Từng một lần Lâm Kính hoài nghi Diệp Bạch là Lộ Đồng, bởi vì đối phương dùng rõ ràng là thân phận của một người. Nhất là hôm nay phát hiện thiếu niên cũng tới nơi này, ý nghĩ đó càng thêm mãnh liệt khiến cho anh ta muốn tin tưởng. Nhưng tình huống hiện giờ, cũng khiến anh ta không thể không hoàn toàn đánh mất ý nghĩ này.
Bởi vì hai người hoàn toàn khác nhau.
Diện mạo khác nhau anh ta có thể giải thích do thực vật hóa hình hoặc là có thể tùy ý biến ảo, vấn đề thái độ đối với anh ta có thể dùng chuyện đời trước để giải thích, nếu đối phương cũng sống lại có câu oán hận đối với anh ta là vô cùng bình thường. Nhưng ở trên cách ứng xử, thái độ làm người khác nhau là không thể sửa đổi, cho dù lại sống lại mười lần, thiếu niên như Lộ Đồng cũng sẽ không biến thành Diệp Bạch.
Đối phương đơn thuần thiện lương, không đành lòng nhìn người ta chịu khổ, chứng kiến cảnh tượng trước mắt chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.
Diệp Bạch nhìn ra ý nghĩ của anh ta cười lạnh một tiếng.
“Cảm thấy tôi tàn nhẫn, vô tình? Có phải còn đang lo lắng đời này kỳ thật đối phương còn chưa làm gì cả, thật sự rất vô tội, chúng ta làm thật sự quá phận?”
Lâm Kính lắc đầu.
Nếu quả thật nghĩ như vậy, lúc ấy anh đã trực tiếp đi đường gần, sẽ bỏ qua nơi này, hai bên không gặp mới đúng, nhưng không được… Anh ta không muốn buông tha bất cứ người nào thương tổn đến Lộ Đồng.
Cho dù, đời này còn chưa phát sinh cái gì.
Tuy rằng trên lý trí hiểu đây là giận chó đánh mèo, nhưng trên tinh thần lại hoàn toàn không thể nghe theo. Lúc vừa mới sống lại trong lòng anh ta đều là ý nghĩ tìm được Lộ Đồng, hiện tại đều là ý niệm giết chết những người đó. Một số thời điểm, thậm chí ngay cả bản thân dẫn đến tất cả chuyện này phát sinh, anh ta cũng muốn dứt khoát giải quyết.
Diệp Bạch lười biếng đứng dậy, chuẩn bị đi trở về.
“Thật ra tôi còn chưa ra tay đâu.” Ả ta đã tự mình đùa chết, thật nhàm chán.
Rốt cuộc hôm nay hắn cũng chỉ đến nhìn một vở kịch hay mà thôi, nhiều nhất là không gặp chuyện bất bình rút đao cứu giúp, nhưng trừ bỏ thánh mẫu sẽ đi cứu một con rắn độc. Bạn tiên Thiên giới có lẽ còn không đành lòng, nhưng Diệp Bạch thì không, đối với hắn mà nói không đi lên bổ một đao đã rất phúc hậu rồi, còn muốn để cho hắn hỗ trợ?
Ai cũng có thể thánh mẫu, nhưng Diệp đại meo lại không có khả năng.
Lúc gần đi hắn thậm chí nhớ tới trong không gian có một số đồ dùng tình thú mà nguyên chủ thu thập, ném hơn phân nửa vào trong phòng khách, tính toán cho đám người đó ‘quà cảm ơn’.
Lâm Kính càng thêm trầm mặc.
Diệp Bạch không phải Lộ Đồng, hắn chỉ là có quan hệ nào đó tương tự với đối phương mà thôi.
Lâm Kính nhớ rõ, thiếu niên mà anh ta nhận thức cười đến vô cùng đơn thuần, tâm địa thiện lương cứu rất nhiều người, thậm chí ngay cả một số người sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hành trình của bọn họ cũng không ngoại lệ. Đời trước, người trong đội ngũ của bọn họ còn nhiều hơn hiện tại, có thể chiến đấu lại không có mấy người, chỉ trông vào em ấy mang theo che chở vài người đó.
Nhưng hiện tại hết thảy đều khác rồi.
Diệp Bạch bình tĩnh tao nhã, trừ khi cần thiết nếu không sẽ không quấy nhiễu quyết định của anh ta, duy nhất chủ động làm chủ lưu lại chỉ có một Lâm Hảo, thêm đầu bếp là hai người.
Mà trong hai người này, anh ta vốn cũng muốn lưu Lâm Hảo.
Thứ nhất đối phương là dị năng không gian, ở thời điểm hiện tại vốn đã rất được hoan nghênh, thứ hai nhân phẩm cậu ta cực tốt, đời trước từng có quan hệ không tồi với Lộ Đồng.
