Nếu như nói hai thế giới trước cơ bản xem như song song, hiện ở thế giới này có thể trở thành sau mấy ngàn năm của nơi đó. Diệp Bạch thông qua trí não trong phòng hiểu biết một chút tin tức của thời đại này, sau đó thông qua bản đồ 3D miễn cưỡng nhận biết được tinh cầu mà lúc trước mình ở, đã biết Tinh Z khu tám.
Tinh cầu của thời đại vũ trụ quá nhiều, cho nên phần lớn đều dùng chữ cái để đặt tên.
Liên bang bên kia không tìm thấy quá nhiều tin tức, trên mạng lại rất rõ ràng có thể tìm tới bản đồ của Đế quốc bên này. Đế quốc trước mắt có chín đại khu, mỗi đại khu đều có ba mươi sáu tinh cầu có thể cho người ở lại. Những tinh cầu này dựa vào chữ cái ABCD để đặt tên, trật tự sắp xếp đương nhiên cũng là phân khoảng cách trước sau với chủ tinh.
Đã có tên Z, đủ để nhìn thấy tinh cầu đó hẻo lánh không phải là không có đạo lý.
Tra xuống chút nữa, Diệp Bạch lại phát hiện vận khí của nguyên chủ quả nhiên cực “tốt”. Bởi vì Tinh Z không chỉ vị trí địa lý hẻo lánh, hoàn cảnh cũng cực kỳ phức tạp, yêu thú nhiều mà loạn không nói còn tồn tại các loại năng lượng hỗn độn, cơ bản con người không thể ở. Mà dẫn đến hiện tượng này chính là một cuộc chiến tranh giữa Đế quốc và Liên bang nhiều năm trước.
Bởi vì vấn đề hoàn cảnh, nguyên dân di dân tập thể, Tinh Z khu tám thành tinh cầu không có người.
Trong chín đại khu thì khu tám gần biên cảnh nhất, bên cạnh chính là phạm vi thế lực của Liên bang, mà Tinh Z chính là một tinh cầu biên cảnh. Không những không sáng, mà khoảng cách giữa nó cùng với tinh cầu quanh thân khác cũng không gần, trước kia còn có biên quân chú ý, nhưng từ lúc biến thành tinh cầu không người tự nhiên gần như trong suốt.
Cho nên biết được Thẩm Hạo và Andy rơi xuống trên tinh cầu này, một đám binh lính mới thở ra một hơi.
Bọn họ thậm chí nhất thời không điều động quá nhiều người của quân đội, bởi vì rất lệch, mà mấy điểm phụ cận cũng đều quan trọng, căn bản không có khả năng phân phối nhân công. Cũng may Thẩm Hạo bình an trở về, mọi người coi như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khí trên quân hạm cũng không còn trầm trọng như lúc trước, trên mặt mọi người đều mang theo tươi cười không ngăn được.
Diệp Bạch vừa lên quân hạm đã nhốt mình vào phòng khách.
Nguyên chủ đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả, cho nên thứ hắn muốn hiểu thật sự quá nhiều. Chỉ riêng trạng thái phát triển của thời đại hiện tại đã đủ để hắn thích ứng một hồi, mặt khác chính là phương thức kiếm tiền khả thi. Giấy căn cước mới của hắn đến vô cùng mau, Thẩm Hạo lại gửi qua một bút tiền với số lượng không nhỏ, khiến cho hắn hoàn toàn không thiếu tiền vốn.
Mục tiêu hàng đầu được bỏ vào thị trường chứng khoán, hắn tra rất nhiều tư liệu lại nghiên cứu vài ngày, lúc này mới thử thăm dò xuống tay.
Nơi ăn cơm trên quân hạm vĩnh viễn ở tầng một không thay đổi, mở to mắt tháo quang não xuống, Diệp Bạch nhìn thời gian chuẩn bị đi ăn cơm. Thuận theo hành lang đi vào nhà ăn, đã có một số binh lính gọi xong đồ ăn ngồi ở một bên bắt đầu ăn, Diệp Bạch trực tiếp đi đến chỗ cửa sổ, gọi mấy phần đồ ăn hơi ngọt, gọi cơm xong thì đi trở về.
