Hai phong thư thông báo đương nhiên đều là thật, xe của trường học tiếp đón sắp xếp hai người ở một phòng, Lâm Tinh một đường nghi hoặc mê mang, chờ vào phòng đóng cửa lại mới xoay người nhìn về phía Diệp Bạch. Nhưng còn không đợi cậu hỏi gì, đối phương đã liếc mắt nhìn cậu một cái, dùng một loại giọng điệu cậu ngốc hay là nhị hỏi lại:
“Chẳng lẽ thư thông báo trúng tuyển cũng chỉ có thể có một tờ?”
Diệp đại meo đắc ý nghĩ, Cố Chiêu chính là sĩ quan cao cấp, cấp thượng tướng, đừng nói một tờ, cho dù là mười tờ đều lấy được, hắn còn sợ không có à? Nhưng lời này nghe vào trong tai Lâm Tinh chính là một ý tứ khác, rõ ràng là đang nói, “Cậu cho rằng chỉ có một tờ, tôi sẽ cho cậu dễ dàng vậy à?”
Thiếu niên Omega Lâm Tinh: “…”
Dừng một lúc lâu, cậu mới lại uy hiếp, “Tóm lại anh biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.”
Diệp Bạch khinh thường liếc nhìn cậu một cái, thầm nghĩ tôi cũng không phải tên ngốc nguyên chủ, hơn nữa cũng chướng mắt người như cậu, cậu rốt cuộc đang lo lắng cái gì?
A.
Nghĩ lại những việc điên rồ mà lúc trước nguyên chủ đã làm, dường như lo lắng cũng không phải là không có đạo lý.
Diệp đại meo miễn cưỡng ‘nhận’ uy hiếp này, cất kỹ tất cả đồ đạc liền lấy cá khô nhỏ ra ăn, Lâm Tinh nhìn thấy lại ngẩn ra… Việc này cậu chưa bao giờ biết, cái tên vẫn luôn trêu chọc cậu lại thích ăn thứ này, hơn nữa dáng vẻ đang ăn không còn chọc người chán ghét giống ngày xưa, trái lại có vẻ đáng yêu.
Cậu lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ này.
Cảnh giác nhìn lướt qua Diệp Bạch, Lâm Tinh bắt đầu thu thập hành lý của mình, sau đó cầm lấy chú ý khi đi tàu nhìn qua một lượt, mới ngồi trở lại trên giường.
Diệp đại meo lúc này đã thoải mái nằm ở chỗ đó gọi video với người ta.
Xã hội bây giờ đã phát triển đến mức có thể chiếu hình chiếu ảo, giống như người ta thật sự ở phía đối diện, Lâm Tinh mới nhìn lướt qua người mà đối phương đang liên hệ đã ngây ngẩn cả người.
Đây là… trông giống thôi! Đúng không!!!
“Đã trên phi thuyền.”
Diệp đại meo vui vẻ híp mắt, “Nghe nói còn phải đi đón học viên những tinh cầu khác, cho nên đại khái cần một tuần mới có thể đến chủ tinh, còn anh?”
Lâm Tinh: “…”
Mẹ trứng đối diện kia là thượng tướng đế quốc Cố Chiêu đúng không, đúng không đúng không, hỏi lộ trình của một thượng tướng như vậy thật sự được à? Vốn tưởng chắc chắn sẽ không được đến đáp lại, nhưng cậu lại thấy đuôi lông mày khóe mắt của Cố Chiêu đều là ý cười, trả lời cũng dịu dàng, “Đến biên cảnh xử lý chút việc, nhưng một tuần sau khẳng định đến chủ tinh.”
Diệp đại meo thỏa mãn gật gật đầu.
Ngày hôm qua hắn đã liên hệ với Cố Chiêu.
Đối phương còn mang theo trí nhớ mấy đời trước, hơn nữa còn tới sớm hơn hắn, ở thế giới này làm lên thượng tướng không nói, còn dùng quyền lực trong tay để tìm hắn. Bởi vậy hắn vừa xuất hiện, tên tuổi trên các loại hồ sơ thay đổi thành Diệp Bạch, ảnh chụp cũng thay đổi, Cố Chiêu đã lập tức đưa thư thông báo trúng tuyển tới.
Sau đó lập tức liên hệ hắn.
Những việc này Lâm Tinh đương nhiên không có khả năng biết, cậu chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút huyễn hoặc, khiến cậu muốn cấu mình một cái xem có phải đang nằm mơ hay không.
Diệp Bạch lại nhận thức Cố Chiêu?
