Mi Thượng Chí

Chương 1



1.

Lúc ta và Tiếu Thiền đánh nhau, ta đã rạch một đường lên mặt ả. Tiện nhân kia còn dám đến chỗ Lý Hành mách tội ta.

Có lẽ Lý Hành thấy ả ta khóc lóc khó chịu nên gọi ta đến để đối chất với ả.

Đúng là ta đã làm sai nhưng con mụ Tiếu Thiền này suốt ngày đeo một chuỗi mã não khoe khoang khắp nơi, gặp ai cũng nói là của Lý Hành tặng cho ả ta, ả ta là người duy nhất trong hậu cung có được gì đó.

Tiếu Thiền che mặt khóc: "Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp. Lần này thần thiếp thật sự không làm gì cả, thần thiếp đang đi dạo trong cung thì Thích Quý phi bước đến túm tóc, đánh đập thần thiếp. Hu hu hu... Thái y nói rằng mặt của thần thiếp có thể sẽ để lại sẹo..."

Lý Hành đã nói trước với ta rằng nếu như ta có gặp rắc rối gì, đầu tiên hãy quỳ xuống và đừng nói gì cả, hắn sẽ giải vây cho ta.

Lần này cũng không ngoại lệ. Ta im lặng quỳ ở một bên, Lý Hành liếc mắt nhìn ta: "Tại sao nàng lại đánh Tiếu phi?"

Ta thành thật: "Thần thiếp muốn chuỗi ngọc mã não kia, nhưng ả ta không chịu..."

Tiếu Thiền càng khóc lớn: "Hoàng thượng, người nhìn nàng..."

Ta hung dữ trợn mắt nhìn nàng, Lý Hành nhíu mày nhìn ta, ta lại giống như một con chim cút, ngoan ngoãn cúi đầu.

Thật không ngờ lại nghe thấy Lý Hành hỏi Tiếu Thiền: "Tại sao ngươi không đưa cho nàng?"

"Hoàng thượng, thần thiếp..."

"Tiếu phi, trẫm đang hỏi ngươi, vì sao người không đưa chuỗi hạt kia cho Quý phi?"

Tiếu Thiền sửng sốt một lúc, sau đó khóc rống lên, chạy ra ngoài.

Ta lập tức nhào vào lòng hắn.

"Không phải ta đã nhắc nàng là không được gây chuyện nữa sao? Nếu như nàng muốn chuỗi hạt kia thì chỉ cần nói với Trường Bình một tiếng, không cần phải cướp của ả ta."

"Không giống nhau," ta lẩm bẩm, "Tiếu Thiền nói chuỗi hạt đó chỉ có một cái duy nhất, không có cái thứ hai. Thần thiếp muốn cái của ả ta cơ."

Lý Hành: "Vớ vẩn."

Ta trừng hắn một cái, Lý Hành bất đắc dĩ: "Cho nàng là được. Sau này nàng muốn cái gì thì chỉ cần nói với trẫm, không cần phải đánh nhau."

Ta ôm Lý Hành, hôn hắn một cái.

Mặc kệ ta có quậy phá bao nhiêu lần đi chăng nữa, ta biết rằng Lý Hành sẽ luôn chiều chuộng ta.

Ai bảo Lý Hành say mê ta không dứt ra được.

Hừ.

Ngày hôm sau, Trường Bình đưa chuỗi hạt kia đến, nói là Tiếu Thiền khóc lóc dữ dội, Lý Hành phải đền bù cho ả ta rất nhiều đồ tốt, nhưng ả ta đều không cần, đòi sống đòi chết.

Ta hứng thú kéo A Vân đi xem trò vui. Ta muốn nhìn xem ả ta có dám chết hay không.

Trong Chung Bình cung, Tiếu Thiền đang ngã trên mặt đất, cầm lụa trắng thắt cổ. Một đám cung nhân xung quanh ngăn cản, vừa khóc lóc vừa la hét.

"Nương nương, người mau buông ra đi!"

Nương nương, đừng làm chuyện ngu ngốc. Nương nương!"

Không biết có ai thông báo là Thích Quý phi tới, Tiếu Thiền lập tức im lặng, đôi mắt đỏ khoe nhìn ta tràn ngập căm hận.

Ta cười vô tội, khoe khoang với nàng chuỗi ngọc mã não đỏ ở trên cổ: "Ai da, ai bảo Hoàng thượng lại thích ta cơ chứ? Ta đã bảo là không cần nhưng người vẫn muốn đưa cho ta. Ta phải làm sao bây giờ? Nếu thế thì ngươi sẽ không có nữa."

"Ả tiện nhân!"

"Cảm giác bị đánh chắc là không dễ chịu chút nào," ta nói, "Sau này còn có rất nhiều thứ đang chờ ngươi nữa đó."

"Nếu không phải... Nếu không phải ngươi..."

Đồ điên. Ta thầm mắng trong lòng. Ngay cả nói cũng nói không xong mà còn muốn ra dẻ.