Khoa học kỹ thuật phát triển mang đến thay đổi rất lớn, mấy ngàn năm còn lại hai loại làn xe chạy trên mặt đất dưới lòng đất, hiện tại ngay cả đường hầm không trung cũng nhìn thấy. Xe huyền phù thành phương tiện giao thông chủ yếu, phi thuyền thành phương tiện đi xa, khách du lịch cũng từ trong nước ngoại quốc phát triển tới ngoài không gian ngoài tinh cầu.
Mặc dù đã biết đến qua mạng Tinh, hiện tại tiếp xúc lên vẫn mới lạ không thôi.
Diệp Bạch đương nhiên không gặp được Cố Chiêu.
Không phải bởi vì phản ứng của hắn gần như khiến Lâm Huy kinh ngạc sau đó cười văng, mà là Cố Chiêu trước mắt không ở chủ tinh. Hoàng tử cũng không phải dễ làm, hơn nữa Cố Chiêu còn là một thượng tướng có quân công thật đánh trận thật. Cũng bởi vậy, thông thường dân chúng thích dùng hoàng tử đến gọi anh, mà cấp dưới cùng với rất nhiều người trong quân lại càng thích gọi anh là Cố Tướng quân.
Diệp Bạch và Lâm Huy để lại số liên lạc của nhau.
Có thể dễ dàng biết được, người tâm phúc bên cạnh Cố Chiêu đây rất coi trọng năng lực của mình, muốn đưa người qua. Ngày đó khi Diệp Bạch hỏi ra câu kia Lâm Huy suýt nữa cười đến co rút, cho dù anh ta đã rất chịu đựng, ý cười nơi đáy mắt vẫn không giấu được. Diệp đại miêu chợt nghe đối phương nói: “Gần đây Cố Tướng quân tương đối bận, chờ anh ấy rảnh rỗi một chút tôi sẽ hỏi anh ấy xem, có muốn gặp cậu không.”
Diệp Bạch: “…”
Hắn không chút lo lắng Cố Chiêu sẽ không gặp hắn, nhưng nhìn ý cười nơi đáy mắt của Lâm Huy lại đặc biệt khó chịu.
Về tin tức Cố Chiêu không ở chủ tinh đương nhiên Diệp Bạch cũng đoán ra được, mặt khác hắn đương nhiên còn ẩn thân lẩn vào cái gọi là phủ hoàng tử một chuyến, đã xác nhận bên trong không có ai. Mà về phần đối phương đi đâu, Diệp Bạch căn cứ thời gian Lâm Huy xuất hiện đại khái có thể đoán được, dù sao hắn cũng không tin đối phương đặc biệt qua đón Thẩm Hạo.
Chỉ sợ là vừa vặn ở gần đó, nên Cố Chiêu mới phái người tới hỗ trợ.
Thời gian sau đó nhàn nhã mà tự tại, mỗi ngày đi ra ngoài dạo một vòng, hiểu biết một vài thứ. Cổ phiếu trên mạng Tinh, Diệp Bạch đã tiếp tục mua vào, chẳng qua vẫn không quen thuộc bằng hai thế giới trước, có lỗ có lãi. Nhưng sau một tuần, hắn cơ bản đã quen, tiền trong túi đang chậm rãi tăng trưởng.
Mấy ngày này ra ngoài đương nhiên không chỉ để hưởng thụ, còn là vì khảo sát một chút thị trường, nhìn xem mở cửa hàng gì thì tốt.
Hiện tại làn gió mua sắm trực tuyến rất vượng, rất nhiều người đều thích phương thức mua hàng thuận tiện nhanh chóng. Nhưng cũng không phải là không có người nhàn rỗi thích ngao du phố xá uống cà phê hưởng thụ cuộc sống, chẳng qua loại người này phần lớn là cuộc sống giàu có không cần bôn ba cả ngày. Tóm lại chỉ cần phục vụ vừa lòng, những người này không thèm để ý bao nhiêu tiền, ngược lại càng tiêu nhiều càng cảm thấy mình có phẩm vị.
Diệp Bạch cảm thấy sinh ý này có thể làm.
