dội trong giới thượng lưu gần đây của thành phố Bắc Kinh, mỗi một chuỗi lắc tay trên người đều do Phó Minh Khiêm tiêu biết bao nhiêu tiền ở phòng đấu giá cho cô ta.

Tất cả mọi người nịnh hót, theo cô ta, đứng trên một chiến tuyến với cô ta. Cô ta không thích ai thì cũng không cần nói thẳng, người kia lập tức cũng bị phần lớn mọi người cô lập, thậm chí bị đuổi ra khỏi vòng quan hệ này.

Còn công chúa nhỏ của anh, cô và một cô gái khác đứng bên ngoài nhóm con gái kia, không tiến lên xem chuyện nhưng cũng không có ai để ý hai người bọn cô.

Những cô gái đó đều vây quanh Quý Nhu. 

Lúc nhóm các cô gái rời khỏi trung tâm thương mại, công chúa nhỏ của anh và cô gái Diêu Diêu kia bị bỏ quên ở phía sau.

Cảnh tượng như vậy vốn hết sức bình thường, giá trị con người của Quý Nhu là cao nhất trước mắt, nhà chồng tương lai lại mạnh mẽ như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người nịnh bợ cô ta. Đương nhiên nhà họ Thư không kém, nhưng chỉ sợ không so sánh được.

Ở trường hợp có người gia thế và ưu tú hơn Quý Nhu thì những người khác đương nhiên cũng sẽ vây quanh người có giá trị hơn Quý Nhu.

Trong lòng anh đột nhiên rất hụt hẫng.

Công chúa nhỏ của anh sao có thể làm nền cho người khác chứ?

Sao cô ấy lại có thể bị người ta lạnh nhạt, bị bỏ lơ?

Người được vây quanh phải là cô ấy mới đúng.

Thư Giai Nhĩ không biết trong lòng Hoắc Triều đang nghĩ cái gì, cô chỉ không biết việc mình làm nền cho Quý Nhu bị Hoắc Triều trông thấy.

Nhà họ Thư không phải hạng nhất ở Bắc Kinh, thậm chí còn không lên được hạng 10, bị người ta lạnh nhạt cũng bình thường.

Thật ra chính cô cũng không thèm để ý. Lúc chị em plastic khác đối mặt với Quý Nhu đều như mang hai gương mặt, ở trước mặt cô ta thì một gương mặt, sau lưng lại là một gương mặt khác. Trong lòng những người đó không muốn chịu thua Quý Nhu nhưng ngoài mặt lại nịnh bợ hùa theo cô ta. Mà đâm sau lưng cô ta cũng vô cùng đỉnh cao.

Người ở cái giới này đa số đều thuộc loại này.

Hiện thực, công danh và lợi lộc, làm quen với ai đó đều có một mục đích riêng.

Tuy rằng hiện tại đúng là Quý Nhu nổi bật nhất, Thư Giai Nhĩ cũng chưa từng muốn bước vào cái vòng nhỏ hẹp đó mà làm chị em với cô ta.

Bình thường có tụ hội gì, cô cũng không liên quan gì đến người bên cạnh, ít nhất cũng không ai tìm cô gây phiền toái, cô cũng mừng rỡ nhẹ nhàng lại tự do. Nếu có người tìm cô gây chuyện thì đương nhiên cô cũng không phải cái bánh bao mềm.

Cô không biết, cô không để ý đến việc mình làm nền cho ai đó nhưng Hoắc Triều lại để ý như vậy.

Thư Giai Nhĩ đỡ đầu im lặng nhìn anh: “Anh trai, ngày mai thi đại học phải cố lên đấy, em tặng may mắn năm nay của em cho anh, chúc anh lên được bảng vàng.”

Hứa Trần: “Oa oa oa!!!”

Triệu Chi Phong: “A a a!!!”

Hứa Trần: “Đau lòng quá đi!!!”

Triệu Chi Phong: Thật là ngưỡng mộ!!!”

Hai anh em này cứ chọc cười, diễn kịch làm màu ở bên cạnh, Hoắc Triều còn chưa kịp cảm động thì cũng bị họ phá hủy cảm xúc.

Hoắc Triều cười một phen đẩy cái đầu không ngừng thò qua của Hứa Trần: “Hai người các cậu đủ rồi đấy.”

Hứa Trần cười hai tiếng: “Không đủ, sao mà đủ được chứ.”

