Buổi sáng hôm đó, sau khi nhận được tin nhắn là chị Vân gặp tai nạn phải vào viện cô vội vàng chạy nhanh tới bệnh viện xem tình hình như thế nào. Mở cửa bước vào thấy anh mình đang ngồi đó thẫn thờ, vẻ mặt rất đau khổ. Một bên Nhã Phương đang đứng bên cạnh giường bệnh thấy cô vào thì vội vàng kéo cô đi ra ngoài nói chuyện
- Tại sao lại thành ra như vậy ? - cô nhìn Nhã Phương hỏi
- Dài dòng lắm, tao chỉ tóm gọn được là, anh Ngô Hàn bị chị Vân bắt được khi đang gian díu với thứ kí của mình - Nhã Phương nói
- Lại ngựa quen đường cũ mà, tao biết ngay thể nào cũng thế, vậy sao mà chị Vân gặp tai nạn - Cô hỏi tiếp
- Thì lúc nhìn thấy cảnh đó chị ấy đau lòng liền chạy đi, anh Ngô Hàn đuổi theo nhưng không kịp kéo chị ấy lại, một chiếc xe ô tô con lao tới thế là xảy ra tai nạn, tao chỉ nghe vậy, bác sỹ chuẩn đoán là chỉ bị trấn thương thôi, hai ba ngày sẽ tỉnh, còn người đâm chị ấy lo liệu toàn bộ chi phí mà, có thể nói người ta không có ý đâm đâu, cũng có nhiều trường hợp vì là chị ấy lao nhanh quá, mà ô tô đang đi với vận tốc cao lên không kịp nhấn ga - Nhã Phương giải thích
- Tao hiểu rồi, việc này có lẽ anh hai lo liệu được nhưng mà...sau việc này hai người này sẽ gặp nhiều vấn đề lắm đấy - Cô cười nói
- Đương nhiên là thế rồi, không xảy ra mới lạ ấy - Nhã Phương nói
Sau đó cô và Nhã Phương đi ra một quán bán đồ uống giải khát sau đó mua một ít đồ về bệnh viện. Để cho Nhã Phương chăm sóc chị Vân còn cô kéo Ngô Hàn ra chỗ vắng vẻ nói chuyện. Ban đầu cô chửi anh một trận, nói anh là ngựa quen đường cũ xong doạ anh nếu chị Vân không bao giờ tỉnh lại sau đó vẻ mặt sợ hãi của anh lộ ra. Anh nói là anh sẽ chờ cho tới ngày chị Vân tỉnh lại, sẽ không động vào bất kì một cô gái nào nữa.
Sau khi nghe anh hối cải cô cũng yên tâm phần nào, anh hai cô là yêu chị Vân thật lòng nhưng chả qua chưa rõ ràng tình cảm của mình lắm thôi, hy vọng sau ngày hôm nay cô giáo huân anh một trận, anh sẽ rõ ràng tình cảm của mình hơn là yêu chứ không phải là thích những thứ mới mẻ.
- Em nghĩ anh đã thông suốt rồi em không còn gì để nói - cô gật gật đầu nói
- Còn em thì sao, sau mấy năm đau khổ giờ em lại trờ về với người chồng của mình à !? - Ngô Hàn nhìn cô nói
- Anh biết rồi à - cô cười nhìn anh hai mình
- Anh là anh của em mà, nhưng tại sao em lại chọn quay lại bên cậu ta ? - Ngô Hàn nhìn cô hỏi
- Em đối với anh ấy chỉ là tình nghĩ trước đây thôi chứ không có yêu đương gì cả...em ở bên cạnh anh ấy chỉ là để chăm sóc Hạo Minh thật tốt, từng ngày từng ngày trông thằng bé lớn lên, thế thôi, em đã mất đi Vũ Trung người em yêu nhất...em sẽ không để mất đi đứa con mà em thương yêu lần thứ 2 nữa đâu - cô nhìn anh nói
- Vậy à - anh hai cô cười nhìn cô
- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...ở bên tên đó em có chắc trái tim mình không bị lay chuyển - anh hai nhìn cô cười nói
-...- cô không cho thêm ý kiến gì chỉ im lặng coi như không nghe thấy gì
Cô và anh cũng nhau nói chuyện, cũng lâu lắm rồi mới không nói chuyện với anh hai, cô rất vui, sau khi hai anh em nói chuyện thì liền nhận được tin từ y tá, chị Vân đã tỉnh, anh hai như không tin vào tai mình trực tiếp chạy tới phòng bệnh kiểm trứng. Cô cũng buồn cười với hành động của anh, sau đó từ từ đi lên, dù sao thì phòng bệnh cũng ở tầng cao nhất, mà cô và anh hai đang ở khuôn viên bệnh viện, thang máy lại hỏng xem ra anh hai cô sẽ phải mất không ít sức lức đây