Cô hoảng sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên sự thờ ơ cùng lạnh lùng, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Vẫn cứ ngồi yên nhìn hắn đứng ở cửa. Tay trái đã nhanh nhẹn khoá cửa lại, một thân vest bảnh bao, ánh mắt vô cùng lạnh lùng giống như là một người xa lạ vậy...
- Sao anh lại tới đây ? - cô túm chặt váy cưới của mình bình tĩnh hỏi
Tim đập thình thịch rất hỗn loạn, cô không ngừng tự hỏi bạn thân mình rằn, ở trước mặt hắn tại sao tim cô lại luôn đập mạnh như vậy. Không ngừng tự trách bản thân mình rằng tại sao luôn nghĩ tới hắn, luôn muốn chết đi cho xong khi mà người cô muốn là Vũ Trung nhưng cứ luôn nghĩ về Trần Bảo Nhật Duy hắn. Hắn có gì tốt mà cô luôn phải nhớ về hắn chứ, chả lẽ là cái sự lành nhạt của hắn, sự động tài của hắn hay chăng ?
- Để khiến cô ngày hôm nay không thể mặc váy cưới - hắn nói nở nụ cười quỷ dị
Khi nghe xong câu nói đó, trái tim cô như bị bóp nghẹn lại, rất đau và sợ hãi. Hắn nói thế là ý gì, hắn định làm gì cô, không định làm gì Vũ Trung, không ngàn vạn lần không thể để Vũ Trũng cũng như mọi người xảy ra chuyện.
Cầm lấy cái kéo ở ngay bàn trang điểm, cô giơ lên chĩa vào hắn, đe doạ nói
- Anh thử bước tới đây xem, tôi sẽ cho anh xuống hoàn tuyền - cô hét lên nói hy vọng người ở ngoài nghe thấy được
- Cô giỏi thì thử xem - hắn cười, nụ cười nhạt nhưng lại khiến cô sợ vô cùng
Hắn tiến một bước, cô lùi một bước cứ như thế cho tới khi cô bị ép vào chân tường không còn đường chạy, mặt cô tối sầm lại, cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân, nhưng tay cầm kéo của cô rất run, cô không để giữ cho nó ổn định được, lo lắng lại thêm lo lắng, sợ hại lại càng sợ hãi.
- Sao, cô không giám !? - hắn cười bắt lấy bàn tay đang cầm kéo của cô, hung hăng bóp thật mạnh khiến cô đau đớn phải buông cái kéo ra
Tiếng kéo bị rơi xuống đất làm cô hoảng loạn, tay chân bắt đầu không đứng vững, mắt đã dần ẩm ướt.
Còn hắn, chỉ cười nhẹ, nụ cười không thể đoán được hắn đang muốn gì, nhìn thấy cái vẻ sợ sệt của cô, hắn hơi mềm lòng, giống như mèo nhỏ bị chủ nhân của mình doạ vậy, cảm giác thực thoải mái, nếu như khi ở bên cạnh hắn, cô biểu lộ như vậy cô lẽ hắn sẽ lưu tâm cô một chút, yêu chiều cô một chút, nhưng cô lại quá quật cường cùng kiêu ngạo.
- Anh có tin tôi hét lên không, mọi người nghe thấy sẽ chạy vào và tống anh vào tù - cô sợ hãi nhìn hắn nói
- Chỉ sợ cô không làm được - hắn nói rồi cười hung hăng hôn cô không cho cô nói
Nụ hôn không chứa ôn nhu nó giống như sự trừng phạt, khiến môi cô rất đau, bàn tay hắn không yên một chỗ luồn ra đằng sau kéo khoá bộ váy cưới của cô, bộ váy đã dần bị tụt xuống, cô không thế chống cự lại người đàn ông này, hắn quá mạnh, cô vô lực cùn bất lực. Cô đau khổ, cô uất ức cô căm hận chính bản thân mình không thể chống lại người đàn ông này.
Dùng toàn bộ lực của mình đẩy hắn ra, nhanh tay kéo váy lên chỉnh chu lại rồi cầm lấy cái kéo. Hắn bị lực mạnh đẩy ra thù không kịp phản ứng ngã xuống đất. Cười nhạo bản thân mình hắn đứng dậy, khí thế cao cao tại thương nhìn cô lấy trong túi áo vest một khẩu súng ra chĩa vào người cô. Khi nhìn thấy súng cô còn nghi hoặc nó có phải hàn giả không nhưng khi nhìn hắn nạp đạn cô không còn nghi ngờ gì nữa, đó là súng thật!
- Anh quá khốn nạn Trần Bảo Nhật Duy - cô hét lên, nước mắt đã đong đầy tròng mắt của cô
- Cô quá khen - hắn cười
- Cô quyết định đi, một là huỷ cuộc hôn này trở về bên cạnh tôi làm tình nhân của tôi hai là tôi sẽ giết chết người sắp cùng cô lên lễ đường - hắn cười nói rồi chĩa súng ra cửa phòng
Khi Vũ Trung mở cửa bước vào thì cô hoảng sợ, tột cùng là hắn muốn gì, rõ ràng hắn muốn hành hạ cô, muốn cô đau khổ, muốn cô sống không bằn chết hắn mới vừa lòng hay sao! Cô căm hận hắn, hai mắt đỏ lên vì giận dữ
- Linh Linh, em đừng sợ có anh đây mà - Vũ Trung lên tiếng an ủi cô
Cô nhất thời cảm đổng nhìn anh rất tình cảm, nước mắt đã rơi làm lớp phấn trang điểm bị nhoà đi, nức nở khóc to lên. Tiếng khóc của cô làm kinh động khách mời tới. Anh trai cô, chú cô, mẹ nuôi cô là người chạy lên đầu tiên. Mẹ cô kích động ngã ngồi xuống đất, chú cô tức giận chửi hắn mấy câu rồi bị mẹ nuôi cô đuổi xuống chấn an khánh mời. Anh trai cô dìu mẹ cô vào ngồi ghế, đóng cửa phòng lại, phòng cô dâu là phòng cách âm, dù cho tiếng mìn nổ thì bên ngoài cũng không nghe thấy.
