"Cậu...đưa tôi tới đây làm gì? Đừng chết nha! Không là tôi lo lắm đấy! Công việc 1 năm tôi còn chưa làm xong nữa!" Mong rằng không phải là rủ đi tự tử.
Sắc mặt cậu ta đang tốt lắm, nhưng nghe câu nói của tôi, sắc mặt cậu ta trở nên u ám thấy sợ:
"Nghĩ gì thế hả? Đời tôi còn sung sướng thế này thì đi tự tử làm gì chứ!?"
"Thế cậu tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là đi chơi rồi!"
"Chơi gì ở đây chứ?"
"Không phải ở đây! Là ở dưới kia!" Hàn Nặc Minh chỉ xuống dưới khe núi sâu hoắm.
Tôi khẽ rùng mình. Có đường xuống dưới kia hả? Nhưng nhìn dưới kia đáng sợ quá đi!
"Nhảy thôi!" Hàn Nặc Minh cất giọng.
"Cái...Cái gì! Nhảy!?" Tôi hốt hoảng.
Không đùa chứ? Nhảy xuống dưới kia để mà thịt nát xương tan à?
Tôi sợ hãi bỏ chạy:
"Không! Tôi thề sẽ không bao giờ nhảy xuống dưới đó đâu!"
Hàn Nặc Minh giữ tôi lại:
"Nhát thế! Tin tôi đi! Không chết đâu!"
Tin cậu được không đây? Tin cậu có khi tôi chết sớm ấy chứ.
Mà thôi, tạm tin lần này vậy.
Cậu ta đưa tôi tới trước vách đá, bảo tôi nếu sợ thì nhắm mắt lại, rồi cậu ta bắt đầu đếm, eo ôi, chưa bao giờ tôi thấy sợ số "3" đến thế.
Hắn ta nhanh như cắt nhảy xuống phía dưới. Rồi xong! Xong phim rồi! Đời tôi coi như chấm dứt! Thần linh thiên địa phù hộ cho người con gái bé bỏng!
Cả hai chúng tôi rơi tự do có khi tới 2 phút rồi cung chưa hề có động tĩnh gì. Tôi nghe loáng thoáng tiếng Hàn Nặc Minh gọi. Khó lắm mới mở được mắt ra.
Eo ôi! Tốc độ còn cao hơn cả tàu lượn siêu tốc.
Mặc dù Hàn Nặc Minh đã nắm chặt tay tôi rồi nhưng tôi vẫn sợ hãi mà với với lấy cổ cậu ta ôm chặt lấy.
Gần chạm đất rồi! Bớ thần linh thiên địa!
Í! Cái gì kia! Phía dưới kia là một màu trắng toát!
Chúng tôi tiếp đất một cách an toàn nhờ thứ màu trắng đó. Tôi đáp xuống đất chỉ hơi đau một tí chứ không đến nỗi thịt nát xương tan như tôi tưởng tượng. Tôi khẽ mở mắt ra, là một tấm nệm hơi.
Không thể tin được, thế mà lại có tấm nệm hơi ở bên vách núi.
Vừa trắng trắng lại vừa mềm mềm, nằm thoải mái cực kỳ, hơn nữa lại còn rất đẹp nữa chứ.
"Sao cậu biết dưới này an toàn?"
"Vì tôi đã từng tới đây rồi!"
Hàn Nặc Minh vừa dứt lời thì có một cậu nhóc chắc khoảng 7, 8 tuổi chạy lại:
"Hàn Nặc Minh! Lâu rồi em mới thấy anh!" Thằng bé nhảy tới ôm chầm lấy Hàn Nặc Minh.
Hàn Nặc Minh cũng dang tay ra ôm lấy thằng bé. Trông hai người thân thiết như là anh em ấy.
"Kia là ai vậy anh?" Thằng bé nhìn tôi rồi hỏi cậu ấy.
"Mèo của anh!"
"..."Không biết nói gì hơn.
Thằng bé trông nhỏ con thế mà khôn lỏi dễ sợ. Nó đi lại chỗ tôi rồi cúi xuống chào một cách lễ phép nhưng có chút sai sai:
"Chào chị, người bạn gái đầu tiên của anh Hàn Nặc Minh! Em là Thịnh Nghi, em kểt nghĩa của anh ấy! Còn chị là..."
Tôi cứng họng. Cái quái gì mà bạn gái đầu tiên của cậu ta. Tên Hàn Nặc Minh đó lại nói gì với thằng nhóc này vậy.
"Chào em, chị là Đàm Y Nhi, nhưng mà...chị không phải là bạn gái của anh ấy đâu!"
Thịnh Nghi nghe thế thì mặt hơi buồn. Hình như nó muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hàn Nặc Minh cũng không muốn im lặng thêm nữa, đứng dậy rồi kéo cả hai chúng tôi đi.