Hơn nữa thoạt nhìn còn đặc biệt quen thuộc, thái độ Cố Chiêu cũng hoàn toàn không nghiêm túc lạnh lùng giống bên ngoài đồn đãi. Hơn nữa, cậu hình như thấy được cái tên luôn trêu chọc cậu đang làm nũng… Tuy giọng điệu đặc biệt ngạo khí, nhưng ngôn từ rõ ràng là đang làm nũng được không, đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu.
Lâm Tinh không phải là ngu ngốc tình cảm gì, ngược lại EQ cậu tương đối cao.
Bởi vậy chỉ là một cuộc gọi trí não đơn giản, cậu đã nhìn ra hai người này tuyệt đối không phải là thân thích, bạn bè gì, mà mẹ nó rõ ràng là người yêu. Má nó có người yêu còn tai họa ông, không, không đúng, Cố Chiêu xuất sắc như vậy, toàn bộ đế quốc đừng nói là Omega và Beta, cho dù là Alpha cũng có không ít người thích anh ta.
Có người yêu tốt như vậy sao sẽ nhìn trúng cậu chứ?
Cả người Lâm Tinh đều không tốt.
Cậu vẫn luôn biết mình là Omega, hơn nữa còn là một loại gen rất tốt, diện mạo đẹp khá được người thích, nhưng cho dù được khen lên trời cũng chưa bị khen mất tự mình hiểu lấy. Nếu đổi thành những người khác chỉ sợ lúc này Lâm Tinh cho rằng Diệp Bạch chân đạp hai thuyền, nhưng đối phương là Cố Chiêu, Cố Chiêu được xưng nam thần đế quốc.
Bất luận là ai, sau khi ở bên Cố Chiêu, chắc chắn trong mắt sẽ không nhìn thấy được những người khác.
Người ta quá mức vĩ đại.
Tướng quân trẻ tuổi nhất đế quốc, còn là cấp thượng tướng, đi bước một đều là dùng quân công thăng lên, không giả chút nào. Hơn nữa trừ bỏ có chút lạnh nhạt nghiêm túc không thường cười ra, tướng mạo dáng người đều là tốt nhất, trước có đoạn thời gian còn được tinh võng bình là nam thần đế quốc, đè ép người thứ hai trên tỷ phiếu.
Như vậy, Diệp Bạch rốt cuộc là coi trọng cậu điểm nào.
Hơn nữa…
Cậu vừa rồi rõ ràng chứng kiến Cố Chiêu nở nụ cười, đối phương đối với một nửa khác rõ ràng không giống như bên ngoài đồn đại, mà rất dịu dàng săn sóc. Cho dù ngừng liên hệ, cũng là Diệp Bạch ấn tắt, bên kia nhìn hình chiếu của Diệp Bạch biến mất trước, lại càng không cần phải nhắc đến sự dịu dàng giữa lời nói, quả thực khiến cậu cũng có chút cảm động.
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy.
Lâm Tinh cậu nào có tư cách cùng là tình địch với nam thần đế quốc thượng tướng Cố Chiêu.
Không dám tin nhìn Diệp Bạch, thiếu niên Omega Lâm Tinh rất muốn hỏi đối phương một câu rốt cuộc nghĩ cái gì, nhưng vừa thấy ánh mắt nhìn kĩ của đối phương xem lại đây. Dáng vẻ đó giống như đang bình phán cái gì, ngay sau đó lại thỏa mãn gật gật đầu, mẹ nó đây là đang đánh chủ ý gì đây?
Lại chưa từng nghĩ, Diệp đại meo đang lặng lẽ nói thầm dưới đáy lòng.
Quả nhiên,
Ánh mắt nguyên chủ không tốt.
Trên đường đi, Lâm Tinh mọi cách phòng bị, nhưng mà Diệp Bạch lại giống như thật sự không có hứng thú đối với cậu, đãi ngộ cực khác với ngày thường khiến cậu có chút không thích ứng, nhưng cũng mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy lại càng có một loại cảm giác quả thế, có Cố Chiêu sao còn có thể nhìn trúng cậu.
Không phải không tự tin, mà là chênh lệch quá nhiều.
Hành trình một tuần không tính là quá lâu, nhưng cũng không ngắn, phần lớn học viên đều ở trong túc xá đã được sắp xếp trước không đi lung tung, chỉ có số ít mấy người lựa chọn ra ngoài trao đổi. Diệp Bạch đều không thuộc về cả hai loại đó, Lâm Tinh phát hiện đối phương thường thường đi ra ngoài, cũng không phải đi liên hệ người nào, mà là đứng ở trong phòng cho khách nhìn ra bên ngoài.
Phòng cho khách có một vách tường là hoàn toàn trong suốt, nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài.
Nhưng có gì đẹp?