Lúc này có một đội người ngăn cản đường đi của hắn.
Diệp Bạch: “…”
Hắn liếc mắt quét qua, trong năm người có ba trung úy hai thượng uý, cấp bậc này hẳn là người trong đội thân vệ của Thẩm Hạo. Lại nhìn bên cạnh, Andy đang cúi đầu vẻ mặt ngượng ngùng đứng ở một bên, còn lôi kéo một người trong đó, dùng giọng điệu nhỏ nhất nói: “Đừng như vậy, không tốt lắm đâu!”
Ha ha!!! Bạch liên hoa!!!
Diệp Bạch khinh thường trong lòng, trên mặt lại tỉnh bơ, “Sao? Khi dễ bình dân?” Hắn nâng cổ tay, bên trên có giấy căn cước bình dân mới vô cùng dễ thấy.
Đối phương: “…”
Có thể là quan điểm quân nhân không thể khi dễ bình dân quá mức thâm căn cố đế, thượng uý cầm đầu kia sửng sốt một chút, lúc sau mới nói: “Bọn tôi không có ý tứ này.” Anh ta nhíu mày, lại mắng: “Cậu chính là dùng những lý do này để bắt nạt Andy? Được em ấy cứu, hại em ấy bị thương, hiện tại an toàn rồi thì ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói?”
Người này ngữ khí thần thái có chút khinh thường, hiển nhiên ấn tượng đối với Diệp Bạch vô cùng không tốt.
Thì ra như vậy.
Diệp Bạch sáng tỏ, đoán chừng là đóa bạch liên hoa Andy kia lại nói cái gì, hoặc là cậu ta cái gì cũng chưa nói, chỉ hợp thời biểu lộ ra một vài thứ, hết thảy đều là đám quân nhân này suy đoán. Mà làm lính luôn ngay thẳng, sau khi nghe xong có thể nhất thời tức giận, nên tới tìm hắn gây phiền toái giúp Andy hả giận.
“Vậy các anh muốn như thế nào?” Diệp đại miêu không muốn lãng phí thời gian ở trong này, vì thế dứt khoát hỏi.
Đối phương lặng đi một chút, lúc này mới nói: “Không cần thế nào, ngay trước mặt mọi người nói lời xin lỗi với Andy, lại nói tiếng cảm ơn là được.”
Diệp Bạch híp mắt vui vẻ nở nụ cười.
Andy ở một bên đang cúi đầu giả bộ ngượng ngùng tự nhiên không nhìn thấy, cậu ta một lòng cảm thấy lúc này đây nhất định có thể khiến thiếu niên trước mặt khó chịu. Quan trọng là… những người này đều là chiến hữu của anh cậu ta, là đội thân vệ của Thẩm Hạo, bình thường có rất nhiều cơ hội trao đổi với tướng quân. Mà lần này chỉ cần Diệp Bạch thấp đầu, chẳng khác nào thừa nhận những chuyện kia.
Đến lúc đó những người này tùy tiện ở trước mặt Thẩm Hạo nói vài lời, sẽ có ấn tượng không tốt.
Trong lòng Andy hưng phấn không thôi.
Cách đó không xa một thượng úy đang chăm chú ăn thịt bò dừng một chút, sau đó lắc lắc đầu. Làm người đầu tiên gặp Diệp Bạch, Tưởng Kỳ không hề cảm thấy thiếu niên này dễ bắt nạt. Mặc dù không dám cam đoan đối với vũ lực, nhưng tính kế trên ngôn ngữ cũng đã thừa nhận… Không nghe thấy câu lúc đối phương đi lên nói với anh ta à.
Cái gì mà ánh mắt tốt… Anh ta đều nhận lầm người làm sao có thể tốt, đối phương rõ ràng là đang chỉ anh ta nói câu ‘bất phàm’ kia rất chính xác.
