Hai vợ chồng Diệp thị sớm đã lưu di chúc, giao phần lớn tài sản toàn bộ cho con lớn nhất là Diệp Bạch, số ít tồn vào danh nghĩa con út Diệp Tắc, chờ đối phương mười tám tuổi trưởng thành thì có thể dùng. Cho nên một đám thân thích có thế nào đi nữa cũng phải cần bản thân Diệp Bạch đồng ý ký tên, mà hắn không ký tên thì một thứ cũng không lấy được.
Ngồi ở trên ghế salon, Diệp Bạch nhìn đám người đỏ mặt tía tai rời khỏi.
Vợ chồng nhà họ Diệp thật ra nhìn rất rõ ràng, trong lòng bọn họ cũng hiểu nguyên chủ không chống được, nhưng không có biện pháp tốt hơn. Trong những anh chị em kia phàm là có một người có thể đáng tin chút, bọn họ cũng sẽ không làm ra loại quyết định này. Hơn nữa Diệp Bạch vô cùng rõ ràng, đây kỳ thật cũng không phải toàn bộ an bài mà bọn họ lưu lại.
Chẳng qua hai người chết vào tai nạn xe cộ, thuộc về ngoài ý muốn, mới khiến cho nguyên chủ rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Diệp đại miêu híp mắt, bài coi như không sai, chỉ tiếc nguyên chủ không được, tới bạn tiên cũng không phải người có thể chống đỡ, thay đổi thành Diệp Bạch hắn thì hết thảy sẽ khác.
Phòng cửa mở một cái khe nhỏ, bên trong dường như có người xuyên thấu qua khe cửa nhìn.
Đó là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà này Diệp Tắc, Diệp Bạch sớm đã phát hiện cậu nhóc này đang nhìn lén, nhưng mãi đến khi những người đó đều đi rồi mới vẫy tay để cậu bé đi tới. Đối phương dường như do dự một chút, lúc này mới đẩy cửa đi ra, đợi cho khoảng cách kéo gần, Diệp Bạch lại không nghe được đồng ngôn đồng ngữ gì, chỉ có một câu khô cằn.
“Dường như đột nhiên thay đổi lợi hại lên, những người đó đều bị tức chạy.”
Diệp Bạch: “…”
Đứa trẻ Diệp Tắc đương nhiên còn chưa mở miệng, đây là ý nghĩ để lộ ra từ trong lòng cậu nhóc, sau khi đến gần Diệp Bạch rồi mới nhịn không được ngẩng đầu nhìn coi, gọi: “Anh!”
Đứa nhỏ này thật sự vô cùng ‘trầm ổn’.
Bình thường trẻ con tuổi này nên có chút tâm tư sùng bái linh tinh không nói, hơn nữa trong lòng tuyệt đối không thể đơn điệu như thế, ý nghĩ loạn thất bát tao ngựa thần lướt gió tung mây tuyệt đối sẽ không ít. Tương đối mà nói, Diệp Tắc ‘trầm ổn’ quá mức, không hề có ý nghĩ dư thừa nào, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó cực kỳ im lặng.
Diệp Bạch quét mắt nhìn cậu nhóc một cái, không ai có thể luôn bảo trì loại trạng thái này.
Cho dù là trong giấc mộng, phần lớn người đều biết đang nằm mơ, mà trạng thái thanh tỉnh càng không thể cái gì cũng không nghĩ, có thể như vậy chẳng qua là bởi vì đang mờ mịt.
Đứa trẻ mới năm tuổi, căn bản không biết nên đối mặt loại chuyện này như thế nào.
“Đừng sợ!”
Trước kia chưa bao giờ ở chung với trẻ con, Diệp đại miêu căn bản không biết nên an ủi như thế nào, đành phải khô cằn nói: “Mấy người kia đầu óc không dùng được, không gây nổi sóng to gì.”
Diệp Tắc yếu ớt đáp lại, đáy lòng lại nhiều chút chờ mong.
