Lúc đó nhà họ Cố đang mời đạo sĩ làm phép, bởi vì trong lòng yên ổn không ít, mọi người đều cảm thấy là do Cố Chiêu bày ra. Nhưng bọn họ thực sự không tìm được thiết bị hiện đại gì, bởi vậy không thể không cảm thấy tòa nhà có chút âm u. Cuối cùng Cố phu nhân ra mặt, mời một đại sư có chút nổi danh ở thành phố C tới làm phép.
Lão đạo sĩ một bộ tiên phong đạo cốt được người tín nhiệm, nói mấy câu cũng nói cho cả nhà họ Cố ngoan ngoãn thuận theo.
Nhưng đối phương làm sao hiểu được việc bắt quỷ, trên thực tế quỷ tham ăn cùng với quỷ bị đụng chết đang vây quanh ông ta, đại sư kia còn làm bộ xua tan hết thảy yêu ma. Nhưng Cố phu nhân tin, Cố Linh lại càng theo sát lão đạo sĩ không dám rời đi nửa bước, ngay cả Cố Viễn cũng chỉ khinh thường trong miệng, lại khá chú ý hành vi đuổi quỷ bên này.
Toàn bộ hành trình Cố Như Hưng đều đi theo, giờ phút này nghe điện thoại cũng cách đó không xa.
Lão đạo sĩ nghe thấy mấy chữ cục cảnh sát, nghĩ thầm những kẻ có tiền này quả nhiên cấu kết quan thương, nhưng lão vì kiếm tiền nên sẽ không nói như vậy. Chỉ cười cười, nói nếu quen biết với cảnh sát, vậy chắc chắn quỷ quái lại càng không dám làm gì. “Cảnh sát thân mang chính khí, luôn không sợ những yêu tà này, đến lúc đó mời người ta đến nhà ăn bữa cơm, hơn nữa lão đạo bố trí phù trận, chắc chắn trong nhà sau này cũng sẽ không có chuyện gì.”
Lão tự nhận những lời này nói ra đều có thể tiến thoái.
Đến lúc đó nếu nhà họ Cố không có chuyện gì kỳ quái đương nhiên là tốt, nếu có thì hoàn toàn có thể nói là quỷ quái quá mạnh mẽ, mời người không nhiều, sau đó lại đến một lần.
Dù sao những người này cũng chỉ là trong lòng có quỷ, lão giày vò như vậy an lòng lại đương nhiên không có việc gì.
Nhưng đại sư đánh giá lòng người trước giờ cực chuẩn lại hoàn toàn không dự đoán được, lời này vừa dứt Cố Linh phía sau giống như bị điên xông ra ngoài, Cố phu nhân cũng mang sắc mặt trắng bệch. Vốn việc lái xe bị tìm được bọn họ cũng đã mơ hồ cảm thấy, Cố Chiêu chắc chắn đã sớm biết, lúc trước không động đến là bởi vì Mục Uyển báo mộng, mà bây giờ…
Đạo sĩ nhắc tới chính khí trên người cảnh sát rất nặng, quỷ quái không dám dễ dàng tiếp cận.
Ngẫm lại nơi nào có cảnh sát nhiều nhất, còn không phải là cục cảnh sát à, chẳng thể trách Mục Uyển muốn báo mộng bảo Cố Chiêu chậm rãi. Thì ra là vào cục cảnh sát thì không có biện pháp tìm bọn họ trả thù, cho nên mới cần thả bọn họ ở bên ngoài.
Trong lòng có quỷ, nhìn cái gì cũng giống quỷ.
Càng đừng nói Diệp Bạch còn thật sự tìm hai con quỷ diễn trò với bọn họ, một con trong đó còn xuất thân học viện nghệ thuật, vốn còn tưởng rằng chết rồi thì giấc mộng khó có thể thực hiện, hiện tại lại có cơ hội đương nhiên vô cùng dụng tâm. Bởi vậy miễn bàn hai người phụ nữ, cho dù là Cố Viễn cũng có chút run run, có loại ý tưởng muốn tìm cảnh sát mang bên người làm bảo tiêu cho mình.