"Chỗ ban nãy vì có nhiều người bị rơi xuống đây rồi nên chủ tịch đã bố trí nhiều tấm nệm hơi cạnh vách núi để để phòng ấy mà!" Thịnh Nghi nói.
"Chủ tịch nào vậy?"
"Em cũng không rõ, ngài chủ tịch ấy là sếp của bố em, ông ấy tim ra nơi này rồi lập một khu công viên giải trí. Em chỉ giúp bố làm hướng dẫn viên thôi!" Thằng bé nói.
Tôi gật gù đã hiểu. Nơi này phong cảnh đẹp như vậy, làm một khu công viên cũng có lợi. Nhưng gần đây thế này sao tôi lại không biết nhỉ? Tôi lạc hậu quá chăng!?
Từ vách núi đi tới trung tâm công viên chỉ mất vài phút đi bộ. Tới nơi là tôi phải trợn mắt lên mà ồ.
Không thể tin được là công viên ở đây lại vừa rộng lớn vừa đẹp, lại còn có rất nhiều khách nữa chứ. Tôi đúng là lạc hậu quá rồi.
Thứ đập vào tôi lần đầu tiên chính là chiếc bánh xe gió to khổng lồ trước mặt. Thứ mà tôi muốn được vào bên trong nhất. Công viên thì tôi đi nhiều rồi nhưng bánh xe gió thì chưa bao giờ thế nên bây giờ tôi muốn lên đó lắm.
Tôi tưởng chỉ có mình tôi và Hàn Nặc Minh tới đây thôi, ai ngờ vài phút sau thì cả trường tôi đều tới.
"Ủa! Y Nhi! Sao bà tới đây sớm vậy?" Chi Lộ ngạc nhiên hỏi.
Tôi cũng đang ngạc nhiên đây. Tôi chạy tới chỗ Chi Lộ và Ninh Ngọc:
"Hàn Nặc Minh đưa tớ tới đây! Sao mọi người đến đây cả thế?"
"Thì tới đây vốn để tới công viên này chơi mà!"
"...". Ra là thế.
Tôi khẽ nhìn Ninh Ngọc, mắt của bả vẫn còn hơi đỏ. Tôi khẽ bước tới, vỗ lấy vai bà:
"Ninh Ngọc à! Bà đừng giận tớ nữa! Tớ đã từ chối cậu ấy rồi!"
Ninh Ngọc ngẩng mặt lên nhìn tôi, ngơ ngác như không thể tin được:
"Bà nói thật chứ? Bà không hề có tình cảm gì với cậu ấy?"
Tôi gật đầu. Thế là Ninh Ngọc lại vui vẻ trở lại. Thật tốt quá!
Nhưng vấn đề là, bây giờ nếu tôi gặp mặt Mộc Thượng Thần thì biết nói gì đây? Tôi không biết nói dối.
Tôi liếc mắt nhìn Hàn Nặc Minh. Cậu ta bỏ đi, trông bóng lưng thấy cô đơn đến lạ. Tôi nghĩ tôi nên đi với cậu ấy thì đúng hơn, vì dù sao cậu ấy cũng là người đưa tôi tới đây mà, rồi chẳng lẽ vì hai cô bạn mà tôi để cậu ấy đi một mình?
Không được! Tôi không thể phụ tình cậu ta thế được!
Thế là tôi chọn đi cùng với cậu ta. Tuy bị hai bà bạn chọc ghẹo một tí nhưng tôi cũng mặc kệ. Lúc tôi chạy tới chỗ Hàn Nặc Minh thì nghe tiếng Chi Lộ gọi với:
"Này! Đến 11 giờ phải tập trung ở nhà nghỉ đó nha!"
Tôi vừa đi vừa quay lại nói:
"Ok!"
Nghe giọng tôi, cậu ấy mới quay đầu lại. Trông thấy tôi, cậu ta lườm một cái. Gì vậy? Người ta có lòng tốt thế mà đi lườm người ta? Thật không muốn đi chung luôn mà.
"Sao không đi với hai người kia?"
Nghe câu hỏi của Hàn Nặc Minh, tôi mất hứng luôn. Đúng là chẳng có chút cảm xúc gì.
Tôi hờn dỗi định quay người lại đi với hai bà bạn thì bất ngờ cậu ta kéo tay tôi lại:
"Này! Giận nhanh vậy?"
Tôi cố nín cười. Vậy ra tôi cũng quan trọng đấy chứ! Chắc là hắn sợ cô đơn rồi.
Tôi lại tiếp tục đi với hắn, cái biệt danh "mèo con" chẳng biết lúc nào trở thành câu cửa miệng của cậu ta luôn.