Tuy nói dáng vẻ bị dưỡng ra thật sự thành thục, nhưng rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, lúc này càng hy vọng có người có thể chắn ở trước mặt mình. Lúc trước nguyên chủ quá mức yếu đuối, bởi vậy đứa bé này chỉ sợ cũng có chút tuyệt vọng, hiện tại thay đổi thành Diệp Bạch thì hoàn toàn khác, ngược lại có mấy phần mong đợi, ngóng trông có thể sinh ra kỳ tích.
Tình cảnh những người đó rời đi còn rõ ràng ở đó.
Nói đến cùng không phải bởi vì buông tha, mà là vì ra oai phủ đầu với Diệp Bạch. Thế giới này không rời bỏ tiền, nhưng cũng không phải có tiền mọi chuyện đều được, một thiếu niên như nguyên chủ muốn chủ trì một tang lễ hoàn chỉnh hiển nhiên không có khả năng, cho nên những người đó vẫn luôn chờ ở chỗ này. Cho dù là bạn tiên, cũng bởi vì việc này mới chần chừ.
Bằng không có thể nhìn thấu tiếng lòng, lại có ai tính kế được hắn.
Hiện tại thay đổi thành Diệp Bạch đương nhiên không thành vấn đề, tuy nói bởi vì không đủ quen thuộc đối với thế giới này nên không quá thuận buồm xuôi gió, nhưng dù sao năng lực hắn xuất sắc, rất mau lên tay. Nên thông báo người nào, nên làm chuyện gì vào lúc nào, trong lòng hắn rõ ràng tự nhiên không chút hoang mang, hết thảy công việc gọn gàng ngăn nắp không thấy chút sai lầm nào.
Diệp Tắc thỉnh thoảng sẽ đứng ở trên bậc thang lẳng lặng nhìn hắn, lúc sau xuống dưới cùng ngồi với hắn một lát.
Chẳng qua một đứa trẻ mới năm tuổi, đột nhiên cha mẹ qua đời, ngay cả thời gian bi thương cũng không có, còn phải mỗi ngày lo lắng cuộc sống sau này, có thể bị người ta khi dễ hay không.
Mấy ngày nay càng thêm trầm mặc.
Nhớ tới đứa nhỏ này đi theo bên người bạn tiên cùng nhau bị những người đó tính kế, Diệp Bạch nhịn không được sờ sờ đầu của đối phương, áp chế ý nghĩ muốn xé người ở trong lòng, chậm rãi lên tiếng nói: “Em lo lắng cái gì, trời sập xuống còn có anh mà, những người đó chỉ có chỉ số thông minh năm mươi trên hai trăm, có thể gây sức ép ra cái gì?”
Năm mươi trên hai trăm, còn không phải đồ ngốc à.
Diệp đại miêu hiếm khi cười lạnh nói, người nghe duy nhất cũng không chịu thua, trong lòng trong mắt tất cả đều là câu nói ‘Trời sập xuống còn có anh mà’, đôi mắt giống như nước lặng trong khoảnh khắc sáng lên.
Rất nhanh tới ngày tang lễ.
Tập tục nơi này bình thường sẽ ở dừng quan Tân Nghi quán ba ngày, tiếp tục với lễ đường mở lễ truy điệu, sau khi hoả táng chôn cất ở trong nghĩa trang. Diệp Bạch làm con cháu, lại là người làm chủ duy nhất trong sự kiện này nên đương nhiên tới cực sớm. Làm phòng ngừa vạn nhất, những ngày qua hắn không dám để Diệp Tắc rời khỏi bên người, tất nhiên cũng cùng mang theo.
Cũng tới rất sớm còn có đám người nhà họ Diệp với nhà họ Tưởng.
Làm thân thuộc, bọn họ vốn cũng phải đến sớm hỗ trợ xử lý, nhưng mà những người này cũng chỉ đến xem chuyện cười. Chẳng qua năng lực của Diệp đại miêu rất tốt, sự tình làm được ổn thỏa, cũng làm cho đám người kia không khỏi tức giận. “Trách không được không đến tìm chúng ta hỗ trợ, cũng không biết tìm ai, lại làm tốt như vậy.”
Đứng ở đối diện, Diệp Bạch suýt nữa nghe ngán những lời này.