Cố Chiêu giao người cho cảnh sát.
Dù sao tuy dưới tay anh có nhân mạch, nhưng rốt cuộc không phải xã hội đen, đương nhiên không có khả năng tự mình giải quyết. Bởi vậy mang đi cục cảnh sát thẩm tra, đương nhiên cũng không bỏ sót lời khai. Nhưng mà cảnh sát còn chưa kịp xác minh, đã thấy tiểu thư Cố Linh nhà họ Cố tóc tai bù xù tiến vào, trong miệng còn hô: “Tôi muốn tự thú, tôi muốn tự thú!”
Ngồi ở cục cảnh sát, uống hai chén nước ấm, cảm xúc của Cố Linh vẫn còn có chút không ổn định, nhưng cũng may từ trong lời nói của cô ta có thể nghe ra, lối suy nghĩ của đối phương vẫn khá rõ ràng.
“Mục Uyển là cha và mẹ tôi hợp mưu hại chết.”
Đang cầm chén nước ấm, Cố Linh run rẩy nói, “Mẹ tôi lúc ấy mang thai tôi một lòng muốn tiến vào nhà họ Cố, cha tôi lại muốn để cho anh trai tôi nhận tổ quy tông, vì thế cũng không thể nói rõ ai hơn ai, hai người ăn nhịp với nhau cùng làm.” Dừng một chút, cô ta bổ sung, “Ông lái xe là người mà vừa rồi bị các anh bắt được, ông ta ở trong thôn nhỏ đó trốn mười tám năm.”
Cô ta vốn chưa tới hai mươi tuổi, là lần này bị dọa vô cùng tàn nhẫn.
Chưa xong, cô ta lại cầu xin những cảnh sát kia, “Các anh bắt tôi lại đi, lần này thương lượng với lái xe đụng vào Cố Chiêu, tôi cũng có phần. Chuyện mười tám năm trước tôi không tham dự, không thể định tội, nhiều nhất được tính là biết mà không báo. Lần này Cố Chiêu không chết, nếu là mưu sát không thành thì không cần đền mạng, nhưng vẫn phải giam lại vài năm, mau giam tôi lại đi!”
Cố Linh nghĩ rất rõ ràng, cô ta mới mười tám tuổi, còn không muốn chết.
Nếu Mục Uyển không vào được cục cảnh sát, vậy cô ta tự nhốt mình vào đó, cho dù chết già ở bên trong cũng còn hơn là bị người hại chết. Về phần cha mẹ, cô ta chỉ có thể xin lỗi, ai bảo bọn họ âm mưu đâm chết một người còn gọi quỷ trở về báo thù. Làm việc không sạch sẽ, sớm nên làm xong chuẩn bị cho mọi việc phát sinh sau đó.
Mục Uyển hiển nhiên không có khả năng từ bỏ ý đồ, cô ta làm như vậy cũng là vì tốt cho bọn họ.
Mọi người cùng nhau tiến vào ngục giam.
Cố Linh cười đến âm u, cảm thấy như vậy là giải quyết được hết thảy, Cố Chiêu cũng đã không thể uy hiếp bọn họ nói muốn đưa bọn họ vào, Mục Uyển cũng không thể tiến vào báo thù.
Mấy cảnh sát phụ trách thẩm vấn cô ta liếc mắt nhìn nhau, cho người đeo còng tay đưa vào.
Mà bên kia Cố Như Hưng mới kịp phản ứng không thấy con gái, nghĩ đến cảm xúc đối phương gần đây không ổn định, muốn phái người đi ra ngoài tìm. Ông ta cảm thấy sự tình đã đủ nguy rồi, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào tên lái xe tuân theo hứa hẹn không khai bọn họ ra, nhưng nhớ tới cú điện thoại mấy giờ trước, ông ta lại có chút bất an.