Đã nhiều ngày hắn đi dạo không ít quán cà phê, bên trong hoàn cảnh tao nhã âm nhạc thoải mái, khoảng cách giữa các bàn rất xa, bởi vậy không cần lo lắng lúc nói chuyện sẽ bị người nghe được. Loại địa phương này được một ít thành phần tri thức yêu thích đồng thời cũng có rất nhiều đảng tình lữ đến, nhất là những đôi còn chưa tu thành chính quả, đều ngóng trông không khí tốt đẹp để đối phương đáp ứng.
Đương nhiên còn có nơi càng xa hoa hơn, nơi đó vật giá cao, thông thường đi đến đấy không phải người giàu có chính là quan lớn.
Ngày hôm đó Diệp Bạch vào một nhà, phát hiện hoàn cảnh bên trong tương đối cổ điển, hết thảy trang bị khoa học kỹ thuật kiểu mới đều không tìm thấy, thậm chí ngay cả liên lạc cũng dùng điện thoại kiểu cũ nhất. Mà đi qua tiếp tân hướng vào trong, lại phát hiện bên trong là các phòng nhỏ nối tiếp nhau, ở cửa đều có một mỹ nhân mặc cung trang đứng.
Tai mèo trước giờ đều rất linh, vừa khéo nghe được một vài tiếng ồn ào.
“Giả bộ thuần khiết cái gì, tới đây làm việc còn không phải là vì tiếp xúc với những ông chủ bọn tôi, còn không nhanh chóng ngồi lại đây, hoặc là…” Người nọ dâm một tiếng, nhịn không được nói lời đáng khinh: “Hoặc là cưng thích trở về chơi?”
Diệp Bạch: “…”
Điều này khiến trong nháy mắt làm hắn nhớ lại cảnh tượng lúc mình vừa mới hạ phàm.
Ba tên nhóc tóc vàng kia thật ra ngôn từ thu liễm hơn hiện giờ không ít, nhưng vẻ mặt lại đáng khinh ghê tởm làm cho người ta muốn xé người. Nhìn lại tình hình trong phòng, ông chủ béo đang chuẩn bị kéo cô gái mặc cung trang qua, người sau rõ ràng không muốn lui về sau mấy bước. Việc này khiến đối phương vô cùng không vui, Diệp Bạch cũng khó chịu.
Trong lúc nhất thời, Diệp đại miêu rất muốn đem người xé đi giống như xé yêu thú.
Trong lòng hắn hiểu rõ loại hành vi này không đúng, nhưng cứ ngồi không để ý tới hiển nhiên không phải là phong cách của hắn, vì thế hắn đi vào cửa kéo cô gái kia ném ra ngoài.
Ông chủ béo rất không hài lòng: “Cậu là ai?”
“Tôi?” Diệp đại miêu híp mắt, “Người ‘chơi’ với ông.”
Ông chủ béo nhíu mày nhìn hắn, phát hiện tuy thay đổi sang nam, nhưng dung mạo thiếu niên xuất sắc khí chất rất tốt, mơ hồ còn có loại quý khí tao nhã nói không nên lời, quả thực rất hấp dẫn người ta. Bởi vậy cũng không phản đối, ngược lại trong lòng nóng lên nổi tâm tư mang người về nhà, cà phê cũng không uống, trực tiếp kéo người đi.
Cô gái ở cửa: “…”
Làn xe của xe huyền phù phân chia trên dưới ba tầng, mà bây giờ người trạch ở trong nhà lại quá nhiều, cho nên căn bản không tồn tại vấn đề kẹt xe. Không đến mười phút, ông chủ béo đã mang Diệp Bạch về biệt thự tư nhân, người sau nhìn một vòng phát hiện đây là nhà riêng, bởi vậy đặc biệt vừa lòng. Sau khi vào cửa thấy không có công cụ thuận tay, vì thế hỏi: “Có rượu không?”
Ông chủ béo lập tức bày tỏ: “Có.”
“Thì ra còn thích chơi chút tình thú.” Ông chủ béo cười cười chỉ chỉ tủ rượu ở bên cạnh, hào phóng nói: “Bên trong tùy tiện chọn.”