Đối diện đứng có chừng chục người, mỗi người một câu nói ở trong lòng đến vui sướng, thậm chí còn không cam lòng quan sát bốn phía, muốn tìm ra một chỗ không ổn thỏa.
Điều này sao có thể?
Tuy nói địa phương khác nhau nên tập tục khác biệt, nhưng Diệp Bạch dù sao cũng đã đặc biệt tra qua cách giải quyết, lúc này sao có thể làm cho người ta lấy ra một chút sai lầm. Hiện tại hắn dùng dáng vẻ chủ nhà chiêu đãi mọi người, nói gần nói xa tìm không ra sai, nhưng cũng cự tuyệt người hai nhà ngoài cửa làm khách đối đãi.
“Tiểu Bạch à…”
Một người phụ nữ qua tuổi trung niên vừa mới mở miệng, chợt nghe Diệp Bạch cười nói, “Gọi cháu Tiểu Diệp là được rồi, xưng hô Tiểu Bạch này ở trên mạng rất phổ biến, gọi ra còn tưởng là gọi những người mà cái gì cũng không hiểu.”
Đối phương: “…”
‘Mày còn không phải là đồ ngốc cái gì cũng không hiểu à.’ Trong lòng đối phương khinh thường, trên mặt lại tự nhiên không có khả năng nói như vậy, chỉ thuận theo nói: “Tiểu Diệp, tang lễ này… một mình cháu bận rộn, các cô chú đều có thể đến hỗ trợ.”
Diệp Bạch liếc bọn họ một cái.
“Ba ngày trước cô chú rời đi đã nói rất rõ ràng, không ký tên sẽ không hỗ trợ chủ trì tang lễ.” Hắn mang vẻ mặt vô tội, “Chẳng lẽ là cháu nhớ sai rồi, hay là đã ký tên lúc mộng du ạ?”
Đối phương tức vô cùng, hừ lạnh một tiếng không nói chuyện.
Việc nhiều mà hỗn tạp, gia đình bình thường đều là người một nhà thương lượng với nhau, lại đều tự có phân công, nhưng Diệp Bạch chỉ có một người, coi như có trật tự nữa cũng khó tránh khỏi có chút rối ren. Không muốn tiếp tục phản ứng những người này, nên tùy tùy tiện tiện ứng phó một lúc, vừa vặn giữa sân còn có chuyện nên thuận theo rời khỏi.
Diệp Tắc vẫn luôn đi theo phía sau hắn.
Lúc này lại lôi kéo ống tay áo của hắn, nhịn không được nói: “Bọn họ sẽ không cứ buông tha như vậy.”
Những năm gần đây hai nhà Diệp Tưởng càng ngày càng quá mức, cho dù hai vợ chồng họ Diệp luôn không nhắc đến trước mặt con trẻ, nhưng rốt cuộc ngay cả Diệp Tắc mới năm tuổi đều nhìn ra. Lúc này nghe thấy tiếng nói có chút bối rối của cậu nhóc, Diệp Bạch nhịn không được sờ sờ đầu của đối phương, “Sợ cái gì, đồ là của chúng ta, bọn họ không đoạt đi được.”
Diệp Tắc gật gật đầu, nhưng thật ra có chút lo lắng.
Trong lòng cậu nhóc nghĩ cái gì vẫn cực ít, biểu hiện ra nhiều nhất vẫn là chút cảm xúc lo lắng bối rối, Diệp Bạch cũng chỉ có thể mỗi lần lại trấn an, tiếp tục mang theo cậu bé nhìn tình huống hiện tại. Diệp Tắc vẫn tương đối thông minh, ít nhất có thể dễ dàng phân biệt ra được sự tình đúng là đang phát triển về hướng tốt, cảm xúc có chút dịu đi.
Chờ xử lý ổn thỏa xong hết thảy, xác nhận không có gì ngoài ý muốn, Diệp Bạch mới lại lần nữa trở lại phòng lớn.
