Tết Nguyên Đán sắp đến, không khí trong trường dường như sôi nổi hơn hẳn.
Nhất là cái loa trường không ngừng phát những bài chào xuân làm cho đám học sinh không thể không háo hức mong chờ kỳ nghỉ dài ngày này.
Mỗi năm Dương An Đình đều qua lại giữa ngôi nhà đang ở và những người thân quen ở phố Cầu Nham.
Mặc dù sống ở khu vực trọng điểm thành phố nhưng gần như tết nào bà Lê Diệp, mẹ của cậu cũng nấu một nồi bánh chưng nho nhỏ vừa đủ để cả nhà ăn trong mấy ngày tết.
Dương An Đình thường phụ trách trẻ lạt*, gói bánh chưng vuông, đôi khi cũng gói một hai cái ánh chưng tày nhỏ nhỏ.
—
Trường Trung học Phổ thông Chu Khánh bắt đầu lịch nghỉ tết từ ngày 28 âm lịch, mỗi cán bộ giáo viên và học sinh sẽ được nghỉ tết chín ngày.
Trước khi nghỉ tết mỗi giáo viên bộ môn đều cho đám học sinh của bọn họ một đống bài tập để làm dần trong kỳ nghỉ tết. Họ còn không quên nhắc học sinh đừng lơ là học tập, tránh ăn nhiều bánh chưng quá sẽ bị lú.
Đám học sinh ỉu xìu nhận đống bài tập, song đống bài tập đó cũng không thể cản nổi sự ham chơi của bọn họ, có đứa còn lên lịch chơi bời cụ thể cho kỳ nghỉ của mình.
Chu Thiên Ân quay sang nhìn Dương An Đình đang sắp sách vở chuẩn bị về nhà nghỉ tết.
“Nghỉ tết này cậu tính làm gì?”
“Làm bài tập về nhà.”
“Không chơi bời gì à?”
“Chưa biết.”
“Vậy tôi đến nhà cậu chơi.”
“Không hoan nghênh.”
“Tuyệt tình quá đi.”
“Quá khen.”
“Thế này mai cậu làm gì?”
Dương An Đình nghĩ đến tối hôm trước Hà Tuấn nhắc cậu ngày mai nhà cậu ta với mấy nhà nữa trong khu gói bánh chưng. Như mọi năm cậu sẽ đến gói cùng bọn họ, lại nhớ những năm trước khi cậu còn ở đó những dịp này rất vui, mọi người từ trẻ con đến người lớn đều háo hức quây quần ngồi quanh nồi bánh chưng rồi nói chuyện rôm rả, có bác còn tiện tay dùng than nấu bánh chưng tiện thể nướng vài con gà, ăn rất ngon. Năm nào dịp này cậu cũng về đó, từ sáng sớm cho đến tối muộn sau khi vớt bánh mới từ đó trở về.
Cậu thành thật trả lời Chu Thiên Ân:
“Đến chỗ Hà Tuấn gói bánh chưng.”
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng trải nghiệm “gói bánh chưng” là như thế nào. Nhất thời anh cảm thấy rất hứng thú, không ngờ cậu bạn mèo nhỏ hay quạu còn biết gói bánh chưng.
“Nhà cậu bạn mà hôm sinh nhật cậu bọn mình đi ăn nướng đó đúng không? Cho tôi đi với!”
“Cậu đi làm gì?” Dương An Đình thắc mắc nhìn Chu Thiên Ân.
“Thì… tôi tò mò.”
“Tò mò?”
“Thì… đó giờ tôi chưa biết gói bánh chưng như thế nào, nên tò mò. Cho tôi đi theo đi!”
Nghe xong Dương An Đình thấy khó xử, người như thế nào mới tò mò về gói bánh chưng như thế? Cho dù không biết gói đi nữa thì cũng không tò mò như thế đâu.
Một lúc sau Dương An Đình mới ậm ừ:
“Tuỳ cậu, 7 giờ sáng mai tôi bắt taxi đi.”