Quả thực hận không thể trở về lúc đó không gọi cú điện thoại kia.
Hiện tại Cố Linh cứ chạy đi như vậy tất nhiên khiến cho ông ta càng thêm đau đầu, “Vội vàng tìm người trở về, gần đây cảm xúc con bé không xong, vạn nhất ở bên ngoài nói lung tung cái gì thì phải làm sao.”
Sau đó thì không có ai đáp lại ông ta.
Lão đạo sĩ đã choáng váng, kinh nghiệm nhiều năm khiến cho lão cảm thấy sự tình có điểm không đúng. Mà Cố Viễn đã sớm bị lời nói kia dọa sợ, giờ phút này chỉ đáp lại hai tiếng xong không còn động tĩnh. Trừ Cố Linh ra, Cố phu nhân sợ tới mức thảm nhất, lúc này đang mang vẻ mặt tái nhợt ngã ngồi dưới đất, sợ tới mức không ngừng thì thào: “Chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi.”
Cố Như Hưng đành phải tự mình đi ra ngoài.
Nhưng ông ta còn chưa kịp ra cửa, đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên, ngay sau đó một đội cảnh sát tiến vào. Đối phương gọn gàng linh hoạt trình giấy tờ giấy chứng nhận, sau đó lấy tội danh có dính líu đến việc mưu sát mà bắt ông ta lại. Tiếp đó Cố phu nhân thất hồn lạc phách trong sân sau, cùng với Cố Viễn đang dại ra tự nhiên cũng trốn không thoát, cùng bị dẫn tới cục cảnh sát.
Tình huống này, trái lại khiến Cố Chiêu và Khâu Tử Húc đang chờ xem mà choáng váng.
“Cậu cũng biết, toàn gia Cố Như Hưng kia luôn giống như phòng bị cái gì, dáng vẻ như quốc vụ viện cũng không quan trọng bằng bọn họ.” Khâu đại thiếu gia nhịn không được biện bạch cho mình, “Thật sự không phải tôi không hỏi thăm ra được, mà là quân địch rất giảo hoạt… Nhưng gần đây trạng thái của bọn họ thật sự không tốt, chẳng lẽ là bị lời phát biểu kia của cậu bạn trai nhà cậu hù sợ?”
Cố Chiêu quét mắt nhìn anh ta một cái, lắc lắc đầu.
Cố Như Hưng cũng dám phạm vào đại án giết người, hơn nữa mười mấy năm sau còn muốn phục chế một lần, sao có thể bởi vì mấy câu nói đã bị hù đến.
Nhịn không được, Cố Chiêu nhớ tới bộ dáng Diệp Bạch nhẹ nhàng ném di động cho anh, tung tích của tên tài xế kia do chính thiếu niên tra được, chẳng lẽ Cố Linh bị hù thành như vậy cũng là do thiếu niên làm?
Nhưng mà, làm như thế nào?
“Bất luận thế nào, một nhà cặn bã này của cậu cuối cùng cũng được thanh lý sạch sẽ.” Khâu Tử Húc nhẹ nhàng thở ra, “Sau này tôi rốt cuộc không cần lo lắng ngày nào đó phải đến nhặt xác cho cậu rồi.”
“Đúng rồi, cậu bạn trai kia nhà cậu đâu.”
Diệp Bạch đang hội đàm với quỷ.
Trên bàn bày một đại đội tiramisu, Diệp Bạch và quỷ ăn hóa hỏa tốc càn quét, ăn vô cùng thoả mãn. Quỷ bị đụng chết thích nhất là diễn kịch, không có ham muốn gì lắm đối với đồ ngọt, hơn nữa lúc còn sống cũng muốn bảo trì dáng người, cho nên càng không thích loại đồ ăn dễ bị béo phì này. Nhưng bên trong có linh khí do Diệp Bạch gia tăng, rất có lợi đối với quỷ…
Quỷ bị đụng chết do do dự dự cầm lấy một cái, an ủi mình:
“Thuốc tốt ngọt miệng lợi cho bệnh, nhịn, nhịn.” Chưa dứt, còn nói, “Dù sao đã chết rồi, không có khả năng mập được nữa, cũng không có dáng người đẹp.”
