Ngày ngày cứ bình yên trôi qua như vậy.
La Bối đi làm ở công ty mới lúc đầu làm bên văn thư nhưng giám đốc thấy vẻ ngoài của cô xuất sắc nên trực tiếp cho cô làm trợ lý, đừng hiểu lầm,giám đốc công ty này không phải đàn ông mà là một người phụ nữ trung niên,bà còn rất mạnh mẽ, mấy năm trước,sau khi cùng chồng ly hôn,bà được phân một phần tài sản nên đã tự lập công ty kinh doanh,bà là người có năng lực, không mấy năm, công ty đã có những bước phát triển khá tốt.
Từ văn thư đến trợ lý, tiền lương chỉ nhiều hơn 300 tệ nhưng La Bối đã thấy rất thỏa mãn.
Lúc đi theo bà chủ ra ngoài xã giao,cũng có khi gặp được ông chủ tai to mặt lớn có ý với cô, nhưng đừng nói La Bối không muốn mà ngay cả bà chủ cũng dặn dò cô bảo cô không được đi sai đường.
La Bối không có tham vọng gả vào nhà giàu, càng không có khả năng làm tình nhân của một người bằng tuổi ba cô.
Bây giờ cô chỉ nghĩ làm việc thật tốt, chờ sau khi trả hết nợ của ông nội và ba thì sẽ bắt đầu tích góp tiền để mua phòng ở trong nội thành, nghĩ đến việc nợ nần có thể trả hết và thu tiền thuê cả toà nhà này, La Bối đã không thể suy nghĩ về chuyện gì khác .
Kể cả tâm tư tìm đối tượng cũng không có thì nói gì đến việc vắt óc tìm mưu kế để gả cho kẻ có tiền.
Trong khoảng thời gian này,quan hệ của La Bối và Triệu Phiên Phiên dần dần trở nên thân mật hơn. La Bối cũng không mang ý nghĩ nịnh bợ, không thể phủ nhận dạo này hai nhà đi lại nhiều hơn đó là do tính cách của cô và Triệu Phiên Phiên rất hợp nhau tất nhiên quan hệ sẽ tốt hơn. Triệu Phiên Phiên cũng nhắc đi nhắc lại với cô là không được cùng những kẻ có tiền có quan hệ thân mật,thế giới của kẻ có tiền không giống thế giới của họ đừng dại dột mà dấn thân vào.
Triệu Phiên Phiên không hổ từng làm thư kí của tổng giám đốc, ở phương diện công việc đã cho cô nhiều kinh nghiệm quý giá.Hiện tại bà chủ đối với cô càng ngày càng hài lòng.
Duy nhất không được hoàn mỹ là bà chủ muốn giới thiệu cháu trai chưa lập gia đình của bà cho cô.
Gần đây, Triệu Phiên Phiên lại thích ăn bánh kem, bởi vì coi La Bối như em gái nên cô cũng không khách sáo như trước, vài lần nhờ La Bối đi cửa hàng bánh kem trước kia cô thường mua để mua hộ.
La Bối thường đi xã giao cùng bà chủ ở trung tâm thành phố vì vậy chỉ cần cô đi xã giao, cô sẽ đi cửa hàng bánh kem đó mua một phần bánh kem cho Triệu Phiên Phiên.
Hôm nay cũng như vậy,bà chủ không thuê tài xế riêng, rốt cuộc quy mô công ty cũng không lớn,hồi La Bối còn học đại học đã thi bằng lái xe,cô vẫn luôn chưa có cơ hội thực hành, nhưng thời điểm bà chủ xã giao đều phải uống vài chén rượu, dần dần, La Bối kiêm luôn chức tài xế.
Tuy rằng chiếc xe Toyota này đã bị phạt rất nhiều lần, nhưng bà chủ vô cùng phúc hậu còn cho La Bối thêm tiền lương, xem như là khen thưởng cho việc cô làm tài xế.
Bà chủ nằm ở ghế sau, La Bối xuống xe đi vào cửa hàng mua bánh kem cho Triệu Phiên Phiên.
Nhưng La Bối ngàn lần không nghĩ tới là tại cửa hàng này lại đụng phải Lôi Vũ Hạo.
Lôi Vũ Hạo cũng không phải minh tinh, người bình thường cũng không nhận ra hắn, nhưng ở trong mơ, La Bối xem hết câu chuyện yêu hận tình thù của hắn và Triệu Phiên Phiên, đối với tướng mạo của người này thật sự quá mức quen thuộc.
La Bối cũng không dám để lộ dù chỉ một chút kể cả biết cốt truyện của tiểu thuyết thế nào hay Lôi Vũ Hạo có tiền ra sao, hiện tại cô cũng chỉ là bạn tốt của Triệu Phiên Phiên, nếu trước mắt Triệu Phiên Phiên không tính toán để Lôi Vũ Hạo tìm được vậy thì cô cũng không thể tự ý làm điều thừa.
Trong tiệm bánh kem cũng có ghế dài, Lôi Vũ Hạo cô đơn ngồi ở một bên, trên bàn là một phần bánh kem blueberry Mousse.
