Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 81



Diệp Bạch trở về Tiên giới, tính toán đến hỏi đám đại tiên kia xem có biết về trận pháp đó không, kết quả đoàn người tập thể tỏ vẻ: “Chúng ta cũng mới biết nó không phải là sát trận.”

Dù sao bạn tiên quả thật là bị giết thành mảnh nhỏ ở bên trong.

Lúc này nghe Diệp Bạch nhắc đến, tiểu hồ ly vỗ ngực một bộ lòng còn sợ hãi, “May mắn nha may mắn, may mắn phá trận đó không đoạt được yêu tu, bằng không thì bị đoạt xá, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.” Trên quầng sáng trước mặt hiểu thị chính là diện mạo của thái thượng trưởng lão kia, bề ngoài thật sự có chút ô nhiễm ánh mắt.

“Việc này…”

Diệp Bạch giựt giựt khóe miệng, “Khó coi như vậy?”

Tu sĩ bởi vì vấn đề linh lực trong cơ thể, thông thường làn da cực tốt, diện mạo tuyệt đẹp, rất ít người lớn lên không dễ nhìn. Cho dù ngẫu nhiên có một hai người không được mỹ mạo lắm, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều, vẫn có thể coi là gương mặt thanh tú. Nhưng vị thái thượng trưởng lão này lại hoàn toàn ngược lại… Tóm lại Diệp Bạch chưa từng thấy người nào trông như thế cả.

Ngũ quan cụ thể mà nói cũng không khó coi, chẳng qua…

Hai con mắt một bên là mắt xếch hẹp dài, một bên khác là mắt đào hoa có đuôi mắt hơi cong, vả lại vị trí cũng không đối xứng, cao thấp hơi chênh lệch. Cái mũi khéo léo đáng yêu, nếu là lớn lên ở trên mặt nữ hài tử đáng yêu cũng vô cùng đẹp, nhưng cố tình là có ở trên khuôn mặt như vậy, phá hỏng toàn bộ.

Còn về miệng… nửa môi trên hơi dày, nửa bên dưới lại biến thành môi mỏng.

Kỳ thật những ngũ quan này bất luận một bộ phận nào đều không khó coi, nhưng tụ lại một chỗ sẽ làm cho không người nào có thể nhìn thẳng, cho dù là bạn tiên luôn thiện lương không đành lòng đả kích người cũng không nói ra được hai chữ xinh đẹp. Diệp Bạch cảm thấy thứ này cũng bản lĩnh, người bình thường muốn tự mình biến thành cái dạng này cũng không dễ dàng, quả thực xưa nay chưa từng có.

Diệp đại meo trăm triệu không thể tin được, một người tu sĩ có thể lớn thành như thế.

Một vị Đại tiên thấy hắn như vậy, nhịn không được giải thích, “Di chứng đoạt xá, một phần là diện mạo của chính bản thân gã, một phần khác là diện mạo thân thể mình.”

Diệp Bạch: “…”

Hắn chưa từng gặp qua bộ dáng nguyên bản của thái thượng trưởng lão đó, đã thấy qua vị trưởng lão bị đoạt xá, nhìn kỹ quả thật cũng có một bộ phận ngũ quan khá tương tự.

“Quả nhiên người vẫn đừng làm chuyện xấu.”

Một vị bạn tiên như có suy nghĩ, “Ông trời đều có công luận, nơi này không báo sẽ báo ở nơi khác, nhân quả thứ này xưa nay đã như vậy, trốn cũng trốn không thoát đâu.”

Diệp Bạch vung tay lên, khiến gương mặt kia biến mất.

Thật sự là không nhìn nổi nữa, không bằng nhìn kết cục của những người khác trong Tử Hà tông, vừa nhìn lại phát hiện Chu Chi Đạo còn sống. Dường như lúc trước đối phương đã được ban thưởng linh dược, cho nên hiện tại còn chưa chết. Chẳng qua Tử Hà tông chắc chắn không có khả năng dễ dàng buông tha gã, nhốt người vào thủy lao trong lòng đất vô hạn tra tấn.

Mười đại khổ hình của Mãn Thanh tính là cái gì, phương pháp hành hạ người của các tu sĩ mới gọi là nhiều.

Từ linh hồn đến thân thể.

Cái gọi là làm cho người ta sống không bằng chết trong phàm tục so với ở nơi này nhìn đến quả thực chính là trò trẻ con, tu sĩ tra tấn từ thân thể đến linh hồn đều cao hơn người bình thường rất nhiều đương nhiên cần có thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn. Khác không nói, chỉ hoàn cảnh hiện tại mà Chu Chi Đạo đang ở, cũng là một loại thủ đoạn thời thời khắc khắc đều đang chịu hành hạ.

Thủy lao của Tử Hà tông đương nhiên không chỉ là nhà giam mang nước, trong nước còn có thứ khác nữa.