Một bên quỷ ăn hóa suýt nữa cười phun.
Diệp Bạch động tác nhanh chóng, quỷ ăn hóa cũng không dám yếu thế, hai người tranh giành, lúc một cái bánh ngọt cuối cùng tiến vào bụng, Cố Chiêu và Khâu Tử Húc vừa vặn đi tới.
Hai người: “…”
Khâu Tử Húc quả thực choáng váng, “Đều… đều ăn hết?”
Một đống vỏ bánh là như nào đây? Mở ra ném đi cũng không nhanh được như vậy, hơn nữa nhiều thứ thế này đều chạy đi đâu, gầy như vậy thật sự ăn được hết à?
Thần sắc Cố Chiêu chợt lóe.
Tên nhóc này rất thích đồ ngọt, ăn được rất nhiều, vả lại rõ ràng dưới tay không có người nào, lại có thể tra ra được rất nhiều thứ. Lúc ngủ đặc biệt thích cong người lại, còn không tự giác thích cào sô pha… Anh biết những thói quen nhỏ đó không chứng tỏ được gì, nhưng tên của anh trong điện thoại đối phương lại bị đổi thành ‘Người nuôi mèo’, mà ngày hôm qua, đối phương còn tỏ thái độ muốn cho anh nuôi.
Lúc đó, Diệp Bạch nói với vẻ mặt đương nhiên.
“Lần này là nhờ có tôi.” Diệp đại miêu nghĩ ra một biện pháp tuyệt hảo để ở lại bên người Cố Chiêu, hắn nói thế này: “Làm ân nhân của anh, anh phải chịu trách nhiệm nuôi tôi.”
Như vậy cũng không phải là hắn mặt dày mày dạn bấu víu lấy người ta không buông, mà là hào phóng cho đối phương cơ hội báo ân.
Diệp đại tiên cảm giác mình rất thông minh, nhưng căn bản không biết đối với Cố Chiêu hắn chỉ là đang bán ngu, hoàn toàn không có khôn khéo như ở bên ngoài. Bởi vậy, một đời trước còn có thể nói là bị một câu ‘Không phải người’ của Dương Siêu bán, lần này lại tự mình triệt triệt để để bán bản thân đi không hề dư thừa chút nào.
Có một số việc là không thể không hoài nghi.
Hơn nữa trong điện thoại của con mèo nào đó còn có một tấm ảnh chụp Cố Chiêu tương đối rõ ràng, đó là lúc ấy Diệp Bạch tạo ra từ trong đầu để cho Mục Uyển xem, nhưng Cố Chiêu nhớ rất rõ ràng… Thời gian đó, bối cảnh đó, anh rõ ràng không bị người chụp được, cũng không cảm thấy đèn flash, cho nên cũng thành một bằng chứng quan trọng.
Khâu Tử Húc đương nhiên không biết những việc này, anh ta chỉ ngạc nhiên không kềm chế được.
“Rốt cuộc cậu tìm được cậu bạn trai này thế nào.”
Không biết lần thứ bao nhiêu anh ta hỏi Cố Chiêu câu này, “Nói cho tôi biết tôi cũng không đoạt với cậu, nhiều nhất cũng đi tìm một người, cơ mà là nữ tính, ngẫm lại tôi vẫn thích thân thể mềm mại của con gái hơn.”
Cố Chiêu: “…”
Anh nghĩ đến hình ảnh bạn tốt ôm một con mèo cái, cảm thấy quá đẹp làm cho người ta không đành lòng nhìn kỹ.