Đây là món mà Triệu Phiên Phiên thích nhất.
La Bối vì để không lộ ra dấu vết, mua một phần blueberry Mousse còn mua thêm một phần Tiramisu.
Lúc rời đi cửa hàng bánh kem, cô lại nhìn về phía Lôi Vũ Hạo, đột nhiên cô ý thức được hành động của chính mình có chút dư thừa, Lôi Vũ Hạo đang đắm chìm trong thế giới của mình làm sao chú ý được đến loại người qua đường Giáp như cô.
La Bối rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Triệu Phiên Phiên lại thuê nhà ở thôn Thành Trung.
Mặc kệ ai đều không thể tưởng tượng được, Triệu Phiên Phiên đã rời đi lại còn vẫn ở lại thành phố này, bọn họ càng thêm không thể tưởng tượng được, cầm trong tay 500 vạn, Triệu Phiên Phiên sẽ ở tại một phòng trọ có giá chỉ một ngàn tệ một tháng ở thôn Thành Trung, cứ như vậy, Triệu Phiên Phiên sinh hoạt cũng không cần phải đề phòng gì.
Nhưng trong thế giới tiểu thuyết, nam chính muốn tìm được nữ chính không phải là một chuyện rất dễ dàng sao?
Nhưng cho dù là Bug, cũng là bug để phục vụ cốt truyện, nếu cốt truyện không cho nam chính tìm được nữ chính vậy thì dù cho hắn có bản lĩnh thông thiên cũng không tìm thấy.
***
Vốn dĩ Triệu Phiên Phiên ăn bánh blueberry Mousse rất ngon, biểu tình cũng vô cùng hài lòng, nhưng không lâu sau cô liền nhíu mày.
"Làm sao vậy?" La Bối hỏi.
Triệu Phiên Phiên dự tính ngày sinh là vào đầu tháng sau nhưng trẻ con sinh đúng ngày dự kiến sinh lại không nhiều lắm.La Bối nhìn biểu tình của cô là lạ, lập tức cũng khẩn trương.
"Không có việc gì." Triệu Phiên Phiên còn cười với cô, "Chỉ là cơn co giả thôi."
La Bối biết cô ấy sẽ sinh được một cậu bé bụ bẫm là người thừa kế tương lai của tập đoàn Lôi thị, ở trong phiên ngoại của tiểu thuyết,bé đặc biệt thông minh, thường xuyên đấu trí đấu dũng cùng ba để tranh đoạt mẹ.
Đứng ở góc độ người xem bên ngoài, Triệu Phiên Phiên thực sự là nhân vật Mary Sue, loại cốt truyện yêu thầm tổng giám đốc bá đạo rồi mang bầu bỏ trốn này, người bình thường có thể gặp được sao? Chỉ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tổng giám đốc tập đoàn lớn yêu cô sâu sắc,không phải cô không cưới, con trai của cô còn thông minh đáng yêu như vậy, thậm chí còn không cần cô phải phiền lòng,nữ phụ pháo hôi đều tự động bị vả mặt.
Nếu Triệu Phiên Phiên lúc ấy mang theo con trai đi nước ngoài có khi cô còn hội ngộ được một chàng nam phụ thâm tình chờ đợi, nhưng mà......
"Phiên Phiên,sao chị lại đến thôn Thành Trung?" La Bối tò mò hỏi.
Triệu Phiên Phiên đối với người khác rất chân thành, tuy rằng cô không nói cho La Bối ba của đứa bé là Lôi Vũ Hạo nhưng những chuyện khác cô cũng kể gần hết.
La Bối cũng rất chân thành mà nói cho Triệu Phiên Phiên,cô tuyệt đối sẽ không nói với người khác.
Loại nam phụ thâm tình vừa có tiền vừa có nhan sắc này sao có thể xuất hiện ở thôn Thành Trung được, cho nên bên người Triệu Phiên Phiên ngoài bà La chăm sóc cô tỉ mỉ và La Bối nói chuyện phiếm hàng ngày thì chẳng còn ma nào cả.
Vẻ mặt Triệu Phiên Phiên ôn nhu mà vuốt ve cái bụng đã phồng lên cao, thấp giọng nói: "Về sau việc cần tiêu tiền có rất nhiều,ở nơi bình thường cũng không sao, hơn nữa chị cảm thấy nơi này rất tốt,em và bà La đều là những người tốt nhất trên thế giới này mà chị gặp được."
"Lúc ấy chị mà ra nước ngoài có khi còn tốt hơn đấy." La Bối nói như vậy.
Trong khoảng thời gian này, cô không có việc gì làm cũng xem mấy quyển tiểu thuyết có nữ chính mang bầu bỏ trốn, hầu hết các nữ chính này đều chọn đi nước ngoài.
Triệu Phiên Phiên kinh ngạc nhìn La Bối, "Chị không có thẻ xanh cũng không có người thân bên ấy cùng lắm cũng chỉ đi du lịch thôi thời gian cũng có hạn, trời xa đất lạ, vì sao lại nghĩ chị muốn ra nước ngoài?"