Triệu Chi Phong giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Tôi đã nhìn trúng vị trí phù rể rồi đấy, sau này hai người kết hôn tôi sẽ là phù rể, không ai tranh của tôi được.”

Hứa Trần cũng giơ tay theo: “Một phù rể chắc chắn không đủ, tôi cũng muốn nữa!”

Người lớp khác vẫn chưa về nhà, mà các bạn học ở lớp tự chọn nghe tiếng lớn như vậy cũng nhao nhao nhìn sang bên này.

Càng đến kỳ thi đại học thì càng không nên đọc sách, thả lỏng tâm tình mới là điều quan trọng nhất.

Chỉ còn dư một chút thời gian, cho dù bây giờ nước tới chân mới nhảy cũng vô dụng, kiến thức và những con chữ nhớ thì nhớ, cho dù có tranh thủ học bù thêm thì chưa chắc ngày mai sẽ thi được.

Mấy ngày trước thi đại học thì trường sẽ cho học sinh lớp 12 nghỉ, bạn học trong lớp vốn không nhiều lắm, người nghiêm túc ôn tập càng không nhiều.

Nghe tiếng động như thế thì mọi người đều vỗ tay cổ vũ.

Thư Giai Nhĩ vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn bọn họ, nghe chuyện bọn họ trêu chọc việc kết hôn cũng không thấy ngại.

Những người khác trong lớp trêu thì tất nhiên cô cũng không thấy ngượng, bọn họ đã ăn kẹo mừng của cô và Hoắc Triều rồi, còn gì nữa đâu mà thẹn với thùng. Tính cách của cô vốn cũng không phải ngượng ngùng xoắn xít, cũng không phải không thoải mái, bọn họ chúc phúc thì đương nhiên cô sẽ rất thoải mái phất tay.

Thư Giai Nhĩ đứng lên dọn ba hộp đồ ăn, tay phải nắm thành quyền: “Ngày mai mọi người đều phải cố lên!”

Hứa Trần giơ cao tay, hô to: “Cố lên!”

Triệu Chi Phong để tay thành loa: “Vì hạnh phúc mai sau!”

Người qua đường Giáp: “Vì tương lai tốt đẹp!”

Người qua đường Ất: “Vì cưới vợ bạch phú mỹ!”

Người qua đường Bính: “Vì làm CEO cấp cao, đi l3n đỉnh cao của cuộc sống!”

Đến phiên Hoắc Triều, điều anh nói ở trong lòng chính là: “Vì tương lai của tôi và bé Thư Nhĩ.”

Đã đến đúng ngày thi đại học.

Hai ngày 7 và 8 tháng sáu, Thư Giai Nhĩ đã rời giường sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Hoắc Triều, Hứa Trần và Triệu Chi Phong.

Cơm trưa cũng do cô tự chuẩn bị.

Thư Giai Nhĩ nhanh nhẹn làm cơm trưa, tuy hương vị kém hơn đầu bếp nhưng thắng ở chỗ tràn ngập tình yêu.

Lúc Thư Giai Nhĩ đưa cơm cho họ thì không hỏi gì nhiều cả.

Cũng thi xong rồi, cần gì phải hỏi kết quả chứ?

Nếu biết mình làm sai thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng để phát huy môn tiếp theo.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuối cùng cũng qua hai ngày.

Cuối cùng cũng kết thúc kỳ thi đại học.

Thư Giai Nhĩ và người nhà của thí sinh khác chờ ở cổng trường, cô gái nhỏ nhỏ nhắn xinh xắn như cô kẹt giữa một đám người già rất dễ gây chú ý.

Có một bà cụ tò mò hỏi cô: “Cháu gái nhỏ, cháu ở đây chờ anh trai sao?”

Anh trai? Hình như cũng không sai lắm?

Có điều nếu cô gật đầu thì người khác sẽ hiểu lầm, Thư Giai Nhĩ lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không phải, cháu chờ bạn trai.”

Bà cụ hiểu rõ mà ha một tiếng: “Bạn trai à. Cháu gái nhỏ tuổi như vậy mà có bạn trai rồi ư.”

Thư Giai Nhĩ cười một cái.

Thời gian chờ đợi cũng không buồn tẻ, luôn có đủ loại người nói chuyện phiếm với Thư Giai Nhĩ.

Cuối cùng, môn thi cuối cũng xong.