Có thể ở dưới tình huống này không những không xấu hổ, ngược lại dùng một câu vui đùa giải quyết, người như vậy làm sao có thể quá kém. Tương đối mà nói ngược lại với Andy kia, từ lúc lên quân hạm đã không an phận. Nhưng đối phương là đứa em của chiến hữu đã hi sinh, anh ta thật sự không tiện ra mặt nói cái gì, chỉ có thể làm như không thấy.
Về phần năm tên kia…
Cũng là lúc khiến đám tự cho là đúng bọn họ ăn chút thiệt, bằng không cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra sự cố.
Bên kia ánh mắt Diệp Bạch nhất nhất đảo qua trên thân mấy người, sau đó nghiền ngẫm hỏi: “Cảm ơn, xin lỗi?” Ngay sau đó xì cười một tiếng, lại hỏi: “Nghe nói trên loại quân hạm này đều có phòng đối chiến ảo.”
Tên thượng úy cầm đầu ngẩn người, sau đó gật gật đầu.
Diệp Bạch một tay cầm mâm thức ăn, một tay chỉ chỉ bên cạnh, cao ngạo ngẩng đầu nói: “Dẫn đường đi!”
Năm tên quân nhân sửng sốt trong nháy mắt mới kịp phản ứng, giãy dụa một chút mới đáp ứng. Đừng nói bọn họ khi dễ bình dân, đây chính là đối phương tự mình đề nghị. Mấy người liếc nhau, đều cảm thấy có thể đi cho thiếu niên này chút sắc mặt để nhìn, sau này đối với cậu ta mới có lợi. Nhiều nhất bọn họ sẽ không dùng hết toàn lực, chỉ giáo huấn một chút là được.
Chung quanh có mấy người, thích xem náo nhiệt, nhất thời cũng cùng nhau đi theo.
Diệp Bạch miễn cưỡng theo ở phía sau, vừa đi vừa ăn, sau khi đến đích cũng đã ăn hết một nửa, sau đó hắn tiện tay đưa cho người bên cạnh, “Cầm giúp tôi.”
Người đó ngây người một lúc, tiếp nhận.
Người bên cạnh trong lòng buồn bực không thôi, “Nghe vừa rồi thiếu niên này rõ ràng cũng không phải không lễ phép, nhưng tại sao không giống với trong lời đồn?”
Ánh mắt Diệp Bạch đảo qua năm người kia.
“Tôi cũng không bắt nạt anh ta, đổi các anh là được.” Diệp đại miêu cười cười, “Từng người lên thì quá chậm, cùng lên đi, đương nhiên nếu anh ta cũng muốn lên thì tôi không có ý kiến.”
Andy bị đặc biệt điểm danh: “…”
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên đầu cậu ta, Diệp Bạch nói chuyện rất không khách khí, bọn họ đã nghĩ phải giáo huấn thiếu niên không biết trời cao đất rộng này một lần. Nhưng đối phương vừa nhắc nhở, bọn họ lại không thể không thừa nhận thật sự quá khi dễ đối phương rồi. Lúc này Andy tương đối rõ ràng, người này khác với lính kỹ thuật bọn họ, lại là vừa tới, hơn nữa đều ở trung tâm sự kiện, bởi vậy do hai người bọn họ ra sân là rất thích hợp.
Một người trong đó vỗ vỗ vai Andy: “Yên tâm, nơi này hết thảy đều là ảo, em không cần sợ thương tổn đến cậu ta.”
Andy: “…”
Cậu ta cuối cùng cũng hiểu rõ rồi, vì sao tên nhãi Diệp Bạch đó dám khiêu chiến với đội thân vệ, thì ra là ở chỗ này chờ cậu ta. Với năng lực của cậu ta căn bản đánh không lại Diệp Bạch, lần này khẳng định mất mặt không nói, ngay cả lời nói dối lúc trước cũng sẽ bị vạch trần. Cúi đầu, Andy đang nghĩ ngợi nên dùng lý do gì để cự tuyệt, chợt nghe Diệp Bạch cười.