La Bối: "............"
Hình như là vậy.
"Bối Bối," Triệu Phiên Phiên đột nhiên gọi cô một tiếng, cười nhìn cô, "Chờ sau khi chị sinh bé con,em làm mẹ nuôi của bé con nhé?"
La Bối chớp chớp mắt, không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Làm mẹ nuôi của bé con?
Điều này có ý nghĩa gì? có nghĩa là người thừa kế tương lai của tập đoàn Lôi thị là con nuôi của cô?
Chỉ làm chị em tốt của phu nhân tổng giám đốc cũng đã đủ để vượt qua dự đoán của cô, hiện tại còn nhận một tổng giám đốc tương lai làm con nuôi?
"Bối Bối,em có nguyện ý không?"
La Bối gật đầu như đảo tỏi, "Nguyện ý nguyện ý!"
Tuy rằng ngay từ đầu mục đích lui tới cùng Triệu Phiên Phiên cũng không phải hoàn toàn trong,nhưng La Bối cũng không phải một người có tâm tư quá nặng, ai thật lòng với cô,cô sẽ đối xử thật lòng lại, Triệu Phiên Phiên thật tình coi cô là bạn tốt,vậy thì cô đối với Triệu Phiên Phiên còn cả bé con trong bụng cũng sẽ thật tình.
Chờ La Bối từ phòng 202 ra, về đến nhà,mới hơn nửa giờ, di động liền vang lên, là Triệu Phiên Phiên gọi tới.
Cô nghi hoặc không biết là xảy ra chuyện gì?
Nhận điện thoại, liền nghe được tiếng thở dốc của Triệu Phiên Phiên nói rằng nước ối bị vỡ có lẽ muốn sinh con.
La Bối là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này,cô chạy nhanh gọi bà nội đang ngủ dậy rồi đi xuống phòng 202, tay chân luống cuống, cũng không biết muốn làm cái gì.
Triệu Phiên Phiên lúc này mới chỉ đau bụng từng cơn, không giống diễn viên trong phim truyền hình ngược lại cô còn rất trấn định, "Bối Bối, đi gọi xe taxi với mang theo túi đồ chị chuẩn bị từ trước theo,chị và bé con phải dựa vào em rồi."
Triệu Phiên Phiên lúc này còn có thể đi được,nhưng cũng là cố hết sức, La Bối cầm túi đồ còn đỡ người......
Lúc đến tầng một, vừa lúc đụng phải vị khách thuê ở tầng hầm ngầm.
Lúc này ngoài trời đang có bão,gió nổi to,mưa cũng to rất khó gọi xe taxi.La Bối hoang mang lo sợ nhưng vẫn phải nâng tinh thần lên.
Bà La cũng khá quen thuộc vị khách thuê kia, lúc này liền gọi to: "Tiểu Giang, hiện tại cháu có việc gì không?"
Khách thuê gọi Tiểu Giang kia vừa thấy tình huống của Triệu Phiên Phiên cũng biết là chuyện gì xảy ra.
"Đi bệnh viện sao ạ?" Thanh âm Tiểu Giang trầm thấp, mang theo từ tính rất dễ nghe,anh liếc mắt nhìn La Bối, nói, "La tiểu thư,cô đưa dù cho tôi, tôi đi ra bên ngoài gọi xe taxi."
Lúc này mưa to như vậy, tất nhiên không thể làm thai phụ đi theo cùng nhau hứng mưa để bắt xe.
La Bối nhanh chóng đưa dù cho anh, Tiểu Giang cầm dù xông ra bên ngoài.
Thời bây giờ người tốt vẫn còn nhiều,tuy rằng Tiểu Giang không gọi được xe taxi, nhưng thôn Thành Trung cũng có người chạy xe riêng, người này nghe nói khách thuê nhà bà La chuẩn bị sinh con, lập tức cùng Tiểu Giang lại đây, chở một xe người hướng bệnh viện chạy đi.
Sau khi bác lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện, lại đi ra ngoài chạy kiếm khách.
Tiểu Giang, La Bối còn có bà La đợi bên ngoài phòng sinh của Triệu Phiên Phiên.
La Bối nghe thấy tiếng kêu ùng ục từ bụng Tiểu Giang,cô đợi một lúc rồi đứng dậy giả vờ lơ đãng nói: "Không biết phải đợi bao lâu, tôi đi mua chút thức ăn, Phiên Phiên cũng phải ăn chút gì đó, không thì chờ đến lúc sinh cũng không có thể lực. Tiểu Giang,anh có muốn ăn gì không? Hôm nay cũng làm anh vất vả rồi."
Tiểu Giang nhìn cô một cái, "Cái gì cũng được."
"Tôi mua cho anh một phần cơm chiên trứng nhé?"
Tiểu Giang đè nén tiếng nuốt nước bọt, chậm rãi gật đầu, "Được, cảm ơn."
Bánh tiramisu