Lâm Tinh nhìn bầu trời đêm cơ bản là một màu tối đen ở bên ngoài đặc biệt khó hiểu, tuy rằng có thể nhìn thấy ánh sáng rất nhỏ được khúc xạ bởi vật chất tối chung quanh tinh hệ, nhưng không phải là phong cảnh xinh đẹp gì, cũng chỉ có người lần đầu tiên ngồi phi thuyền sẽ tò mò đến nhìn một chút, sau đó sẽ không dừng lại bao lâu.
Nhưng Diệp Bạch thường xuyên đứng ngẩn người ở chỗ đó.
Đời này có chút khác với những đời trước, Cố Chiêu thức tỉnh trí nhớ trước, nhưng lại kế thừa không gian trong ngọc bội. Ngày hôm qua Cố Chiêu nói anh cũng không nhìn thấy ngọc bội, nhưng thế giới tinh thần trong đầu có một không gian, điều này làm cho Diệp Bạch vô cùng khó hiểu.
Đời trước, khi chết bọn họ chọn ở trong không gian.
Ngọc bội!
Nhớ rõ ngọc bội được đeo ở trên người của hắn, nhưng vì sao sau khi chuyển sang kiếp khác không gian sẽ đi theo Cố Chiêu đến đây, còn mang theo nhiều trí nhớ như vậy.
Giống như đời trước đối phương đột nhiên nhớ lại, điểm này đến hiện tại hắn vẫn không giải thích được.
Đã là đời thứ tám rồi.
Vậy chắc đời này không có manh mối quan trọng gì, đời sau cũng không xê xích gì nhiều, thiên đạo chuẩn bị mười thế đã nói rõ trong lúc đó bọn họ nhất định có thể giải quyết hết thảy vấn đề.
Ngón tay khẽ gõ, Diệp Bạch gửi tin nhanh cho Cố Chiêu.
Bên kia Lâm Tinh đã đi tới, đứng hồi lâu với hắn mới hỏi, “Anh và Cố thượng tướng là loại quan hệ đó, chắc chắn sẽ không sợ bất luận kẻ nào trên tinh cầu đổ nát ấy, vậy thì uy hiếp của tôi căn bản không có ý nghĩa, rốt cuộc là vì sao…” Vì sao để phong thư thông báo trúng tuyển cho cậu, cho cậu có một cơ hội trở lại chủ tinh.
Diệp Bạch liếc nhìn cậu ta một cái, thầm nghĩ hắn là không sợ, nhưng tên không đầu óc như nguyên chủ sợ nha!
Hắn không nói lời nào, Lâm Tinh lại suy nghĩ rất nhiều.
Lúc trước Diệp Bạch từng dùng giọng điệu vô cùng đương nhiên để trào phúng cậu, ‘Cậu cho rằng thứ thông báo chỉ có một tờ à’, cho nên tờ thông báo đó là để cho cậu. Nhưng vì sao, cậu chính là Omega, cả thủ đô đế quốc cho rằng bọn họ chỉ nên ở nhà sinh con, mà không phải đi ra ngoài làm cái loại công tác có thể tạo thành nguy hiểm này.
Omega quá mức thưa thớt, bởi vậy bị nương danh nghĩa bảo vệ mà bị hạn chế quá nhiều.
Ở trong mắt những Alpha đó, những người như bọn họ chính là ra cửa cũng có thể gặp phải nguy hiểm, bởi vậy cho dù phần lớn Omega đi học cũng là mời giáo viên dạy ở nhà. Học cũng không phải về cơ giáp hoặc là một số thứ có hàm lượng tương đối nguy hiểm khác, mà là cắm hoa đánh đàn… chiếm đa số.
Còn có theo đuổi giống như đang uy hiếp đe dọa là chuyện gì?
Lâm Tinh khó hiểu.
Nhưng cậu vẫn rõ ràng biết lúc trước mình uy hiếp toàn bộ thành không, mà Diệp Bạch lại vẫn không vạch trần cậu, thậm chí còn giúp cậu sửa lại tên học tịch, hoàn toàn xem như giúp cậu một ân lớn.
“Bất kể thế nào, cám ơn anh!”
Vẻ mặt Lâm Tinh có chút phức tạp, nhớ tới việc làm của mình ngày xưa có hơi ngượng ngùng, đồng thời tỏ vẻ cái gọi là bằng chứng đã xóa bỏ. “Đương nhiên có thể xóa hay không đối với anh mà nói đều không sao cả, dù sao người kia cũng không có khả năng dám động đến người của Cố Chiêu, chỉ có thể chịu thiệt, nhưng việc này là tôi làm không đúng.”
Diệp đại meo hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, vẻ mặt mê mang, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi thật to.