Hai người đều không có tâm tư quá sâu, cho nên ăn nhịp với nhau thường thường tụ lại một chỗ.
Ngay cả sau cùng, dường như cậu ta cũng rất che chở Lộ Đồng không chịu giả tạo thông đồng làm bậy với bọn họ, mới dẫn đến bị đám người đó diệt khẩu trước một bước.
Còn lại, cho dù có người đáng thương hơn cầu đến trước mặt, thiếu niên cũng sẽ không mềm lòng.
Điều này đối với đội ngũ là vô dụng, người không có cống hiến chỉ biết cản trở, không cần, người có tâm tư không thuần, không cần, thiếu niên có ánh mắt độc đáo căn bản sẽ không bị giả dối lừa đến. Gặp phải người thật sự đáng thương, hắn cũng sẽ không mở ra tiền lệ không ngăn cản được, mà là thừa dịp người khác không chú ý để lại một ít đồ ăn trong không gian cho đối phương.
Việc này trừ bỏ Lâm Kính, người khác căn bản không phát hiện.
Diệp Bạch làm việc luôn ổn thoả tốt đẹp, đưa đồ ăn cho rất nhiều người để cho họ gia tăng cơ hội giữ mạng sống đồng thời, cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội ỷ vào bọn họ.
Thiện lương nhưng không phân phát lòng tốt vô tội vạ.
Một đường ngồi trong xe, ở trong mắt mọi người là dáng vẻ được chiều chuộng bảo vệ, nhưng Lâm Kính lại không dám coi khinh đối phương, anh ta từng thấy thiếu niên dùng một côn đập chết một con tang thi cấp hai. Nhưng sau này, bọn họ không còn gặp được tình huống đặc biệt nguy hiểm, thiếu niên cũng không lại ra tay.
Mấy ngày kế tiếp hết thảy đều bình tĩnh.
Gấp rút lên đường, thu thập vật tư, ngẫu nhiên gặp được người thích hợp thu vào trong đội ngũ, đoàn người đi cũng không phải rất nhanh, lại vô cùng an ổn, đến nay không có người nào gặp chuyện không may.
Nhưng trong đội ngũ vẫn không ngừng lời ong tiếng ve.
Trừ Lâm Hảo an ổn làm việc, không nói nhiều ra, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều cũng có chút ý nghĩ của mình. Bọn họ từ khi có dị năng cho nên tự cho là đúng, xem thường người thường, hơn nữa càng chướng mắt Diệp Bạch ‘dựa vào’ Lâm Kính. Oán hận nhiều, khó tránh sẽ bị hai người Lâm Kính và Diệp Bạch nghe được.
Diệp Bạch lấy một túi cá khô nhỏ mở ra ăn, hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Lâm Kính: “…”
Năm đó cũng từng có loại tình huống này, sau đó dị năng không gian yếu ớt còn trở nên rất nhiều, cho nên Lộ Đồng đặc biệt không dễ qua. Cho dù có anh ta che chở, rất nhiều người bên cạnh vẫn oán hận không ngừng, năm đó thiếu niên ủy khuất bất đắc dĩ, thế nhưng anh ta lại băn khoăn không thể thật sự làm gì những người đó, răn dạy và quở mắng bình thường đương nhiên không đủ để đánh mất lời đồn đãi.
Tất cả mọi người cảm thấy Lộ Đồng quá mức may mắn.
Cũng có không ít người muốn cướp lấy, bởi vậy có bi kịch phía sau.
Lâm Kính nhớ đến chuyện cũ, có lòng muốn chứng danh cho Diệp Bạch, vì phòng thiếu niên chịu ủy khuất giống Lộ Đồng, lại phát hiện đối phương căn bản không thèm để ý việc này.
Không phải cố tình, là thật sự không thèm để ý.
Thiếu niên rất ít trao đổi với những người đó, thỉnh thoảng sẽ tìm Lâm Hảo trò chuyện, chỉ điểm một hai, lại bị rất nhiều người cảm thấy là lại mở ‘tư khố’, âm thầm oán hận không công bằng. Lâm Hảo cực tức chuẩn bị tìm người lý luận, lại nhiều lần đều bị Diệp Bạch lôi kéo giáo dục, “Cậu quản được miệng người khác còn có thể quản được bọn họ nghĩ như thế nào à, để ý đến bọn họ làm cái gì!”
Mãi cho đến một ngày mọi người đi ra ngoài thu thập vật tư dẫn theo một người trở về.
“Ồ.”
Trong khoảnh khắc, mắt Diệp đại meo sáng rực lên, cảm thấy có chút ý tứ, bên kia Lâm Kính cũng nắm chặt hai tay, muốn tiến lên trực tiếp bóp chết người ta.
“Lão đại, đây là Tưởng Chính, anh ta muốn gia nhập chúng ta.”