Vì phòng ngừa người ở bên trong chạy mất, trong thủy lao đương nhiên không có chút linh khí nào, nhưng lại không thể khiến người ta chết, cho nên trong nước có chứa một ít linh lực. Muốn sống phải quỳ ở nơi đó vươn đầu vào trong nước để uống, nhưng nước đó cũng không phải rất sạch sẽ, không chỉ có các loại độc trùng, thậm chí còn nối liền với nhà vệ sinh của thanh lâu bình thường nơi phàm tục nào đó.

Chu Chi Đạo sống vô cùng gian nan.

Mỗi khi gã không muốn uống linh thủy kia nữa, nhưng cố tình không muốn hao hết linh lực biến thành phế nhân, mấy ngày sau chết ở trong thủy lao dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi này.

Gã không cam lòng.

Rõ ràng đã tính kế nhiều như vậy, cũng nhận được viên tu vi đan làm cho mình có thể sống lâu ít nhất ba trăm năm, vì sao còn rơi vào kết cục như vậy. Chỉ trách Diệp Bạch kia lại là yêu tu, còn giả dối vô cùng, ném gã vào trong trận không đề cập tới, còn khiến Tử Hà tông tổn thất thảm trọng không còn hi vọng chấn hưng.

Tông chủ đã chết, thái thượng trưởng lão lại đoạt xá trưởng lão.

Việc này ảnh hưởng tương đối không tốt, trực tiếp phân tách tông môn thành mấy phần không nói, thân thể mới mà thái thượng trưởng lão đoạt xá cũng không thích ứng tốt, lại biến thành bộ dáng quỷ.

Bầy long không người dẫn đầu, lại có Diệp Bạch uy hiếp ở bên ngoài.

Trong Tử Hà tông từ trên xuống dưới hoảng loạn nhiều năm, càng về sau mới dần dần yên tĩnh trở lại. Chỉ là linh lực ít dần, bọn họ không còn hi vọng tiếp tục tu hành, chỉ có thể mỗi ngày hấp thụ linh lực mỏng manh, nhưng cũng chỉ vào không ra không duy trì được dáng vẻ hiện có. Cùng với nói là bế quan cố gắng tu hành, càng nhiều người là đang tuyệt vọng chờ chết.

Linh thảo linh dược trong tông môn dần dần trở nên càng ngày càng ít.

Rất nhiều người thường vì một gốc cây linh dược vung tay, thậm chí, mỗi tháng số người tử vong có hơn phân nửa đều là chết vào nội đấu tông môn, mà các trưởng lão đối với việc này lại vui vẻ nhìn kết quả. Chiều hướng phát triển, Tu Chân Giới không thịnh hành, cũng chỉ khi bớt đi những người này chia nhau hưởng lợi tài nguyên, bọn họ mới có thể sống thêm được lâu một ít.

Chu Chi Đạo suy yếu không chịu nổi, ha ha cười khổ quỳ ở nơi đó uống ‘nước’.

Thật sự khó uống.

Nhưng vì còn sống gã không thể không uống, tuy rằng mỗi lần sau khi uống xong những độc trùng trong thân thể đều trở nên hưng phấn, ngay cả trong nước cũng sẽ đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với gã. Cái loại thống khổ từ trong ra ngoài này còn đau đớn khó nhịn hơn bị đao chém vạn lần, thậm chí gã cảm thấy dưới mười tám tầng địa vực cũng chỉ là như thế.

Thân thể gã đã rách nát không chịu nổi.

Xa rời nước này chỉ sợ ngay cả nửa ngày đều không kiên trì nổi, cho dù có linh thủy duy trì cũng không đủ giúp gã dùng ra một thuật pháp đơn giản nhất, chỉ đủ treo mạng mà thôi.

Mấy ngày nay, linh thủy cũng càng ngày càng ít.

Linh khí trong nước đang chậm rãi tiêu tán, giống như linh khí thế gian, đến cuối cùng sẽ biến mất vô tung.

Rốt cuộc, gã cũng như đám người bên ngoài tuyệt vọng chờ chết, nhưng thống khổ hơn bọn họ không biết gấp bao nhiêu lần. Nhiều khi Chu Chi Đạo đều đang nghĩ, nếu năm đó tử tế làm quốc sư của gã, không can thiệp ngôi vị hoàng đế, không tính kế Diệp Bạch, có phải hiện giờ cho dù đã chết, nhưng những năm ấy có thể trôi qua giàu có cao quý không.

Diệp Bạch không có hứng thú nhìn nữa, giây lát đã lại xuống hạ giới.