“Đã nói không bắt nạt anh ta, một người ngay cả đao cũng không cầm lên nổi, đánh với anh ta còn không bằng tôi đi tìm yêu thú để ăn.”
Lời này hắn nói rất không khách khí, quân nhân chung quanh trong lúc nhất thời sắc mặt khẩn trương, Diệp Bạch cũng đã đi về hướng mũ giáp ở một bên, tùy ý nói: “Các anh tốt nhất quyết định lên mấy người nhanh một chút đi, tôi đều không sao cả.” Hắn nghiên cứu một chút, chuẩn bị tiến vào phòng đối chiến ảo, lúc sau lại lập gian phòng tên là:
Rốt cuộc ai nên cảm ơn kiêm xin lỗi?
Chơi quá mức trào phúng, đối phương hiển nhiên không thể nhịn nữa, nhưng cũng không thể thật sự lên toàn bộ, vậy cũng quá mất thể diện, vì thế chỉ phái một người vào phòng đối chiến.
Diệp Bạch liếc nhìn đối phương một cái.
Người đó khinh thường nhìn cánh tay gầy chân gầy của hắn, nghênh ngang đứng ở nơi đó bày ra tư thế để cho cậu tấn công trước. Đối với lần này Diệp Bạch không hề biết khách khí là gì, trực tiếp giẫm một cái huyễn quang bước qua… Người ở phía ngoài chỉ chứng kiến một đạo tàn ảnh thổi qua, sau đó đầu của tên quân nhân kia đã bị một đao gọn gàng linh hoạt của Diệp Bạch chặt bỏ.
Mọi người: “…”
Má nó!!! Tuy nói có chút khinh địch, nhưng tốc độ này quá bug rồi!!!
Quân nhân tôn trọng thực lực, bởi vậy chờ Diệp Bạch từ phòng đối chiến ảo đi ra, thấy rất nhiều ánh mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn hắn. Nghi hoặc, khó hiểu, kỳ quái vô cùng, lại bởi vì chuyện lúc trước nên không thể không biết xấu hổ đi lên hỏi cái gì. Vì thế mọi người cũng chỉ có thể chờ thi thể không đầu bên trong kia chậm rãi đứng lên, sau đó nhặt đầu của mình ghép lại.
Một phút đồng hồ sau người đó mới mặt xám mày tro đi ra, lập tức thì có mấy người vây tới.
“Sao lại thế?”
“Cậu thấy rõ cậu ta ra tay thế nào không, một đạo tàn ảnh, là tàn ảnh đó… Trừ cơ giáp ra anh đây chưa từng thấy thứ nào nhanh hơn.” Mọi người năm mồm bảy miệng, “Má nó tuyệt đối là mở bug! Nếu không phải phòng đối chiến ảo không có khả năng mở bug, quân bộ lại càng không thể, tôi cũng hoài nghi người này viết trình tự cao cấp nào đó.”
Trong lòng Diệp Bạch không nói gì, thầm nghĩ hắn còn chưa dùng Lưu quang tù ảnh nhanh hơn đâu, đây chính là ngay cả tàn ảnh cũng chưa qua giây đã đến sau lưng.
Trong tiếng nói kinh ngạc của một đám người, có một người trong đó họa phong lại đặc biệt thần kỳ, đang đứng ở nơi đó cao điệu trào phúng, “Khoảng cách đó, chậc chậc… Cậu ta thật ra cũng không dựa đến bên cạnh cậu, một đao đó vì sao không né tránh, đột nhiên thân tàn não tàn à? Hay là bởi vì gần đây không ngược cậu nên thụt lùi rồi?”
Người kia: “…”
Vài giây sau anh ta nổi giận, “Trốn em gái cậu! Cậu mẹ nó cho rằng tôi không muốn trốn à, tinh thần rất uy áp, ông đây ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, cậu ngược lại trốn một cái thử xem!”
Mọi người đều kinh ngạc!
Tinh thần uy áp mạnh như vậy, vậy cấp bậc tinh thần phải bao nhiêu, sao có thể là kẻ yếu?