Diệp Bạch cuối cùng được sắp xếp ở một ngọn núi cách chủ phong không xa, nghe nói đây là nơi ở của đại đệ tử Cố Chiêu Kim Đan kỳ của Phong chủ. Một đệ tử dẫn hắn đi có thái độ vô cùng khách khí, lúc nhắc đến Đại sư huynh Cố Chiêu thì càng lộ vẻ mặt sùng bái, cho dù đối mặt Diệp Bạch còn chưa cả dẫn khí nhập thể cũng không có vẻ ngạo nghễ.
Người này hình như là đệ tử thứ ba của Phong chủ, cũng là người nhỏ nhất.
Đại sư huynh đương nhiên là Cố Chiêu.
Người thế nào Diệp Bạch có quyền lên tiếng nhất, nhưng ở trong mắt người ngoài lại là người lạnh lùng bất cận nhân tình, còn một lòng chỉ có tu luyện quanh năm bế quan. Lão Nhị là một người khá cao to thành thật kiên định lại có chút hiền lành như khúc gỗ, người rất tốt thường xuyên trợ giúp chỉ điểm vấn đề cho một ít đệ tử, tiểu đệ tử tất nhiên là người trước mắt.
Tên Minh Tuyên, được nhận từ tám năm trước, trước mắt đã là Trúc Cơ trung kỳ.
Tu vi không cao, nhưng bởi vì Cố Chiêu hàng năm bế quan, Nhị sư huynh lại thành thật hiền lành, rất nhiều chuyện đều do hắn xử lý, như lần này dẫn Cung Phụng Diệp Bạch đi chỗ Cố Chiêu.
Nói không nhiều, lại làm cho người ta vô cùng thoải mái, sẽ không khiến người ta thấy lạc lõng.
Dọc theo đường đi tường tận giải thích một ít quy củ của Tiêu Dao Phong, còn không quên giới thiệu một vài nơi phong cảnh tuyệt đẹp có thể nghỉ ngơi ngắm cảnh, lại nửa điểm không nhắc tới lai lịch kỳ quái của Diệp Bạch. Hắn thật sự đang làm chỉ dẫn cho một Cung Phụng, mà không phải có lệ qua loa, ở nơi này không hề dấu vết dùng thái độ tốt để mưu toan tìm hiểu ra một vài tin tức nho nhỏ.
Người như thế không phải thật sự ngu dốt không tâm tư, chính là quá mức thông minh, bước đầu phỏng chừng Minh Tuyên này tất nhiên thuộc loại sau.
Hai người một đường đi tới đỉnh núi.
Không giống với người trên chủ phong vô cùng náo nhiệt, nơi này yên ắng vắng vẻ, một đường đi tới chỉ nhìn thấy một tiểu đồng đang thủ ở bên ngoài. Đối phương thấy Minh Tuyên thì cúi người thi lễ, gọi sư thúc, ngay sau đó đã báo, “Sau khi Cố sư thúc xuất quan đã lên Nhạn tháp, hiện nay còn chưa trở lại.”
Diệp Bạch trực giác nhìn hướng bên phải.
Nhạn tháp chính là tòa tháp cao nhất, từ giới thiệu vừa rồi của Minh Tuyên, nếu tu vi cũng đủ, đứng ở trên đó có thể nhìn tới toàn cảnh Tiêu Dao Phong.
Mà bây giờ, Cố Chiêu đang đứng ở trên đó, như vậy… người nuôi mèo sẽ nhìn thấy hắn chứ?
Tuy thế giới trước đối phương có trí nhớ nhiều đời, nhưng thế giới này Diệp Bạch lại không xác định, bởi vì hắn tính ra có chút sai lầm. Hắn vốn cảm thấy thế giới này sẽ là thế giới hiện đại mà một vị bạn tiên khác trải qua, sẽ đi giới giải trí thử xem, mà thế giới cuối cùng chính là thế giới tu chân, cuối cùng song song phi thăng.
Nhưng hiển nhiên, hiện tại sự thật cũng không phải như thế.
Cho nên hắn không rõ ràng lắm rốt cuộc thiên đạo muốn làm cái gì, cũng không rõ Cố Chiêu có còn nhớ rõ chuyện lúc trước không, đối với sự tồn tại của không gian trong ngọc bội lại càng nghi hoặc không thôi.
Mà lúc này, Minh Tuyên đã phân phó tiểu đồng đi mời Cố Chiêu trở về.
“Đại sư huynh nhất quán rất ít đi ra ngoài.”
Minh Tuyên giải thích, “Mỗi lần xuất quan đều đi lên Nhạn tháp ở một ngày, ngày thường sẽ bế quan ở trên núi này.”