Chu Thiên Ân nghe xong liền vui vẻ, Dương An Đình nói vậy có nghĩa là cậu đã đồng ý.
“Ừm, sáng mai tôi đến sớm, không cần gọi taxi đâu.”
Dương An Đình không nghe lọt câu không cần gọi taxi của Chu Thiên Ân. Cậu bỏ anh phía sau rồi vứt lại câu: “Về thôi.”
—
Cậu chẳng thể ngờ được hôm sau ra cổng đã thấy Chu Thiên Ân đứng cạnh chiếc Audi đen nhánh.
Anh mặc quần áo thường này, thoải mái nhưng đủ ấm đứng vẫy tay với cậu. Không hiểu sao cậu thấy hôm nay người này thật dễ nhìn.
“Đi thôi đi thôi, cậu nói địa chỉ đi bác tài xế đưa chúng ta đến đó.”
Dương An Đình ngơ ngác bị Chu Thiên Ân nhét vào ghế sau của chiếc ô tô, anh mở của bên còn lại xong cũng chui vào ngồi cạnh cậu.
Cậu máy móc nói cho bác tài xế địa chỉ, bác tài xế nhận ra cậu chính là người mà lần trước gặp ở trung tâm thương mại cậu chủ nhà mình đích thân đi sau hộ tống an toàn về nhà.
Bác tài xế cũng cảm thấy rất có cảm tình với Dương An Đình, trông cậu rất ngoan và đặc biệt rất ưa nhìn. Bác tài xế bỗng hiểu vì sao cậu chủ lại đối xử tốt với cậu bạn này như thế.
Nghe xong địa chỉ bác nhập vào google map rồi bắt đầu chạy.
Cậu chủ nhà bác tính ra cũng có rất nhiều bạn bè là cậu ấm trong các gia đình có gia thế hợp tác với nhà họ Chu, nhưng bác chưa bao giờ thấy cậu chủ lại đặc biệt tốt với một người như thế.
Vốn dĩ cậu chủ sẽ phải học trong một trường quốc tế hoàng gia nào đó, nhưng không ngờ cậu lại nói cậu muốn học trường công lập trọng điểm làm bố của cậu tức chết đánh cho hai bắp chân cậu sưng tấy, bác nhìn cũng thấy thương nhưng đấy là chuyện nhà người ta bác không can thiệp được.
Bà chủ rất thương con không ngừng kêu ngừng tay, cuối cùng bố cậu cũng ngừng không đánh nữa nhưng nhìn bắp chân của thiếu niên đang tuổi lớn thật sự rất đáng thương.
Hôm đó ông cụ vừa đi chơi với mấy ông bạn già về nhìn thằng cháu quý tử bị đánh, biết lý do ông liền lấy roi quất lại thằng con mình, cuối cùng nhờ sự đồng ý của ông cụ anh đã được cho phép thi vào trường cấp ba trọng điểm thành phố.
Nghĩ lại bác tài xế lại thở dài. Nhưng không ngờ sau khi cậu chủ đi học tinh thần mỗi ngày đều rất tốt, còn kết bạn được với những người bạn thực sự tốt với cậu bác lại cảm thấy rất vui.
Sáng ngày vì phải dậy sớm nên hiện tại ngồi trên xe Dương An Đình có cảm giác hơi buồn ngủ.
Cậu lim dim dựa đầu vào cửa kính, bỗng một lúc sau có một lực tay kéo cậu ngược lại đầu cậu dựa vào một bờ vai vô cùng thoải mái.
Cậu dụi mấy lần tìm vị trí thoải mái rồi ngủ thiếp đi mất.
Bác tài xế nhìn từ kính chiếu hậu thấy cậu chủ nhà mình nhẹ nhàng đưa vai cho người kia không khỏi sửng sốt trong giây lát.
Như cảm nhận được ánh mắt, Chu Thiên Ân nhìn vào kính chiếu hậu đưa ngón tay lên miệng hàm ý giữ yên lặng. Bác tài xế hiểu ý tiếp tục lái xe theo lộ trình.