Lần này là ở tận thế, lúc nhập vào thân đã là ngày tận thế thứ ba, nguyên chủ đang góp nhặt rất nhiều vật tư thì bị nhốt ở kho hàng siêu thị, đang ở trong góc chờ người cứu viện. Diệp Bạch phủi bỏ bụi đất trên người đứng lên, từ trong không gian lấy ra một bao cá khô nhỏ, vừa ăn vừa nhớ lại tình huống bên này.

Bạn tiên nhập vào trên người vị này nguyên thân là gốc cây hoa Mạn Đà La.

Đối phương cùng khối thân thể này mặc dù có độ dung hợp không thể so với Diệp Bạch, nhưng cũng không kém, chỉ cần biến trở về nguyên hình là thi triển được một ít thuật pháp, cũng bởi vậy bị người phát hiện không đúng.

Nam cặn bã đó tên Lâm Kính.

Lúc ban đầu chính là người này cứu bạn tiên từ trong kho hàng ra, hơn nữa một đường chỉ dạy không ít thứ, hai người chung sống mấy năm đương nhiên có chút cảm tình. Vốn hai người đàn ông trong tận thế ở bên nhau cũng không có gì, huống chi hai người cũng không phải người để ý thế tục, nhưng cố tình sau đó…

Bạn tiên có một lần trong lúc nguy cấp biến trở về bản thể, bị Lâm Kính biết.

Ngay sau đó vấn đề đã tới rồi.

Lâm Kính dường như không thể chấp nhận thân phận bạn tiên, bởi vậy mượn lý do bận rộn trốn mấy ngày, cũng chính ở trong mấy ngày này, bạn tiên bị người tính kế.

Nhớ tới đám trai gái đó, Diệp Bạch không khỏi cười lạnh ra tiếng.

Những người này lại nói tiếp vẫn là bạn tiên ‘nhặt’ về, cùng nhau cứu trợ với Lâm Kính, nhưng không ngờ cuối cùng đóa hoa đó không chết ở trong tay tang thi, trái lại bị đám người này lấy oán trả ơn hại chết. Này còn không nói, vì phòng Lâm Kính phát hiện ngay cả thi thể đều đốt, miếng ngọc bội hình phượng trên người đương nhiên cũng bị lột xuống.

Chờ xem…

Diệp đại meo híp mắt, đời này hắn sẽ làm đám người đó hưởng thụ một chút đãi ngộ nên có.

Ngoài cửa tiếng đập cửa không dứt bên tai, tang thi không biết mệt mỏi, lại sẽ không bỏ qua đồ ăn ngon miệng, bởi vậy đã đập như vậy tròn ba ngày, cũng may cánh cửa này kiên cố mới kháng được. Chẳng qua nghe âm thanh càng ngày càng vang, Diệp đại meo rõ ràng, cánh cửa này chỉ kiên trì được một hai giờ phỏng chừng cũng báo hỏng.

Cá khô nhỏ trong tay còn dư phân nửa, nghĩ nghĩ hắn quyết định tiếp tục ăn xong lại nói.

Cả tòa nhà đã không có người sống, phần lớn là tang thi không có thần trí, còn có đồ ăn chưa kịp thu lại. Ba ngày qua đi, bởi vì tang thi rất nhiều, cho dù biết rõ đồ ăn quan trọng, cũng cực ít có người dám bất chấp nguy hiểm tiến vào. Huống chi ba ngày trước, lúc chính phủ tiến hành cứu trợ đã có rất nhiều người đều đi theo.

Hiện tại lưu lại, không phải lúc ấy chưa kịp, chính là tin tức rớt lại phía sau.

Đương nhiên…

Còn có một người là ngoại lệ, giờ phút này anh ta đang vội vàng chạy đến một chỗ, chỉ hy vọng mình sẽ không tới quá muộn, người kia còn ở nguyên chỗ chờ anh ta.

Tang thi chặn đường đều bị băng đâm thủng.

Cũng không phải là không có người mưu toan đi theo anh ta, người nọ cũng mặc kệ không ngăn cản, nhưng hoàn toàn không người nào có khả năng đuổi theo bước chân của anh ta. Anh ta đi rất vội vàng, như muốn đuổi theo thứ gì phía trước tìm được người nào. Mãi đến khi qua hơn nửa thành phố đi đến trước siêu thị, nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sớm hơn đời trước chừng một giờ.

Anh ta từ tầng trệt xa xa nhìn lên trên, trong con ngươi mang theo sắc phức tạp khó phân biệt, mãi đến khi chung quanh lại có tang thi vây lên mới động thủ rửa sạch. Sau đó một đường xông vào, từ trên cao đi xuống đến tầng hầm, đi vào trước cửa kho hàng, dừng hồi lâu cuối cùng vẫn còn gõ cửa, “Là anh, Lộ Đồng mở cửa.”

Ha ha!!!

Là anh, ai má nó biết anh là ai, Lâm Kính anh là nam cặn bã!!!