Hắn còn định nói thêm cái gì, đã thấy Cố Chiêu đạp mây mà đến, phía sau không có vị tiểu đồng đi mời người, hiển nhiên là hai bên không gặp nhau. Diệp Bạch cảm thấy vui mừng, nhìn dáng vẻ đối phương là đã nhìn thấy hắn ở chỗ cao nên đặc biệt trở về gấp, như vậy rõ ràng là còn nhớ chuyện của mấy đời trước.
Minh Tuyên lại cực kỳ khó hiểu.
Thường ngày đều ở suốt một ngày, mà tiểu đồng vừa nói là mới đi ra ngoài hai canh giờ, sao lại trở về nhanh như vậy.
“Đại sư huynh.”
Hắn tiến lên lên tiếng chào hỏi, đang muốn nói việc Diệp Bạch, đã nghe Cố Chiêu hỏi, “Sư phụ mới thu đồ đệ?” Đây là đáp án duy nhất mà anh nghĩ tới.
Diệp đại meo chớp mắt rất vui vẻ.
“Không.”
Hắn lắc đầu, “Em chính là Cung Phụng, mới không phải đồ đệ của ai.”
Minh Tuyên thầm nghĩ ban nãy cũng không thấy thiếu niên này đắc ý như vậy, sao vừa thấy Đại sư huynh hoàn toàn mất hết trầm ổn im lặng vừa rồi, vạn nhất chọc sư huynh mất hứng làm sao bây giờ. Đang nghĩ ngợi muốn nói hai câu hoà dịu không khí, không để hai người này vừa thấy mặt đã không thoải mái, hắn lại nhìn thấy Cố Chiêu lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.
Vì thế cả người đều kinh ngạc đến sững sờ ở nơi đó.
Trừ lần đó ở rừng trúc, Đại sư huynh không biết đang suy nghĩ gì mà từng cười như vậy, đây là lần thứ hai… ha!
Còn đang nghi hoặc đã bị hai ba câu đuổi đi, Minh Tuyên có lòng giới thiệu hai người với nhau, thuận tiện nói một chút sự sắp xếp của sư phụ, nhưng không ngờ Cố Chiêu đã lĩnh người vào trong động phủ. Mà hắn… Đại sư huynh rõ ràng đã quên hắn, người này cũng không phải là mỹ nữ tuyệt sắc, sư huynh sao lại như thế.
Lắc lắc đầu, không nghĩ ra thì chuẩn bị trở về xin ý kiến của Phong chủ sư phụ.
Việc hôm nay từ đầu tới đuôi đều lộ ra cổ quái, đầu tiên là một Cung Phụng ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không biết, hiện tại lại là thái độ này của Đại sư huynh, hắn tất phải trở về cân nhắc một phen.
Bên kia Diệp Bạch cũng đã thoải mái nằm lên trên ghế dựa trong động, nhìn Cố Chiêu hỏi giống như kể ra: “Đều nhớ rõ?”
Cố Chiêu gật đầu.
“Đây là đời thứ chín, hơn nữa…” Ý niệm trong đầu anh vừa động, Diệp Bạch cả ghế nằm đều vào trong không gian.
Không gian trong ngọc bội ở đời này vẫn ở, bên trong linh khí càng dồi dào hơn bên ngoài không nói, trong hồ nước cũng không chỉ có hoa sen, còn có rất nhiều đang di động… “Đó là cá?” Mấy con trong suốt, nếu không phải hắn vẫn luôn mẫn cảm đối với thứ này, gần như sắp không nhìn ra cá lội sắp hòa làm một thể với nước ao bên trong.
Cố Chiêu nhịn không được cười ra tiếng, con mèo này vẫn tham ăn như vậy.
“Ừ.”
Anh nhịn không được kéo người qua ôm chặt, “Lúc trước ra ngoài tìm được, nghe người ta nói mùi vị không tệ nên nuôi, kết quả hiện tại thành như vậy.”
Trong không gian có đủ linh khí, trong nước cũng như thế, cá tiến vào không khỏi cũng nuôi biến dạng.
“Nhìn chỗ sâu nhất.”
Cố Chiêu chỉ một ngón tay, “Đó là cá Thanh Giang mà mấy đời trước em tương đối thích, anh bắt một ít để nuôi, thời gian lâu vây cùng vảy cá đều biến thành màu xanh nước biển, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra bên trong thậm chí có cá.” Bây giờ còn có thể thấy bóng dáng, nhưng nếu qua mấy năm, chỉ sợ chỉ có thông qua động tĩnh của dòng nước để phỏng đoán.
Diệp đại meo nhịn không được vươn móng vuốt ra, dò vào trong nước vớt vớt, cả kinh một đám cá sôi nổi tản đi.
“Còn không ít.”
Dựa vào cảm giác chuẩn xác, cùng với nước gợn tạo nên đường vân, Diệp Bạch phỏng đoán ra cá bên trong xa xa không chỉ như hắn thấy, hiển nhiên có một ít đã sắp tan ra làm một thể với hồ nước, nhịn không được lại vươn móng vuốt, lại vớt được một con cá ngu ngốc lội tới, Diệp đại meo hưng phấn lao lên thèm nhỏ dãi nhìn.
