Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!

Chương 3: 3




Mọi người: Anh đẹp trai này có biết bản thân anh đang nói gì không?Diệp Thi Thi nhìn Tô Tử Hà bằng ánh mắt mơ hồ: Anh ấy… Bị *hạ cổ à?*Người Miêu ở Tương Tây từ xưa vẫn nổi tiếng với nuôi cổ trùng.

Cổ thuật này được đồn đại là thần thông quảng đại, chỉ một con sâu nhỏ cũng có thể khiến người ta phát điên, hoặc tệ hơn thì toàn thân thối rữa.

Tô Tử Hà nghe được câu này thì sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, không ngờ anh lại có thể nghe được suy nghĩ của mèo hoang nhỏ.

Bình thường khi người ta thành tâm cầu nguyện, anh cũng chỉ có thể nghe được nội dung cầu nguyện mà thôi.

Tô Tử Hà nhẹ nhàng cười đắc ý, mắt nheo lại như trăng lưỡi liềm in sâu vào mắt cô: Bé con, em không nhận ra tôi, đúng là không biết nhìn người mà!Sao lại nói anh bị… Hạ cổ chứ?Cái này, cái này… Nụ cười quyến rũ thế này có ý gì vậy hả?Diệp Thi Thi chìm đắm trong đôi mắt đong đầy tình cảm kia, hốt hoảng tránh né ánh mắt nóng bỏng kia, hốt hoảng nghĩ: Hình như mình cũng đâu bị hạ cổ đâu?Tô Tử Hà nhìn hàng lông mi thật dài của Diệp Thi Thi bằng ánh mắt cưng chiều: Nếu mà bị hạ cổ, tôi cũng rất sẵn lòng.


Lưu Minh giễu cợt cười một tiếng, mắt người đàn ông này bị mù à, anh ta đã nhìn ra: “Trả lại vị trí cho anh ấy, anh muốn cô gái xấu xí thế này à?Mọi người ở đây không thể không thừa nhận, quả thật hơi xấu…Diệp Thi Thi che bớt trên mặt đi, lúng túng tránh né…Tô Tử Hà nhíu mày, Lâm Hoa Nam đứng trên lầu nhìn thấy thì biết Tô lão tổ đã tức giận, cái thằng nhóc con này tự cầu phúc cho mình đi.

Một đôi tay ấm áp, vuốt v e vết bớt trên mặt Diệp Thi Thi.

Có dòng điện xẹt qua, Diệp Thi Thi giật mình, cơ thể Diệp Thi Thi bị tắm trong linh kí của anh.

Anh ấy, anh ấy… Muốn làm gì vậy…!Gần quá!Cô cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung.

Bên tai Diệp Thi Thi vang lên giọng nói chỉ mình cô có thể nghe thấy, như dòng suối nhỏ ấm áp truyền vào đáy lòng cô: “Đừng sợ.

”Tay anh vuốt mái tóc cô, xoa đầu cô hai lần: “Ngoan.

”Giọng nói này rất kỳ diệu, sự lo lắng trong lòng Diệp Thi Thi đã giảm bớt.

Tô Tử Hà nhích chân, quay sang cố tình nhìn chếch hướng Lưu Minh: “Cố tình vẽ mặt xấu như vậy, chính là muốn thăm dò tình cảm thật sự của anh ta sao?”Diệp Thi Thi nghe xong, không tin nổi mở to mắt nhìn anh: Cái này… Cái này tôi còn không biết là mình vẽ lên đấy?Lưu Minh ôm bụng cười khoái trá: “Hừ, còn bày đặt nói cố tình vẽ mặt cho xấu? Sao không dát vàng lên mặt luôn đi?”Mọi người: “Lẽ nào đây thật sự là một người đẹp? Không thể đâu, cái bớt này nhìn y như thật mà?”Lưu Minh tiếp tục cười nhạo: “Vậy thì lau cho tôi xem, cho chúng tôi mở to mắt mà chiêm ngưỡng, cười chết tôi!”Diệp Thi Thi quay mặt đi, may mà đâm vào ngực Tô Tử Hà: Xong rồi, bây giờ còn lúng túng hơn!Tô Tử Hà nhìn dáng vẻ rụt rè hoảng sợ của cô, khẽ cười, xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Em có khăn tay không.


”“Có chứ… Nhưng… Như vậy anh sẽ chịu xấu hổ giống tôi, không dọn dẹp hậu quả được, hay là…” Anh rời đi đi…Diệp Thi Thi chưa nói dứt câu…“Đưa cho anh.

”Diệp Thi Thi ngoan ngoãn nghe lời lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách ra đưa cho anh.

Tô Tử Hà cầm lấy khăn tay, cười với Diệp Thi Thi.

Mọi người hoài nghi liệu nụ cười này có chân thật hay không!“Tin anh không?”Haiz… Không phải là không tin anh, nhưng mà bớt của tôi không phải vẽ đâu… Lau đi đâu có hết… Nếu có thể lau được thì…Trong lúc Diệp Thi Thi đang mong muốn vết bớt có thể biến mất, Tô Tử Hà coi như khăn tay cô đưa là vật trao đổi khi cầu nguyện, ánh sáng lóe lên: Trao đổi tương xứng, đồng ý.

Tô Tử Hà nhẹ nhàng lấy khăn tay lau đi vết bớt trên mặt cô.

Những chỗ bị lau lộ ra làn da nõn nà, ngũ quan xinh đẹp, do vết bớt này ngăn cản vẻ đẹp của cô, trên môi đỏ mọng có một nốt ruồi, thêm đôi mắt sóng sánh như làn nước trong vắt, hiện ra sờ sờ trước mắt mọi người.


Mọi người kinh ngạc!Không ngờ đây thật sự là cô gái rất xinh đẹp!Tại sao lại có thể đẹp như vậy!Quả nhiên là đẹp trai xứng với người đẹp! Khóc huhu!Lưu Minh mở to hai mắt, mẹ nó, chịu thiệt rồi! Chết tiệt, tại sao không phát hiện ra vết bớt là giả! Sớm biết thì không lật mặt sớm như thế!Ánh mắt Lưu Minh tràn đầy sự không cam lòng.

Diệp Thi Thi nhìn khuôn mặt mình phản chiếu từ bức tường kính, ngây ngẩn cả người.

“Biến mất rồi!”Diệp Thi Thi thấy vết bớt đã làm cho cô tự ti nhiều năm như thế biến mất, xoa mạnh lên chỗ vết bớt: “Thật sự biến mất rồi!”Diệp Thi Thi vui mừng, nắm lấy tay Tô Tử Hà, nắm một chút, lại thấy lòng mềm nhũn… Lại nữa rồi!Chỉ cần Diệp Thi Thi kích động, tính cách của mèo lại xuất hiện, xấu hổ quá, mỗi khi cô cảm thấy mình sắp biến thành quái vật cũng là lúc tai mèo của cô sẽ nhô ra.

Tiêu rồi…Tuyệt đối không thể… Để lộ ra!Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!.