Lúc đi vào, đám người còn đang tranh cãi ầm ĩ, dường như bởi vì khác nhau cái gì, nhưng chờ đợi nhìn thấy hai người Diệp Bạch và Diệp Tắc, lại đều ngừng tiếng. Mấy người nhìn nhau, dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là sức mạnh của đồng tiền lớn hơn, vì có thể lấy được đồ, một người trong đó đứng dậy.
“Diệp Bạch phải không, chú thừa nhận có chút coi khinh cháu, nhưng cháu cho rằng thế này là đủ rồi à.”
Trong đó, một người dẫn đầu lên tiếng nói, “Tang lễ không phải một mình cháu là có thể làm, coi như đều chuẩn bị tốt những thứ này thì thế nào, chúng ta không phối hợp thì vẫn làm không xong.”
Đây cũng là sự thật.
Nơi đây vô cùng coi trọng điểm này, khi tang lễ toàn bộ thân thuộc nhất định phải đều có mặt, cho dù thật sự có chuyện quan trọng hoặc là bệnh nặng ở giường không tới được, cũng phải có người thân cận nhất mang theo quần áo coi như đích thân tới. Nếu những người này chỉ hơi bất mãn mà rời đi toàn bộ, vậy tang lễ hiển nhiên là không làm được đầy đủ, cũng bị người ta chê cười.
Diệp Tắc lo lắng nắm chặt tay trong ống tay áo.
Trấn an vỗ vỗ đầu cậu nhóc, Diệp Bạch cho bảo vệ trị an ngoài cửa trước một ánh mắt, đối phương từ dưới vòng hoa ở một bên lấy ra vài thứ. Diệp Bạch tùy tay tiếp nhận, sau đó đem rất nhiều bột phấn không rõ bên trong trộn lên theo tỷ lệ, cuối cùng thả trên kíp nổ ném cho bảo vệ trị an ở một bên, lại bị người này cẩn thận thả lại phía sau vòng hoa.
Người của hai nhà Diệp Tưởng có chút khó hiểu, người đàn bà lên tiếng lúc trước lại bắt đầu phát run.
“B, b, bom…”
Bà ta là cô giáo dạy lý, dạy mấy chục năm, tuy nói không thấy rõ ràng, nhưng không khó để biết được uy lực của vật đó, bởi vậy lúc này chân đều đang run. “Cháu rốt cuộc muốn làm gì, đừng quên đây là tang lễ của cha mẹ nuôi cháu, chẳng lẽ vì tài sản cháu còn muốn cho bọn họ chết không an bình ư.”
Cái nón thật lớn, chụp lên thật sự dọa người.
Ánh mắt Diệp Bạch từ trên người bọn họ nhất nhất đảo qua, lúc này mới không nhanh không chậm nói, “Tuy rằng mấy người đều rõ ràng tôi là được nhận nuôi, nhưng chắc chắn không biết tình huống lúc đó!”
“Đó là một ngày đông, một ngày đông rét lạnh nhất trong mười tám năm tới nay.”
“Trong trí nhớ dường như tất cả đều là tuyết, trắng xoá một mảnh, tôi đứng ở ven đường không biết đang đợi ai. Lạnh không, lạnh, đói không, đói, xe đi qua nhiều như vậy lại không một chiếc dừng lại.” Trí nhớ của nguyên chủ tràn vào trong óc, Diệp Bạch lạnh lùng nhìn đám người trước mắt, “Là bọn họ ngừng lại, mang tôi về nhà.”
“Một nơi ấm áp, hài hòa, làm cho người ta bội cảm thoải mái.”
Ánh mắt Diệp Bạch đảo qua từ trên mấy người trước mặt, trong con ngươi phảng phất có được điên cuồng thấu xương, “Cho nên ai muốn vào hôm nay làm cho bọn họ chết không an bình, tôi dám để cho người đó chết thật sự an bình.”
Trong không khí rất im lặng, trong lúc mơ hồ có nỗi sợ hãi đang khuếch tán.
Trong đại sảnh có rất nhiều vòng hoa giống cái phía trước, đều là một ít bạn thân cấp dưới cùng với người hợp tác tặng, trong đó có thể còn có chính bọn họ đưa tới, nếu những thứ này…
Những thứ này, bên trong đều là bom, bọn họ sống tiếp như thế nào!!!