Diệp Bạch cũng không khách khí, tùy ý cầm hai chai, sau đó quay lại xách thêm hai chai, sắc mặt của ông chủ béo đã không tốt lắm, đây chính là rượu ngon gã cất chứa được. Tuy gã không cảm thấy ngon hơn rượu khác chỗ nào, nhưng nghe nói như vậy rất có thưởng thức, nên dùng nhiều tiền mua một tủ rượu này.
Sau đó gã nghĩ, ngày hôm nay mặt hàng không tồi, đập phá một hồi thì có sao.
Trong lòng ông chủ béo đều là vẻ say rượu của Diệp Bạch sau khi uống quá nhiều, nếu không phải người sau cầm rượu lại không mở, trực tiếp cầm miệng chai đập trên ót gã, ngay sau đó là chai tiếp theo, chai tiếp theo nữa…
Trong phòng khách đều là mùi rượu, ngửi vào đặc biệt không thoải mái, Diệp Bạch nhíu mày nhìn ông chủ béo ngã ở trên ghế sa lon. Thân thể đối phương như vậy đập mấy chai rượu trên đầu phỏng chừng sẽ mất mạng, cho nên hắn rất có ‘đạo đức’ đập toàn bộ thứ khác lên trên vai, trên cánh tay, thẳng đến khi đập thoải mái mới hoàn toàn dừng lại.
Sau đó hắn chợt nghe chỗ cửa sổ sát đất có tiếng bước chân vang lên.
Thủy tinh vô cùng sáng, từ bên trong nhìn ra giống như ở giữa chỉ có không khí, nhưng nếu nhìn từ bên ngoài, lại không mảy may phát hiện tình huống bên trong. Bởi vậy Diệp Bạch thấy được thiếu nữ mặc cung trang được hắn cứu trong quán cà phê đang cầm một thứ hoa tay múa chân, sau đó dựa theo chiều cao của mình cắt thủy tinh thành một cái động lớn.
Sau đó, đối phương thoải mái đi đến.
Ngay sau đó…
Thiếu nữ mặc cung trang ngẩn người, nhìn Diệp Bạch lại nhìn ông chủ béo thê thảm trên ghế sa lon, phát hiện tình huống này hoàn toàn không cần cô dũng mãnh vô địch tới cứu người. Khí thế không khỏi yếu đi, sau đó nhìn tủ rượu mở ra bên cạnh, cũng không biết nhất thời nghĩ tới điều gì, chậm rãi cọ qua xách ra hai chai còn sót lại.
Sau đó, “Cho.” Cô nàng đưa cho Diệp Bạch.
Diệp Bạch: “…”
Sau đó Cố Hinh phát hiện vẻ sắc bén như mưa rền gió dữ trong mắt thiếu niên dần dần bình ổn xuống, vẻ mặt không nói gì nhìn cô, cũng không nhận chai rượu trong tay cô.
“Tôi… tôi không phải cho rằng anh chưa đập đủ à.”
Sau đó cô nàng cũng không nói nhảm, trực tiếp xách chai rượu nện vào trên thân gã kia, chẳng qua khí lực cô không lớn, đập xong lại hoàn toàn không có hiệu quả chai hủy rượu vung như Diệp Bạch. Hai chai rượu đỏ thượng hạng vẫn đang tốt đẹp, ngược lại dính không ít mùi rượu, tình huống này khiến Cố Hinh nhịn không được thở dài, “Quả nhiên tôi vẫn không thích hợp làm động tác hung tàn như vậy.”
Diệp Bạch: “…”
Ai có thể nói cho hắn biết hắn cứu một người khác biệt thế nào không.
Có điều ấn tượng của Diệp Bạch đối với cô gái này vẫn không tồi, không phải ai cũng có gan ở dưới tình huống này còn dám độc thân tiến đến cứu người, tuy rằng… đây có thể là đưa thêm một con dê vào.
“Dọn dẹp một chút rồi đi.” Diệp Bạch xoa xoa đầu phân phó.