Cố Chiêu: “…”
Anh chỉ có thể làm canh cá trước, cho con mèo tham ăn này ăn no lại nói.
Trong không gian có tất cả nguyên liệu mà lúc trước chuẩn bị, đời này ngay cả nhóm lửa cũng không cần, Cố Chiêu trực tiếp dùng linh lực nấu cá, lại thêm đủ loại gia vị, còn chưa ra nồi đã có mùi bay ra, khiến Diệp Bạch ngồi không yên, ngồi ở một bên chờ ăn, ngay cả hứng thú bắt cá cũng bị mất, dù sao hắn là đại tiên, mà không phải meo bình thường.
Cá sống lại không thể ăn, hắn không thèm chạm vào.
Trù nghệ của người nuôi mèo không ra sao, nhưng cố tình làm cá rất có tâm đức, hơn nữa từ khi bắt đầu có được trí nhớ nhiều đời, làm ra hương vị càng thơm khiến meo cũng cắn đầu lưỡi.
Thật thơm.
Cá được nuôi từ linh tuyền trong không gian đúng là khác biệt với bên ngoài, lúc trước sao hắn lại chưa từng nghĩ đến việc nuôi để ăn như vậy?
Diệp Bạch hối hận không thôi, cảm giác mình ăn ít đi rất nhiều mỹ vị, trong miệng lại không dừng gặm món ngon, Cố Chiêu nhìn, ý cười trong mắt dần dần sâu thêm.
Tất cả chờ đợi của anh, đều là vì giờ khắc này.
Mỗi khi nhớ con mèo này, Cố Chiêu sẽ ra ngoài một chuyến, tìm một ít cá bỏ vào trong nước, ngóng trông con mèo tham ăn nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt anh. Mấy chục năm qua mỗi ngày như thế, từ lúc vào Đại Tuyết sơn đến dẫn khí nhập thể, lại đến Kim Đan kỳ hiện nay, mục tiêu của anh cho tới bây giờ đều không phải Độ Kiếp phi thăng, mà là gặp lại Diệp Bạch.
Thậm chí, nếu đối phương không tới, anh cũng sắp không nhịn được tưởng niệm trong lòng.
Cũng may…
Rốt cuộc lại gặp mặt.
Ăn hết cá thỏa mãn lau xong miệng, Diệp Bạch mới bắt đầu kể chuyện sau khi mình lại đây, lại nói tiếp cũng là cách ngày đã đến Đại Tuyết sơn, gặp được Cố Chiêu. Với hắn mà nói, hai người chỉ mới tách biệt một ngày mà thôi, nhưng đối với Cố Chiêu mà nói là đã mấy chục năm, mỗi ngày tưởng niệm, lại trước sau không đợi được người.
Nhịn không được vươn tay kéo Diệp Bạch vào trong lòng, Cố Chiêu thật lâu không nói lời nào.
Diệp đại meo tiếp tục kể.
Toàn bộ tình hình trên đại điện tái hiện lại, lúc nghe thấy Phong chủ vẫn luôn cực lực phản đối thì Cố Chiêu dừng một chút, giải thích, “Sư phụ người không rồi, em đừng giận ông ấy.”
Diệp Bạch: “…”
Hắn lại không ngốc được không, lão nhân kia rõ ràng không phải đang nhằm vào hắn, bằng không lúc ấy hắn có thể một câu cũng không nói?
Cũng chỉ có nam hài bị đuổi ra là không hiểu rõ nội tình phức tạp trong đó, còn tự cho là đúng, cuối cùng nuốt phải quả đắng. Diệp Bạch vẫn luôn thông minh, lại có kinh nghiệm mấy đời không giống nhau, nhìn người tất nhiên là cực kỳ tinh chuẩn, chắc chắn không chỉ vì mấy câu đã nói người ta tốt hay xấu, mà phải xem nguyên do nguồn gốc của sự việc.
Giống như Lâm Tinh đời trước.
Thái độ của thiếu niên ngay từ đầu đối với hắn thực sự không tính là tốt, nhưng ai dám nói đây không phải là một người bạn tốt nhất, chiến hữu tốt nhất, chỉ do lúc ấy có quá nhiều hiểu lầm.
Cố Chiêu nhìn hắn như vậy là hiểu hắn suy nghĩ gì, nhịn không được bật cười, “Đương nhiên, em chắc chắn sẽ không tức giận.”
“Chả vậy.”
Diệp đại meo vẻ mặt đắc ý, “Em chính là thông minh nhất.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Như hiện tại, anh vẫn là đồ đệ người ta, em đã là Cung Phụng.”
Cố Chiêu: “…”
Biết ngay là bởi vì loại nguyên nhân này, em mới không chịu bái lão nhân Trường Mi làm sư.