- Thằng chó Nhật Duy kia, mày muốn thế nào nữa, em tao và mày đã là hai người xa lạ, mày còn muốn gì nữa, mày muốn em tao phải chết mày mới mãn nguyện đúng không ! - Anh hai cô hét lên
- Ngô Hàn con câm miệng cho ta - mẹ nuôi lên tiếng ý bảo khẩu súng trên tay của hắn có thể bất kì lúc nào có thể bắn được mà đạn bắn ra là vào Vũ Trung ngay ở vị trí đầu, là một cú bắn chết người ngay tại chỗ, tử vong cao nhất mà lại ở khoảng cách gần như vậy
- Mẹ ! - Ngô Hàn bất mãn kêu lên
- Sao cô lựa chọn đi - hắn nói nhìn cô đầy thách thức.
Ánh mắt đó muốn rằng, nếu cô chọn Vũ Trung thì chính là giết hắn ta.
Nước mắt rơi đầy mặt, cô không biết nên chọn cái gì, ngồi phịch xuống đất, cô không muốn ở cùng hắn, không muốn bị dằn vặt suốt đời, và càng không muốn để Vũ Trung chết ngàn vạn lần không muốn. Cố gắng đứng lên, nhìn hắn như kẻ địch của mình rồi nói
- Tôi sẽ không chọn cái gì cả....cả đời tôi hối hận nhất đó chính là yêu anh và gặp phải người như anh - cô nói rồi lấy cái kéo mình vừa cầm được khi ngồi xuống đất thẳng tay đâm vào tim mình
- Đừng - hắn chạy lại ngăn cái kéo của cô
Bàn tay chảy máu thấm đẫm vào váy cưới của cô, một mảng váy cưới màu trắng chuyển sang màu đỏ. Cô không tin nổi, với khoảng cách như vậy làm sao hắn có thể nhanh như vậy mà bắt được kéo chứ, không thể.
Hắn như vậy vứt kéo của cô sang một bên giơ súng thẳng tay bóp , viên đạn lao thật nhanh ra, biết là chạy ra chỗ Vũ Trung còn không kịp, cô lấy thân mình chặn ngay đầu súng, viên đạn lao ra, được thân người cô đỡ lấy, Vũ Trung như vậy mà chạy tới ôm cô vào lòng, nước mắt đã rơi đầy mặt anh
- Linh Linh đừng bỏ anh, cố lên anh hai em đã gọi cứu thương rồi đừng ngủ, đừng khóc cô lên - Vũ Trung khóc ôm chặt lấy cô, nước mắt anh rơi đầy mặt cô
Làm cho nước mắt cô cũng theo đó mà rơi, nhưng cô sẽ không thừa nhận đó là nước mắt của cô đâu, có chết cô cũng sẽ chết trong hạnh phúc chứ không có chết trong nước mắt
- Đó...đó không phải...không phải nước mắt của em....nó...nó là...của anh - cô cười nói với anh, miệng hộc ra ít máu tươi
- Ừ...là của anh..hức hức...em đừng ngủ cố lên - Vũng Trung giọng khàn đặc nói
- Linh Linh, anh...anh không cố ý - hắn như vậy mà hoảng loạn chạy rời ngôi xuống bên cô nắm chặt tay cô khẩu súng đã nằm trên sàn không còn trên tay hắn nữa
Không màng tới vết thương trên tay của mình, hắn như thế lo lắng cho cô !
- Mày đừng chạm vào em ấy - Ngô Hàn túm cổ áo hắn, kéo hắn ra xa cô, đấm cho hắn mấy quyền, mẹ cô ở bên cạnh can ngan
Hắn như vậy mà không đánh lại anh cô, cứ như vậy mà bị anh cô đánh cho tơi tả.
- Linh Linh...đừng ngủ, em cô lên - tiếng Vũ Trung ở bên cạnh hốt hoảng nói khi mà cô muốn nhắm mặt lại
- Em...không thể cố thêm nữa....em...xin lỗi - cô nói nước mắt rơi theo
Hai mắt cô nhắm nghiền lại...cô buồn ngủ lắm rồi...đây có lẽ là lúc cô phải rời xa những người mà mình yêu thương nhất cuộc đời này ư ? Cô không muốn, nhưng cơ thể lại không làm theo suy nghĩ của cô , cô dần dần nhắm mắt lại. Cô chua xót chính bản thân mình, cay đắng nhắm mắt lại.
- Không..không tỉnh lại đi Linh Linh...huhuhu - Vũ Trung ôm cô chặt hơn không ngừng kêu lên
- Xin lỗi....mọi người - lời cuối cùng cô gắng sức nói to khi mất hết ý thức
- Linh Linh mau tỉnh dậy - Anh hai cô hét lên cùng với tiếng nức nở của mẹ nuôi cô và Vũ Trung, vậy còn hắn đâu...
Khoảng không chỉ toàn màu đen, tối lắm, rất tối...mọi người đâu rồi....anh hai. mẹ, Vũ Trung, Hạo Minh bảo bối của mẹ....mọi người ở đâu.