Loại việc nặng này Diệp đại miêu đương nhiên không làm, nhưng hắn cảm thấy cô gái nhỏ làm công ở quán cà phê hẳn có thể biết. Lại không nghĩ tới người sau khó xử cau mày, hỏi: “Loại chuyện này nên tìm người máy nào tới?”
“…”
Loại làm việc gia đình đó, thu thập hiện trường sạch sẽ, biết ném người vào khoang thuyền chữa bệnh.
Như vậy chờ đối phương tỉnh lại sẽ phát hiện, tuy rằng toàn thân đau muốn chết, nhưng không có một chút ngoại thương nào. Trừ tổn thất một tủ rượu trong nhà ra, chuyện khác đều không có bằng chứng. Hơn nữa ngày ấy Diệp Bạch chính là khách, đối phương muốn tính toán sổ sách cũng không tìm thấy người, không có bằng chứng thông báo cảnh sát ra mặt, cái loại quán cà phê cao cấp này chắc chắn sẽ không lộ ra tư liệu của khách nhân.
Diệp Bạch hiểu thì hiểu, nhưng trình tự này cần bố trí thế nào?
Hai thế giới trước Miêu đại tiên sẽ không làm việc nhà, luôn có bảo mẫu làm, thỉnh thoảng có chút việc nhỏ cũng là Cố Chiêu ôm đồm. Thế giới này tuy còn chưa gặp mặt với Cố Chiêu, nhưng giai đoạn trước luôn ở trên quân hạm, sau đó lại càng ở trong khách sạn, căn bản không tới phiên hắn trao đổi với người máy gia dụng.
Nhưng hắn không biết thì có thể lý giải, vì sao một em gái công tác ở quán cà phê cũng không biết.
“Cô lại không biết?”
Trong đôi mắt của thiếu niên tràn đầy khó hiểu cùng lên án, trong nháy mắt khiến Cố Hinh cảm thấy không hiểu những việc này quả thực thiên lý khó dung, sau một lúc lâu mới nhịn không được phản bác: “Tôi làm sao biết những thứ này, bình thường lại không sờ đến.”
Diệp Bạch: “…”
Người máy gia dụng đã rất thông dụng, cho dù ở trong gia đình bần cùng khốn khổ nữa cũng có, nhưng thiếu nữ này rõ ràng không phải giả bộ, cho nên chỉ có một loại giải thích. Đó chính là đối phương phỏng chừng không khác với hắn, là một loại tứ chi không động ngũ cốc chẳng phân, mà được như vậy tất nhiên gia cảnh không tồi, không chừng còn là một người có hậu trường lớn.
Quả nhiên, một giây sau hắn chợt nghe cô gái ấy nói: “Dù sao cũng không cần thu dọn!”
“Tôi cảm thấy gã này chắc sẽ không dám tìm chúng ta gây phiền toái.”
Cố Hinh với vẻ mặt đương nhiên: “Nếu gã ta dám đến thì anh báo tên của tôi, không, anh gọi điện thoại cho tôi, tôi tìm người hù chết gã, dám đánh chủ ý với bổn cô nương.”
Diệp Bạch: “…”
Hai người sống chỉ biết ăn suy nghĩ xong, rốt cục buông tha không gây sức ép. Diệp Bạch cũng không hoàn toàn trông cậy vào Cố Hinh, dù sao chính hắn có năng lực không kém, cũng không sợ ông chủ béo này. Cho dù đối phương thực sự gây sức ép ra báo cáo kiểm tra thương tổn gì, nhiều lắm hắn đền tiền là được, dù sao đi nữa hắn đều không thiếu thứ này.
Chẳng qua: “Cô chắc là biết lái phi hành khí chứ, mang tôi đoạn đường.”
Cố Hinh vui vẻ đáp ứng, sau đó dẫn người bạn mới mà cô vừa mới quyết định kết giao đi về hướng phi hành khí của mình, sau đó lúc sắp sửa tới gần lại không nhịn được dừng bước.
“Anh… anh… anh ấy sao lại trở về.”
Diệp Bạch ngẩng đầu vừa nhìn, người đứng bên kia còn không phải là người nuôi mèo nhà hắn à.