Một trong những người mang gã trở về nói như vậy, bên kia thì vẫn còn cảnh giác liếc về phía sau, nơi đó đang tụ tập năm người với vẻ mặt phẫn nộ. Đối phương có chút kiêng kị nhìn bọn họ, nhưng hiển nhiên vẫn không muốn dễ dàng buông tha Tưởng Chính, lại bởi ít người thế yếu, bởi vậy do dự muốn chuẩn bị rút lui.
Diệp Bạch liếc mọi người một cái.
Sau đó nhìn về phía Lâm Kính, người sau lập tức rõ ràng, tức khắc tỏ rõ: “Cậu quyết định, tôi không can thiệp.” Anh ta tin tưởng Diệp Bạch cũng sẽ không dễ dàng buông tha đối phương.
Diệp đại meo quả nhiên hài lòng.
Bên kia Tưởng Chính đang vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, năm đó Lộ Đồng bởi vậy không chút do dự nhận người, nhưng Diệp Bạch nhìn người cực kỳ tinh chuẩn, dễ dàng đã nhìn ra ở chỗ sâu trong đáy mắt đối phương là khinh thường. Bộ dáng như vậy, rõ ràng cho rằng hắn là phế vật tìm chỗ dựa vững chắc nên diễu võ dương oai, giống với năm đó nhìn Lộ Đồng.
Cười nhạo một tiếng, Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn hướng năm người đã chuẩn bị rút lui.
“Trong đội chúng tôi không thu phế vật.” Hắn nói như vậy, “Nếu anh có thể đánh bại năm người kia, chúng tôi sẽ thu anh, ngược lại, nếu không địch lại, bị giết chúng tôi cũng sẽ không hỗ trợ.”
Tưởng Chính cảm thấy kinh sợ.
Nếu như so với những người khác trong đội ngũ thì gã không sợ, cho dù thua gã cũng có thể bằng thủ đoạn khác thuyết phục đối phương, nhưng năm người kia… Lúc trước gã mới vừa lừa lương thực từ trong tay đối phương, những người đó xuống tay hiển nhiên không có khả năng lưu tình, đến lúc đó ngay cả cơ hội bị thương, gã cũng sẽ không có cũng sẽ bị trực tiếp giết chết.
Tên tiểu bạch kiểm này thoạt nhìn chiều chuộng, lại không ngờ tính khí rất ngoan độc.
“Không, không được.”
Gã còn chưa kịp phản đối, một người làm chủ trong năm người bên kia đã tiến lên một bước, cao giọng hỏi, “Lời vừa rồi của vị tiểu thiếu gia này có thể tính không, cho bọn tôi so với tên bỉ ổi họ Tưởng kia một lần?”
Diệp Bạch gật đầu.
“Đương nhiên,” Hắn nói, “Bởi vì xưng hô vừa rồi của anh khiến tôi rất hài lòng, cho nên cho phép năm người các anh cùng tiến lên, yên tâm, thật sự giết chết chúng tôi sẽ không báo thù giúp gã ta.”
Sắc mặt Tưởng Chính trắng bệch, không thể tin nhìn Diệp Bạch.
Dị năng giả vừa rồi giới thiệu gã đứng ở bên cạnh gã nghe vậy đứng ra, “Cậu là đang để cho anh ta đi chịu chết, cái gì mà trong đội không thu phế vật, Tưởng Chính là dị năng hệ hỏa, nếu bàn tới, ai có thể sánh bằng cậu…” Lời phía sau khó nghe, rốt cuộc là bận tâm Lâm Kính đứng ở một bên không thốt ra, nhưng vẫn bổ sung: “Tóm lại mạnh hơn cậu.”
“Vậy à.”
Diệp Bạch cười khẽ, mày khẽ nhíu, “Đột nhiên tôi đổi chủ ý, gã không cần đánh bại năm người kia, chỉ cần thắng anh là có thể thay thế vị trí của anh ở trong đội.”
Ánh mắt Tưởng Chính sáng lên.
Vừa rồi gã đã phát hiện người này làm một tiểu đội trưởng, trên đường đi có chuyện muốn làm chủ thì hai người khác đều sẽ nghe anh ta, nếu thay thế vị trí của anh ta… Nghĩ đến đây gã không chút do dự, trực tiếp dùng tinh thần lực ngưng tụ một thành một con rồng lửa đốt về phía người nọ, ngay sau đó lại nhanh chóng rút súng chuẩn bị bắn một phát.
Người nọ kinh hãi, “Anh làm gì?”
Diệp Bạch tựa vào bên cạnh xe, lười biếng nhìn diễn, “Điển hình nông phu và rắn.” Hắn giáo dục Lâm Hảo, “Thấy rõ không, sau này ngàn vạn đừng học người ta đi làm nông phu.”